Hehe, tình dìm hàng để bà con sốt chơi đó mà
Thôi, để ad post tiếp 3 chap như đã hứa nhé. Chú ý chap 43
Chap 41:Bức tranh sẽ sớm hoàn thành, YB nói với JH như thế. Từ dạo ấy, lúc nào JH cũng mỉm cười hạnh phúc. Nàng vốn không quan tâm xung quanh mình có những điều gì nữa, chỉ cần giữ ý khi ở chốn đông người hay có mặt bất cứ ai khác ngoài chàng và nàng là được.
Số tranh YB vẽ nàng càng nhiều hơn. Thời gian gần gũi của họ cũng nhiều hơn và tình cảm của họ lại càng được vun đắp hơn. Đêm nay trời nhiều sao, YB và JH có lời đề nghị với KJN.
_ thưa lão gia, hôm nay tiểu nữ có thể cùng MH và họa công đến sau núi để vẽ tranh không ạ? Thời tiết và phong cảnh đêm nay quả có lung linh khác thường – JH mở lời, chờ đợi lời đồng ý từ KJN.
_ sao chứ? Ra sau núi à, ở đây cũng có thể ngắm sao mà – ông có vẻ không chịu, nói những lời phản bác, thái độ thay đổi.
_ thưa lão gia, sau núi chính là địa điểm thích hợp nhất để vẽ tranh. Sau này cũng có thể đến đó để uống rượu ngắm sao và bàn luận chính sự – YB nói tiếp. Chờ đợi thái độ từ KJN.
_ ta thì có bao giờ bàn chính sự, nhưng ngươi nói cũng đúng, có thể ra đó thăm dò trước, sau này ắt cũng có lợi nhưng chỉ để ba người đi, lỡ như có chuyện gì ta không an tâm! – ông nói, dường như vừa mới liếc nhìn YB.
_ tại hạ hiểu, nên lão gia có thể phái thêm người đi theo, nhưng có thể xin một điều rằng thuộc hạ của người không làm phiền việc vẽ tranh của tại hạ và phu nhân đây không ạ? – chàng cũng nhìn nàng rồi đưa mắt sang KJN.
_ được thôi, ta có thể chấp thuận, hôm nay công việc của ta đang lúc rất nhiều không thể cùng theo tiện bước ngắm sao. Thật đáng tiếc nhưng ta có thể giao cho ngươi một hai tên thuộc hạ. Chúng đi theo, chỉ đứng ở phía xa sau núi. Như thế tuyệt nhiên không làm phiền ngươi rồi – ông nói rồi thầm nghĩ, nếu như để bọn thuộc hạ ở đằng xa quan sát thì ắt sẽ thấy được rõ họ làm gì và cũng không cần phải giải thích nhiều. Nếu bọn họ có điều gì bất chính sau lưng ta ắt bọn thuộc hạ sẽ nói lại cho ta biết. Coi xem hắn là tên tiểu tử được việc hay là một kẻ có tình ý đồi bại với JH sẽ rò.
Thế là YB, JH, MH và hai tên thuộc hạ cùng nhau ra sau núi khi trời tối xuống. Không khí cũng lạnh lẽo chứ không ấm áp. Trên đường đến đây, họ không nói với nhau lời nào vì đằng sau vẫn còn hai tên thị vệ. Chỉ khi đến được giữa đồng, bóng tối bao trùm họ. Nếu không nhờ đèn của hai tên thuộc hạ và của MH thì không tài nào thấy được gì để vẽ. Ánh trăng kia cũng không tròn.
_ hãy ra đằng xa kia chờ đợi, khi nào vẽ xong chúng tôi sẽ ra ngay – YB lên tiếng, khẽ liếc ra phía xa. Cả hai tên thuộc hạ gật đầu rồi cầm một trong ba cây đèn ra phía đó. Cách đây cũng độ hơn vài trăm bước chân. Rất khó thấy trong bóng đêm mờ ảo này – chúng ta có thể bắt đầu – chàng nhìn JH, ánh mắt trìu mến.
_ MH, em có thể ra kia một lát không, ta nghĩ họa công cần phải tập trung! – nàng nhìn MH rồi bảo cô ra phía xa kia. Nhưng cách đó không xa mấy.
_ dạ, em biết rồi ạ!
Ở đây vốn dĩ có tới năm người nhưng hầu như chỉ còn lại hai người. YB tiến gần hơn về phía JH, buông một nụ cười rất duyên rồi ngồi cạnh nàng. Không cần sợ hai tên thuộc hạ vì nhìn ra chỉ thấy mỗi MH đứng chắn mà thôi. Tuy nhiên, bọn họ còn đang uống rượu cùng nhau.
Chàng lại giao nàng một nụ hôn ấm áp lên bờ môi và lại giữ nó trong đôi khắc. Khoảng thời gian này thực sự là khoảng thời gian của hai người. Chưa bao giờ JH lại thấy hạnh phúc như vậy. Đôi môi lạnh lẽo của chàng vừa rời môi nàng, JH đã vội mỉm cười, nụ cười làm YB vui như muốn nhảy cẫng lên.
_ thiếp cảm thấy hạnh phúc quá, thiếp muốn mãi mãi được bên chàng – nàng nói, đầu dựa vào vai YB, tay vẫn nắm chặt tay chàng. Nàng khẽ di bàn tay lên gần cổ rồi hôn nhẹ vào đó. YB thoáng giật mình.
_ JH, chúng ta không thể làm vậy! – chàng phản đối, tập tức dừng ngay hành động của JH khi nàng vừa định hôn sâu hơn.
_ ở đây tuyệt nhiên yên tĩnh, không ai có thể thấy được chúng ta đang làm gì. Vả lại đã có MH rồi, họa công còn lo chi nữa? – JH ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt YB, tỏ vẻ không vui vì thái độ đó của chàng.
_ nàng bảo sao ta có thể yên tâm được. Lỡ như bọn họ tới đây thì ta không biết phải làm sao mà giữa chúng ta cũng không nên xảy ra mối quan hệ như thế – chàng nhìn đáp lại ánh mắt của JH nhưng nó thật sự rất mong manh. Như chẳng bao giờ có thể có một điều gì chắc chắn từ ánh mắt này vậy.
_ chúng ta đã tiến xa được đến đây rồi, chỉ còn chút nữa thì có thể như vợ chồng, sao chàng lại cố chấp như thế. Sau này nếu có mệnh hệ gì thiếp chết cũng phải bảo vệ chàng. Giả như lần này thiếp có được hài nhi thì quả là có chết cũng sẽ bảo vệ con của hai ta – nàng nhìn chàng, nước mắt ngắn dài.
_ ta không thể cùng nàng thực hiện ước mơ như vậy được. Chẳng phải vì ta không muốn mà vì ta không thể. Đến đây thật sự phải nói rõ tất cả nhưng ta chưa muốn nàng phải đau lòng vì ta bây giờ, hay chúng ta cứ về thôi. Ngày mai mong nàng hãy đến trước cửa phủ, ta có điều cần giải bày. Ta tin rằng đây sẽ là hành động đúng đắn nhất của ta – chàng nói rồi quay về vị trí đối diện nàng, tay lướt nhanh đường bút, chưa đầy một khắc đã ra được một bức tranh tuyệt đẹp. Vẽ một thiếu nữ đang gảy đàn dưới ánh trăng sáng đầy sao.
_ thiếp không cãi lời chàng, chỉ mong sao chúng ta có thể mãi hạnh phúc như bây giờ – nàng đứng dậy, bước đến phía chàng, ngồi xuống đưa đôi môi đặt lên đôi môi lạnh lùng của chàng. Sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể chàng, không thể dứt ra cũng không thể tiếp tục. Đành phải lặng im chờ đợi số phận.
Chỉ khi có cơn gió lạnh thổi đến họ mới buông nhau ra. Không thể tiếp tục khi thiên nhiên đã có dấu hiệu. Vừa lúc ấy, bọn thuộc hạ của KJN vừa đi tới. Một chút sơ hở cũng không thấy, chỉ thấy JH trở về chỗ của mình, khẽ mỉm cười nhìn bức tranh. Chắc hẳn nó rất đẹp, bọn chúng suy nghĩ, đã làm cho phu nhân cười được quả là một chuyện khó.
Rồi năm người cùng đi về, trên dường đi họ cũng lại im lặng, không ai trao ai câu nào. YB đi phía trước khẽ mỉm cười tế nhị để bốn người còn lại không hay biết. Đêm nay quả là đêm đặc biệt đối với chàng.
Quá trưa HD mới trở lại, ông đã đi lên núi từ hôm qua rồi. Không hiểu ông xin nghỉ vài ngày lên đó làm gì để rồi trở về thật gấp gáp. YS đứng đợi ông từ rất lâu, có cảm giác lo lắng rằng ông sẽ không bao giờ trở lại nhưng cảm giác đó sớm bị đánh gục khi thấy bóng dáng HD từ xa. Nàng chạy ngay đến bên ông, mỉm cười hạnh phúc.
_ huynh về rồi!
_ ừ, huynh muốn uống nước – ông nói, ngay lập tức, YS chạy vào lấy nước cho ông. HD tiến đến chỗ LIM đang ngồi – tôi đã về rồi!
_ ừ, tôi rất vui khi thấy huynh không di luôn, YS nó lo cho huynh lắm đó. Huynh có thể đừng bỏ đi kiểu đó không? – đang xem qua sách vở, LIM nói luôn.
_ tôi chỉ muốn khuây khỏa một tí thôi, tôi cũng không phải muốn rời khỏi chỗ này, chỉ sợ làm phiền huynh quá – HD tiếp lời, YS vừa đem nước ra cho cả hai.
_ không có làm phiền, chúng tôi chỉ có hai huynh muội, ở cũng chán, chẳng có việc gì để làm, chỉ khi có huynh YS mới chạy ra chạy vào, có người trò chuyện với nó thôi.
_ tôi đâu làm được gì, thấy phiền gia đình quá nhưng nếu huynh giữ tôi tôi cũng không khách sáo! – HD nói thẳng vì chợt thấy nụ cười mỉm của YS. Ông uống nước rồi cáo từ về phòng nghỉ ngơi.
Dù sao vẫn chưa quên được YB, đã đi mấy ngày rồi. Thật lòng tim ông chỉ muốn đến cái nơi nào đó đang hiện diện YB mà đem chàng về bên ông mà thôi. Những kí ức nào đó đang tràn về trong ông. Về YJ, về YB, về những đau khổ, vui sướng mà ông đã cùng chàng thực hiện. Có lẽ ông chưa thể quên được chàng.
YS ngồi bên ngoài với IM, nàng thật đang muốn tâm sự với ai đó lắm nhưng có lẽ với huynh của mình cũng có phẩn thích hợp. Ông cũng lắng nghe những gì muội muội của mình nói. Ông rất quan tâm đến YS.
_ huynh nghĩ sao nếu HD không ở lại đây?
_ huynh không đồng ý, muội có lẽ cũng nên được có một gia đình, cũng đã có được mười sáu tuần trăng rồi – IM vừa uống trà vừa nói, giọng nói có phần nặng nề.
_ huynh ơi, muội chưa thể có được một gia đình đâu, mười sáu tuổi vẫn là còn trẻ lắm, muội chỉ yêu mỗi HD huynh. Dù cho huynh có sắp xếp thế nào muội cũng không cam.
Nói rồi nàng bỏ đi vào trong. Còn mỗi IM ngồi đây, ông thở dài không hiểu được chuyện gì đang xảy ra với muội của mình, chẳng phải HD đã nói là không được rồi sao. Ông muốn ngủ để quên đi thực tại.
_ bức tranh đã hoàn thành chưa? – KJN hỏi YB. Lúc này chỉ có hai người họ trong phòng ông.
_ thưa lão gia, đã sắp xong, việc lên màu vẫn chưa kết thúc – chàng đáp lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ông.
_ ta tin đó là một bức tranh đẹp. Chiều nay có tiệc trong phủ của Han đại nhân, ta rất muốn đem theo bức tranh đó để dự tiệc – ông uống nhanh ngụm trà nóng.
_ nếu lão gia cần thì tại hạ sẽ nhanh chóng hoàn thành, còn phần lồng vào khung cũng không mất nhiều lắm thời gian.
_ được, vậy thì quyết định như thế đi. Ta sẽ mang theo bức tranh đó tới phủ Han đại nhân rồi tiện thể mời ông ta đến dự tiệc tại hoa viên của ta trong nay mai. Lúc đó ngươi nhất định phải phô ra tài vẽ vời của mình – ông cười thỏa mãn rồi cho YB lui ra.
Đêm nay KJN không có ở nhà nên hai người sẽ dễ dàng gặp mặt hơn. YB về phòng chợt thấy buồn khi đêm nay phải nói ra những điều trong tận đáy lòng chàng. Nhưng mọi chuyện phải gác lại để hoàn thành cho xong bức tranh này.
Hậu cung quả là chốn khó lường, không thể nào sống yên ổn nếu không xài thủ đoạn. EC cũng thế, nàng không thể cứ bị người ta chèn ép mãi được. Dạo này hoàng thượng ít lui tới cung của nàng vì ít nhiều vẫn còn giữ trong lòng chuyện hôm nọ. Đã thấy cô đơn nay còn cô độc hơn. Làm bạn với nàng chỉ có chim chóc và cây cối mà thôi. Đám nô tì lúc nào cũng dèm pha này nọ, không một ai thật lòng cả. Sống như thế suốt quãng đời còn lại thì không còn gì là đời nữa. Đôi khi nàng nhớ đến YB, muốn đem một bức tranh hay những gì mà YB để lại để ngắm cũng không được, hoàng thượng đã đốt sạch hết rồi. Trong lúc tức giận người không còn lý trí.
Tiếng thái giám vang lên từ ngoài cửa cung. Hoàng thượng giá lâm!
EC xem lại gương, nét mặt kiều diễm nhưng buồn vô hạn, đôi mắt nhuốm màu nhớ nhung. Chỉ mới mười tám tuổi nhưng xem ra sự đời mà nàng đã trải thì đã bằng một người phụ nữ tuổi băm. Bộ Hanbok của nàng thêu toàn những đường nét tuyệt đẹp, vải là lụa thượng hạng, mặc lên người nàng chẳng khác nào một nàng tiên cả. Nhưng sao nàng không hề cười lấy một lần.
Hoàng thượng đi vào cửa cung, thấy thế nàng vội cúi đầu. Nhận được lời miễn lễ, nàng mới ngồi xuống đối diện người. Vừa ngước mắt đã thấy ánh nhìn sắc như dao, lạnh lùng như băng của người.
_ nàng tiều tụy quá – người lên tiếng, tan ngay không khí im lặng đến đáng sợ.
_ đội ơn người đã quan tâm đến thần thiếp. Trông người vẫn khỏe – nàng đáp lại, giọng nói cũng buồn như đôi mắt nàng, nhìn mà đau đớn tâm can.
_ ừ, trẫm vẫn khỏe, đã lâu không tới đây, đột nhiên thấy nhớ nàng. Dạo này nàng không ăn uống tẩm bổ hay sao? Trẫm vẫn hay ban cho các cung phi những món ăn bổ mà, hay Ngự thiện phòng không lo lắng chu đáo? – người vẫn nhin nàng bằng ánh mắt lạnh lùng đó nhưng lời nói đã có chút quan tâm. Dạo này người cũng hay bận việc triều chính, không thể đến thăm từng vị phi tần một.
_ đội ơn người, không phải do Ngự thiện phòng, người đùng trách phạt họ. Chỉ là vì thiếp không có hứng thú với chuyện ăn uống. Những món ngon đó vẫn được đem đến đầy đủ – EC thường hay để những món ăn đó lại cho cung nữ ăn vì nàng vẫn không có cảm giác muốn ăn, sự đau khổ lấn át tất cả.
_ nàng không nên như thế nữa. Trẫm ra lệnh cho nàng phải ăn uống thật đầy đủ, một chút cũng không được lơ là chuyện ăn uống – người đã dùng từ “ra lệnh” ắt người rất đỗi quan tâm đến EC rồi.
_ thần thiếp nhất định sẽ nghe theo lời người – nàng cúi đầu lắng nghe. Không thể để bản thân như vậy mãi được, nàng thấy nhớ YB quá.
_ trẫm không còn gì để nói, trẫm sẽ về xử lí tiếp việc triều chính, nàng nên nghỉ ngơi ăn uống nhiều vào – người nói rồi đứng dậy ra khỏi cung. Lúc EC quay vào trong, người còn đứng nhìn nàng từ phía xa. Vẫn như thế, người thở dài rồi bước tiếp.
Không phải trong lòng người không có EC, chỉ vì bản thân vẫn chưa chấp nhận được chuyện EC không dành tình cảm cho mình. Nàng có lẽ chỉ yêu mình YB mà thôi. Không hiểu nổi tấm lòng nàng có dành riêng cho mình hay không. Tình yêu thương của hoàng thượng dành cho EC là có thật, người vẫn hay nhớ nhung, vẫn hay sai người đem đến những món ăn ngon và sai thái y thường xuyên đến chẩn mạch của nàng. Và cũng đôi lúc đến cung này để nhìn ngắm nàng nhưng chỉ toàn thấy ánh mắt buồn bã đó của nàng mà thôi.
Chỉ còn mình EC trong cung cấm rộng lớn này. Nàng lấy đàn ra, tự gảy một bản cho số phận của mình. Suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện như vậy sao nàng không thấy buồn chứ. Nếu có một người đến tâm sự chắc nàng đã không ra nông nỗi này. Sự nhớ thương cũng hành hạ nàng nữa. Nếu hôm ấy nàng kìm chế bản thân mình một tí nữa thì chắc nàng sẽ không cảm thấy cô đơn thế này, chắc YB cũng vẫn còn ở bên nàng.
Đêm tối đã đến, KJN cũng đã ra ngoài từ dạo chiều. Chắc phải đến khuya mới có mặt tại đây. YB thay một bộ đồ màu trắng ngà, đội chiếc mũ màu đen, cầm một cây đèn đứng trước hậu môn chờ nàng. Tâm trạng kẻ đứng chờ đây vẫn đang rất phân vân, xem có nên nói ra tất cả hay chỉ cần im lặng mà chấp nhận, coi như mọi chuyện đã rồi. Không cần phải lo lắng nhiều nữa.
Cơn gió nhẹ thổi nhưng đã làm chàng thấy lạnh rồi. Không biết bao giờ JH mới đến, mới hiểu thấu lòng chàng, mới chấp nhận chàng với thân phận thật sự của chàng. Những điều như thế có quá xa xỉ không? đường phố vắng tanh không bóng người, trời đã rất tối rồi. Tâm trạng chàng càng rối thêm, ánh trăng khuyết làm tim chàng cũng như ai đang cắt từng mảnh vậy.
Điều lạ là hôm nay JH cũng mặc một bộ Hanbok trắng, đeo thêm miếng ngọc bội của YB tặng. Dặn dò kĩ lưỡng MH rằng hôm nay hãy ở lại khuê phòng đừng theo nàng làm gì. Một mình nàng đến chỗ hẹn đã thấy YB đứng đó. Trời lạnh nên màu trắng của khói thấy rất rõ. YB vừa mới thở dài, thấy nàng liền quay lại cười trìu mến. Nàng cũng hạnh phúc cười đáp lại.
_ nàng đã đến – YB nhìn nàng, chàng hơi bỡ ngờ.
_ đã bắt chàng phải chờ lâu – JH cười, có vẻ như thấy hơi đau lòng khi thấy chàng phải đợi mình lâu như vậy!
_ không đâu, ta hoàn toàn không thấy phiền lòng khi chờ đợi nàng – YB vốn đâu muốn cuộc hẹn hôm nay đến sớm như thế. Chàng chưa muốn JH phải đau khổ ngay lúc này như vậy. Chàng vẫn còn phân vân xem có nên nói ra hết như thế không, hay là nên im lặng.
Họ cứ đi như thế, YB bước trước nàng vài bước ngắn, ánh mắt lo lắng và buồn rầu. Khắc hẳn với tâm trạng chàng, JH hoàn toàn hạnh phúc khi hai người có những phút giây riêng tư thế này. Nàng không biết chàng định sẽ nói điều gì với nàng nên vô cùng hồi hộp. Giữa đường, nàng dừng lại, cả hai đang trên cầu. Không khí lạnh lẽo quá, tuy đã mặc thêm một cái áo choàng nhưng nàng vẫn thấy hơi run người, có điều đã có YB bên cạnh nên sự lạnh lẽo ấy chẳng là gì cả.
_ chàng muốn nói gì với thiếp? – nàng hỏi làm YB sững người. Chàng đứng lại, im lặng một lúc lâu.
_ JH – giọng chàng như nghẹn lại – dù ta nói ra điều gì thì nàng cũng không đau khổ mà có thể tha thứ cho ta chứ?
_ sao chàng lại hỏi vậy, có chuyện gì sao? – JH không thể tránh khỏi được sự tò mò. Nàng chưa biết YB định nói chuyện gì, vừa mừng vừa lo. Liệu chàng đã có ai trong lòng, muốn quên đi nàng hay vì chàng muốn rời bỏ nơi này mãi mãi, chỉ để lại mình nàng hay vì chàng muốn cả hai bỏ trốn khỏi nơi thị phi này......
_ đối với ta chuyện này là cả sinh mạng. Sự thật này hôm nay phải nói ra cho nàng hiểu. Ta đã chôn giấu nó quá lâu rồi mà đáng ra nàng là người đầu tiên nên biết. Ta cảm thấy như mình đang dối trá nàng vậy. Câu hỏi vừa rồi lẽ ra không nên hỏi, vì thế khi biết được sự thật này nàng có thể rời xa ta cũng có thể ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa. Ta sẽ không trách cứ nàng và làm bất cứ điều gì nàng muốn – YB nuốt lệ, đôi mắt thật sự đã long lanh, giọng nói thì nghẹn lại, dường như đang vô cùng căng thẳng.
_ họa công, nếu sự thật đó làm tổn thương chàng thì thiếp không cần biết làm gì. Thiếp chỉ cần bây giờ được nhìn thấy chàng vui vẻ, đó mới là điều mà thiếp hướng tới. Chàng không cần phải làm như vậy đâu! – JH bước ngang bằng với YB, nàng nhìn sâu vào tận đôi mắt chàng, tuy chưa biết là chuyện gì nhưng nàng vẫn không muốn họa công của mình đau đớn. Nàng chưa hiểu rõ nỗi đau mà YB phải chịu.
_ ta vì muốn được trở thành một họa công nên mới vào học viện để học vẽ tranh – YB bắt đầu, bàn tay cầm đèn run run, chàng hít thêm một hơi nữa, một hơi thật sâu.
_ và tranh của chàng rất đẹp, rất lôi cuốn thiếp. Thiếp hoàn toàn yêu những bức tranh của chàng – nàng đặt tay lên bàn tay YB, làm chàng bình tâm trở lại.
_ ta rất cảm ơn rằng nàng đã chấp nhận những bức tranh đó cũng giống như chấp nhận tình cảm của ta. Và để hoàn thành được tâm nguyện đó, ta đã phải hi sinh một thứ rất quan trọng.
Nói đến đây, YB lấy bàn tay mình nắm lấy bàn tay nàng đưa lên má. Một giọt nước mắt rơi vào tay nàng. Chàng nhẹ nhàng tiến đến đặt lên môi nàng đôi môi lạnh lẽo của mình. Thật nhanh, thật ngắn ngủi vô cùng rồi chàng lại lùi ra xa. Bàn tay đó từ từ được chàng đưa xuống vùng ngực ấm nóng. Chàng đặt hẳn bàn tay đó vào trong áo, dường như sợ rằng nó sẽ lạnh lẽo và sẽ không còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó nữa.
JH chợt hiểu ra, nàng buông lỏng bàn tay đưa nhẹ ra khỏi áo. Và sững sờ nhìn chàng không còn sức sống. Nàng đã hiểu ra tất cả, không còn gì có thể nói được. Cổ họng nàng cứng lại, nàng khụy xuống. YB nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy nàng và cũng ngồi xuống cùng nàng. Những giọt lệ chảy khắp gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong lòng muốn nói ra những lời động viên tinh thần nàng nhưng có cố gắng cách mấy cũng không thể mở miệng được. Đành lặng im chờ đợi mà thôi, trong lúc chờ đợi như thế chàng cũng đã rơi nước mắt.
_ chàng quả đã hi sinh rất quan trọng. Rồi thì bây giờ thiếp sẽ phải tin tưởng vào cái gì để sống đây! Mọi thứ đã sụp đổ rồi, tất cả đã làm cho thiếp tan nát, chắc rằng thiếp sẽ không thể sống được nữa. Những chuyện mà chàng vừa cho thiếp xem đều là giả phải không, đều là chàng đang đùa giỡn thiếp, có phải không! – nàng không tin vào mắt và tai cũng như những gì bàn tay nàng đã cảm nhận.
_ nàng vẫn không tin à, ta sẽ lột bỏ bộ xiêm y này ra để chứng minh – chàng định tay để rút sợi dây áo thì nàng ngăn lại, nàng bàng hoàng nhìn YB, vẫn không tin được rằng đó là sự thật.
_ đừng, xin đừng làm vậy, thiếp không đủ can đảm để nhìn thấy thêm điều gì nữa – JH cứ khóc, đôi mắt nàng tự nhiên trở nên vô hồn lạ thường. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng YB sẽ nói ra những điều kinh khủng hơn, rằng chàng đã không còn yêu thương nàng nữa và sẽ mãi mãi rời xa nàng nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng. Vì sao chuyện này nàng lại không chịu đựng được, chính JH cũng không hiểu được. Nàng vẫn tin rằng người mà nàng yêu thương thật sự là một nam nhi không phải là một nữ nhi cải trang.
Hiện bây giờ nàng chưa nghĩ thông được, chưa hiểu rõ được sự hi sinh của YB vì nghệ thuật, nàng không cần quan tâm điều đó, không nàng chưa hiểu được bản chất của nó chứ không phải nàng không quan tâm. Chẳng phải vì nàng yêu chàng quá mức nên nàng mới cảm thấy đau khổ đến thế hay sao. Không thể nào quay đầu được nữa, mọi chuyện đã được định đoạt. Nụ hôn ngọt ngào ban nãy vẫn còn ấm sao giờ lại trở nên đắng đến khó chịu như vậy!
Lại một lần nữa họ cùng nhau đi về, YB đi trước, tay vẫn cầm đèn, đôi mắt đăm chiêu chưa dứt lệ. Đi đằng sau là JH bấy giờ đã mang một tâm trạng khác lúc chạm mặt. Âu sầu, thiểu não, chan chứa bao lệ trên đôi mắt. Đôi lúc chàng vẫn quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt quan tâm đó càng làm nàng thấy buồn giận hơn. Sao trên đời lại có người như vậy chứ, lại quan tâm nàng làm gì cơ chứ!
Đến trước hậu môn, họ dừng lại. YB im lặng vẫn chưa nói gì còn JH lặng người đi rồi nhìn chàng bằng ánh mắt đẫm lệ, lên tiếng.
_ có thể trở lại làm họa công của thiếp không? trở lại như trước kia, không quan tâm thân phận!
_ ta xin lỗi, ta không thể để nàng tiếp tục khổ sở mà làm lơ được, chỉ có thể đợi nàng tha thứ và chấp nhận thân phận thật của ta, nước mắt nàng rơi vì kẻ này quả không xứng đáng rồi! – YB buồn bã quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
_ đó là quyền của thiếp, nước mắt thật của thiếp chỉ trao cho kẻ thiếp yêu còn lại đều chỉ là giả dối. Nếu người có thể quay trở lại làm họa công của thiếp thì thiếp nhất định không màng đến thân phận người. Vẫn có thể tiếp tục coi trọng người, quan tâm người thậm chí chết vì người – nàng nói luôn, ánh mắt vẫn rất giận chàng.
_ đừng nói chuyện chết chóc, dù sao ta cũng không xứng đáng để cho nàng phải chết vì ta. Cũng đã gần canh ba rồi, tiếng trống sắp điểm nàng nên vào thì hơn – JH im lặng nhìn chàng, toan định bước đi thì YB vội kéo lai, nàng bị kéo áp sát người chàng – ta xin lỗi nàng, nếu nàng không thể nhìn thấy loại người như ta nữa, ta sẽ ra đi.
_ không phải tôi đã nói rằng hãy chấp nhận làm họa công của tôi như trước rồi sao, chàng không đồng ý, không chịu được tôi đau khổ vậy thì sao chàng lại ép tôi phải nhìn thấy những cảnh tượng tôi không muốn thấy! – nước mắt giàn giụa trong lòng YB, nàng nói.
_ là lỗi của ta, ta xin lỗi nàng – kìm chặt tay mình vào người nàng, không để cho nàng vùng vẫy, chàng nói – ta không thể để nàng như vậy được, ta không muốn nàng phải chịu đau đớn, không muốn nàng chịu đau đớn mà ta như không biết gì. Điều đó ta không thể, xin lỗi nàng!
_ xin người hãy buông tôi ra, để tôi trở vào trong. Đêm nay đã quá dài đối với tôi.
Nàng vừa dứt câu YB đã buông tay ra, chàng đau đớn nhìn theo bóng nàng khuất dần sau bức tường kia. Nàng vẫn đứng dựa vào cửa gỗ, nước mắt không ngừng rơi. Lòng đau như cắt vậy, sao ông trời lại để cho nàng thấu hiểu được những chuyện không nên thấu hiểu như thế chứ.
“Xin lỗi nàng, ta đã quá có lỗi với nàng, dù ta có nhắm mắt lại ta vẫn thấy rất rõ ràng bóng dáng của nàng, người đẹp trong lòng ta”