Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Multichapter] Những cánh hoa bay

+8
NHUNG
kchip
baksaru
Admin
eagle1994
pumpum
LEO
Ẩm Vũ
12 posters

Go to page : 1, 2, 3, 4  Next

Go down  Message [Page 1 of 4]

1[Multichapter] Những cánh hoa bay Empty [Multichapter] Những cánh hoa bay Sat Nov 13 2010, 10:10

Ẩm Vũ


Member
Member

[Multichapter] Những cánh hoa bay 24668_1415804075982_1258987323_1197391_2148434_n

Authour: Huy Huy a.k.a Ẩm Vũ

Disclaimer: Fic này dựa trên (một phần) tiểu thuyết "Họa sĩ của gió", được viết tiếp sau khi tiểu thuyết của Lee Mun Young đã kết thúc, các nhân vật khác vẫn giữ nguyên như cũ. Một số nhân vật và tình tiết có liên quan được tác giả tham khảo thêm tác phẩm "Cuộc sống ở trường Nho học Thành Quân Quán" (The Lives of Sungkyunkwan Confucian Scholars) của Jung Eun Gweol

Rating:K+

Type:AU

Category: Hisfic/Romantic/SA

Warning: vì không phải dân chuyên nghiệp về lịch sử cũng không phải người dân Hàn Quốc nên 90% fic viết là hư cấu. Nếu không đúng với sự thật, tác giả không chịu trách nhiệm.

Note: Nếu ai có ý định đem fic sang một diễn đàn khác hoặc post lại trên blog cá nhân thì phải hỏi ý kiến và có sự cho phép của tác giả, nếu không sẽ bị coi là đạo văn.

Casting:
Moon Chae Won as Jeong Hyang
Moon Geun Young as Shin Yun Bok
Các nhân vật khác vẫn giữ casting như trong phim "Họa sĩ của gió", bộ phim chuyển thể cùng tên với tiểu thuyết.

Status: On going

~oOo~


1.

Phủ Quan Nhạc nằm ở phía Đông thành Hán Dương xuôi theo sông Hàn. Cuộc sống nơi đây cũng yên ả hơn, kể cả thị triền cũng không lớn như ở thành Hán Dương...

Trong căn phòng nhỏ nơi quán trọ, một cô nương xinh đẹp đang bần thần nghĩ ngợi. Bên cạnh nàng, một tiểu cô nương khác đang thiêm thiếp trong cơn mê sảng. Có vẻ như họ là hai tỷ muội. Căn phòng đã nhỏ, nhưng rất trống trải cho thấy họ không có nhiều đồ đạc hay tiền bạc. Tài sản lớn nhất của cả hai là thập nhị huyền cầm Gayageum. Cây đàn ấy mang dáng vẻ quý phái dường như thuộc về một tiểu thư chứ không phải hai cô nương nghèo trong quán trọ bé nhỏ này. Cách ăn mặc của họ cũng khiến thân phận họ thật khó đoán, bộ hanbok mà hai cô mặc hoàn toàn lại chẳng phải đồ của nhà bần hàn khiến người ngoài chẳng thể nào hiểu được họ thực sự xuất thân từ gia thế kiểu nào.

Những ngọn gió hiu hiu nhẹ thổi qua cửa sổ mang theo những cánh hoa anh đào vào phòng như muốn an ủi cô chị. Nàng đang đăm chiêu trong những suy nghĩ riêng tư. Nhìn tiểu muội đang đau ốm, bất giác nàng buông tiếng thở dài. Không khí xung quanh tịch mịch càng khiến nàng trở nên buồn bã.

Chợt một tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Tiếng của người chủ quán trọ vang lên bên ngoài:

- Kim đại tiểu thư, tôi có thể vào được không?

- Tỷ nương, mời vào - Thiếu nữ trả lời.

Người chủ quán trọ là một thiếu phụ trạc ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa phúc hậu. Nàng ái ngại nhìn hai thiếu nữ:

- Nhị tiểu thư vẫn ốm đau thế này, chẳng khá hơn chút nào.

Đáp lại lời nàng là tiếng thở dài nhè nhẹ của người mà nàng gọi là đại tiểu thư. Thiếu nữ không trả lời, đôi mắt đẹp của nàng buồn u uẩn. Thiếu phụ chủ quán trọ tâm tình, giọng quan hoài tha thiết:

- Nhị tiểu thư cứ ốm đau mãi thế này, bao nhiêu ngân lượng cũng chẳng đủ. Nhị vị tiểu thư này đã ở quán trọ của tôi đã lâu, ngoài thì là khách trọ mà tình nghĩa cũng không khác tỉ muội là bao. Đại tiểu thư đừng quá lo nghĩ về chuyện tiền nong làm gì. Việc quan trọng là phải tìm cách để nhị tiểu thư khỏi bệnh.

- Nhưng muội ấy bệnh cũng đã lâu ngày, lương y trong trấn cũng nói bó tay - Đại tiểu thư trả lời chủ quán.

- Tiểu thư yên tâm- Chủ quán trọ đỡ lời- Hôm trước tôi vừa lên núi, gặp được sư trụ trì của sơn tự. Người biết chuyện nhị tiểu thư nên quan hoài, muốn giúp đỡ. Ngày mai, tôi sẽ hộ tống nhị vị tiểu thư lên núi để sư trụ trì thăm bệnh cho nhị tiểu thư.

- Sư trụ trì của sơn tự ạ?- Đại tiểu thư hỏi giọng pha lẫn chút ngạc nhiên vui mừng- Người ấy có thể chữa lành bệnh cho nhị muội muội của tiểu nữ sao?

- Phải, bình thường mọi người ở đây ít lên núi, nên ko hay lên thăm bệnh ở sơn tự, nhưng bệnh nào nặng mà lương y trong trấn không chữa được thường lên trên ấy.

-Nhưng...- Đại tiểu thư ngập ngừng- không biết ngân lượng ra sao?

- Ôi, sư phụ thường làm phúc, không lấy tiền đâu, tiểu thư đừng ngại.

Kim tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, vậy là muội muội của nàng có hy vọng được chữa khỏi. Nàng quay sang phía chủ quán trọ, đôi mắt đầy vẻ biết ơn:

- Tỷ nương, đa tạ tỷ nương. Tỷ muội chúng tôi làm phiền tỷ nương nhiều quá. À, tỷ nương đừng gọi tôi là tiểu thư, tôi cũng không phải quý tộc, tỷ gọi thế nghe xa cách lắm.

Chủ quán cười hiền hậu, trong mắt thiếu phụ, cô nương trước mặt nàng là một tiểu thư cao quý, cho dù cô nương ấy không có nhiều tiền cũng không tự nhận mình có xuất thân quý tộc. Thiếu phụ bước ra khỏi phòng trọ, khẽ khép cửa để hai cô nương được yên tĩnh. Nàng vẫn nhớ y nguyên ngày họ đến trọ vào một tháng trước...

Tiếng bước chân thiếu phụ xa dần. Không khí yên ả bao quanh Kim cô nương trong phòng cùng người ốm. Thấm thoắt đã một tháng trôi qua kể từ ngày nàng rời thành Hán Dương. Thời gian trôi nhanh như giấc mộng, nàng chưa từng quên ngày chia tay hôm ấy. Giờ thì nàng đã ở phủ Quan Nhạc dưới chân Quan Nhạc Sơn, chẳng ai có thể biết được nàng chính là cầm kỹ nổi tiếng Jeong Hyang với cây đàn Gayageum ngày nào. Người ốm cũng chẳng phải muội muội của nàng mà là tì nữ Manuyn. Chính Jeong Hyang cũng không nhớ họ tên thật, nàng mồ côi cha từ khi còn nhỏ sau đó thì được ăn học để trở thành cầm kỹ Gayageum. Họ Kim mà nàng xưng danh là họ của Đại hành thủ thương lái Kim Jonuyn, người đã đưa nàng về phủ. Người ngoài chỉ biết nàng là thiếp yêu của Kim chứ không ai hay rằng nàng được Kim đối xử như một nghệ sĩ thực thụ. Thời gian ở đây, nàng luôn ngóng tin tức từ Hán Dương trong sự hồi hộp, lo âu. Nàng biết được rằng Kim Jonuyn đã trở thành kẻ bị triều đình truy nã vì can dự vào vụ mưu sát Thái hoàng thái tử Sado nhưng ông ta đã trốn thoát. Đôi lúc nàng thấy mình bị con người ấy rượt đuổi trong mơ và thức dậy với tâm trạng hãi hùng. Nàng chưa bao giờ yêu con người ấy, một chút cũng không. Với ông ta, ngoài lòng tôn kính nàng không có tình cảm nào khác. Nàng lo sợ bị con người ấy bắt gặp. Nàng cũng lo lắng cho hoạ công, người mà nàng vô cùng yêu quý.

Cho đến trước khi rời Hán Dương, nàng mới lờ mờ biết được sự thật về con người Kim Jonuyn qua những hành động khiêu khích của hoạ công. Ông ta thực sự là kẻ hết sức ghê gớm, có quan hệ với những người quyền lực và đầu óc đầy những toan tính xấu xa. Hình như hoạ công cũng có mối thù thâm sâu như trời biển đối với Đại hành thủ. Ôi, hoạ công...chỉ mới nghĩ đến đây nàng đã cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Liệu giờ này hoạ công có ở Hán Dương không, có gặp chuyện gì bất trắc không? Trong đầu nàng hiện lên biết bao câu hỏi. Đôi mày liễu khẽ cau lại và dòng nước mắt trong vắt khẽ lăn xuống má đào. Chưa ngày nào Jeong Hyang không nghĩ đến hoạ công. Nàng biết tình yêu của nàng dành cho người ấy là vô vọng, và đã có lúc nàng đã buồn đến đớn đau cõi lòng. Điều khiến nàng đau đớn nhất là nàng biết hoạ công cũng yêu mến nàng nhưng cũng không thể đến với nàng như những đôi lứa khác, kể cả khi nàng không còn ràng buộc gì với Kim Đại hành thủ thì họ cũng chẳng thể đến với nhau.

Một tháng trước nàng cùng Manuyn đến nơi này. Con người ở đây tốt bụng và dễ mến. Họ chỉ đường cho nàng đến quán trọ nhỏ dưới chân núi nơi mà nàng đang dừng chân. Thiếu phụ đã goá chồng, một mình chăm lo quán trọ cũng vất vả. Nàng và Manuyn nhanh chóng trở thành những người bạn tâm giao của thiếu phụ. Nàng dạy thiếu phụ và Manuyn học chữ, chơi Gayageum, rồi lại cùng Manuyn thêu thùa để kiếm thêm chút ngân lượng trả sinh hoạt phí. Tuy sống trong tâm trạng lo âu nhưng cuộc sống êm đềm tại Mỹ Hằng trấn khiến nàng cảm thấy phần nào yên tâm.

Vậy mà Manuyn lại bị ốm!

Nàng luôn coi Manuyn như muội muội của mình. Lúc nàng vui, Manuyn cười, lúc nàng buồn, Manuyn khóc. Từ khi rời Kim phủ, nàng bảo Manuyn gọi nàng là tỷ tỷ. Nàng lúc ấy cũng tứ cố vô thân, ngoài Manuyn thì chẳng còn ai bên cạnh. Từ nhỏ đến lớn, Manuyn luôn theo chân nàng, mang đàn phục dịch nàng. Hơn một tháng trời, bệnh tình của cô bé không thuyên giảm mà ngân lượng cứ thế là phải tiêu, dần dần, hai người bọn họ chẳng còn mấy tiền nữa. Nếu hôm nay không có lời mách nước của chủ quán trọ, Jeong Hyang cũng chẳng biết phải làm thế nào cho mấy ngày tới.

"Ít ra là đã có cách cho Manuyn muội", Jeong Hyang thở hắt ra. Ngày mai, nàng sẽ đưa muội ấy lên sơn tự để thăm bệnh. Nàng bước ra ngoài phòng, gió xuân thổi nhè nhẹ trên tà áo. Nắng đã lên xanh ngời trên những khóm cây ngoài sân. Jeong Hyang cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.

Note: Đây là phiên bản đầu tiên mình viết, không có phần prologue. Chương 7, chương 9 mình đã sửa lại, viết thêm, có cả prologue nữa nhưng ngại edit trong forum quá :|. Sau này bản hoàn chỉnh của mình đã đưa về trang nhà vanntfiction.wordpress.com với tên ngắn gọn "Phi hoa". Nếu bạn cảm thấy bản này là ổn rồi thì mời tiếp tục xem các chương khác.



Last edited by Ẩm Vũ on Mon Dec 26 2011, 23:39; edited 5 times in total

Ẩm Vũ


Member
Member

2.

Quan Nhạc Sơn nằm thoai thoải và kéo dài. Cảnh đẹp nơi đây quả là đóng góp cho phủ Quan Nhạc thêm phần mỹ lệ.

Giờ đã là tháng ba, tuyết đã tan hẳn. Trên đường, những cây anh đào ra hoa nở rộ, khoe sắc hồng trên cả một nền trời. Ba người, một thiếu phụ cõng một thiếu nữ cùng một nữ nhân khác đang bước từng bước về phía ngôi chùa nơi sườn núi. Tuy dân gian vẫn gọi là mùa xuân đã sang nhưng những cơn gió mang hơi lạnh vẫn chưa ngừng thổi. Từng cơn, từng cơn thốc vào mặt những người khách bộ hành như muốn khiêu khích họ bỏ cuộc. Họ cứ lầm lũi đi như thế suốt nửa canh giờ. Sự kiên nhẫn của họ cuối cùng cũng được đền bù. Đến đỉnh núi, vị cô nương xinh đẹp nhất thở ra nhẹ nhõm. Nàng mỉm cười khi thấy tam quan của ngôi chùa cổ, khẽ đọc:”Phúc Linh Tự”, đoạn quay ra nói với thiếu phụ đi cùng:

- Liệu chúng ta vào có được không, tỷ nương?

- Kim cô nương chớ lo lắng. Tôi thường lên chùa vào ngày lễ, cũng có chút thân tình với trụ trì. Hơn nữa, Người thường chữa bệnh giúp dân, Người sẽ giúp nhị tiểu thư!

Họ bước qua cánh cổng tam quan đơn sơ. Ngôi chùa nhỏ bé nhưng khuôn viên rất rộng và đẹp. Hai bên lối vào đều trồng trúc xanh. Không khí trên đỉnh núi cũng trong lành, thêm mùi hương trầm khiến người khác cảm thấy thoải mái, tĩnh tại. Trong sân, một tiểu ni cô đang quét lá, nhìn thấy ba người bọn họ bèn cúi đầu thong thả:

- A di đà Phật.

- A di đà Phật. Cô cho con hỏi sư phụ, con có người họ hàng mắc bệnh.

- Thiện tai, thiện tai. Tam vị thí chủ, mời vào nhà tổ. Sư phụ đang đọc kinh trong đó.

Ba người bọn họ tiến vào sâu hơn, qua sân trong là đến nhà tổ thâm nghiêm, thơm ngát hương hoa mộc. Sư trụ trì chợt nghe tiếng chân, ngẩng mặt lên, khuôn mặt có nét vui:

- A di đà Phật. Hôm nay tam vị thí chủ có nhã hứng ghé thăm, quả thật vinh hạnh.

- A di đà Phật. Chúng con có chuyện muốn thỉnh cầu sư phụ giúp đỡ. Sư phụ có thể giúp được, chúng con suốt đời không quên ơn.

- Người xuất gia tu hành, cứu đời nào có màng ơn nghĩa. Có chuyện gì, thí chủ cứ nói ra, nếu bần ni khả năng giúp được, sẽ hết lòng giúp đỡ.

Sư trụ trì đỡ lấy thiếu nữ trên lưng thiếu phụ, đoạn nghe Kim cô nương kể thân phận, hoàn cảnh lâm bệnh của tiểu muội. Nàng chẳng phải ai xa lạ, chính là Jeong Hyang, nhưng nàng không thể kể hết quãng thời gian nàng từng ở Quế Nguyệt ốc. Nàng chỉ có thể nói vắn tắt, nàng là người họ Kim, đã lạc mất gia đình sau biến cố năm Jeong Jo thứ nhất. Vậy thôi! Lời nói ra thật nhẹ nhàng nhưng trĩu nặng trong trái tim Jeong Hyang biết bao ưu phiền.

Sư phụ bắt mạch của Manuyn, rồi cho hay tiểu muội không có gì quá nghiêm trọng. Chỉ vì chứng bệnh này ít thấy ở dân gian nên phương thuốc cũng không phải là dễ tìm. Tuy nhiên nhà chùa có nhiều loài kỳ hoa dị thảo chuyên chữa bệnh nên không phải lo lắng gì cả. Jeong Hang cảm thấy thực sự đỡ bớt phần nào lo lắng. Nàng bèn hỏi:

- Vậy nếu được chữa bệnh, tiểu muội của con bao giờ sẽ khỏi?

- Thí chủ, bệnh của tiểu cô nương tuy không quá nặng nhưng cần phải chữa trị trong một thời gian. Nếu thí chủ không quá bận rộn, mời nhị vị lưu lại chùa để chữa bệnh, tĩnh dưỡng.

- Liệu chúng con có làm phiền Người không ạ?

- Việc chữa bệnh là cần kíp, sức khỏe là quan trọng. Bần ni không bao giờ cảm thấy phiền lòng đâu. Nếu nhị vị cô nương không chê, trong thời gian đó có thể học thuốc, sau này biết đâu có thêm y thuật cứu người?

Jeong Hyang cảm thấy rất mừng rỡ. So với việc làm cầm kỹ mua vui cho những bữa tiệc của quý tộc trước đây, rõ ràng hành nghề y thuật cứu người có ích hơn, lại gần gũi hơn với dân gian. Chỉ có điều, nàng đã nợ tỷ nương cả ân nghĩa cưu mang lẫn tình người. Nàng quay sang thiếu phụ, đôi mắt băn khoăn. Như đọc được suy nghĩ của nàng, thiếu phụ cười ấm áp:

- Kim cô nương, nhị vị cô nương cứ an tâm ở lại Phúc Linh Tự chữa bệnh. Tôi sẽ lên thăm thường xuyên mà. Cô nương đừng ngại ngần gì cả.

- Tỷ nương, ân nghĩa của tỷ nương, Jeong Hyang suốt đời không quên!

Thiếu phụ khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhân hậu của nàng ánh lên nét vui vẻ, nhân hậu:

- Cô nương, vừa rồi sư phụ chẳng đã dạy rồi sao? Tuy tôi không phải người xuất gia tu hành nhưng cũng học theo điều hay lẽ phải. Giúp người đâu cần người trả ơn, huống chi, tôi coi nhị vị cô nương như tỷ muội trong nhà.

Jeong Hyang rất cảm động. Quả là trong lúc không may, nàng lại gặp người tốt! Từ đó nàng lưu lại Phúc Linh tự, hàng ngày quét tước, chăm sóc vườn thiền và học y thuật.

Bốn tuần trăng trôi qua, Manuyn đã đỡ nhiều, có thể giúp đỡ tiểu ni cô và Jeong Hang việc lặt vặt. Y thuật của sư phụ quả thật là cao minh! Có điều, không khí tĩnh mịch nơi thiền môn khiến Manuyn cảm thầy buồn tẻ. Cả ngày nàng chẳng nghe thấy tiếng động nào. Sư phụ và tiểu ni cô gần như cả ngày chẳng nói năng gì. Sư phụ chỉ lên tiếng lúc đọc kinh và dạy Jeong Hyang y thuật. Người duy nhất nói chuyện với Manuyn là Jeong Hyang. Nàng cũng cảm thấy, càng ngày tỷ tỷ của nàng cũng càng kiệm lời hơn nữa. Tính khí của người trẻ tuổi đã quen với màu sắc nhân gian khiến nàng buồn lại càng buồn. Manuyn không nói ra nhưng Jeong Hyang cũng dần dần hiểu. Họ đã ở bên nhau biết bao nhiêu năm, chẳng nhẽ chút gợn sóng cỏn con trong lòng Manuyn mà Jeong Hyang không hiểu hay sao? Chỉ có điều Jeong Hyang vẫn chưa tìm ra cách nào giúp Manuyn được.

***

Đêm nay trăng thật sáng!

Manuyn đã say giấc từ lúc nào. Trong vườn thiền, tiếng dế reo lên trong đêm thanh vắng. Trở mình mấy lần, Jeong Hyang không sao ngủ được. Trong đầu nàng lần lượt hiện lên những hình ảnh về họa công. Nàng nhớ mãi những gì họa công từng nói. Nhớ một người đã không phải chuyện dễ dàng, quên một người lại càng khó gấp bội, có khi phải mất vài năm, có khi là cả đời người. Họa công từng ví nàng như bông hoa đẹp, và Người như cánh bướm bay mãi bên hoa. Giờ thì số phận đã an bài, sẽ chẳng bao giờ có giấc mộng hoa điệp rập rờn nữa! Nàng thở dài, khẽ dậy khoác thêm hanbok. Jeong Hang bước ra thềm, hít sâu vào lồng ngực hương hoa do gió đêm mang lại. Nàng cảm thấy ngạc nhiên khi có một mùi thơm nhè nhẹ mà lạ lẫm. Một loài hoa nàng chưa từng biết đến chăng? Nàng nhẹ chân bước ra vườn.

Lần theo hương hoa, Jeong Hyang dừng chân trước một đóa hoa lớn màu trắng, cành mềm dẻo khẽ rủ dưới bóng râm của cây Giao đại thụ. Lá hoa to bản, xanh mướt như dao ngọc. Hoa có thật nhiều cánh, nhiều lớp, nhụy như một nàng công chúa đội vương miện. Khí chất bông hoa thật cao quý khác thường. Nàng cúi xuống nâng bông hoa lên, trong lòng thầm băn khoăn không hiểu đó là loài hoa gì.

- Trăng đêm nay sáng quá, hoa cũng thật là đẹp. Bần ni chỉ định dạo vườn, không ngờ lại gặp thí chủ ở đây.

Jeong Hyang quay lại. Phía sau nàng là sư phụ trụ trì đang khoác áo ni. Dường như đọc được nỗi băn khoăn của nàng, sư phụ giải thích:

- Đóa hoa này là hoa Quỳnh. Hoa Quỳnh không phải là dễ thấy cũng không phải dễ trồng. Tuy nhiên, Quỳnh hoa đã trồng được, thì chắc chắn sẽ lên rất khỏe, ra hoa rất nhiều. Hoa Quỳnh có khí chất đế vương, nở hoa ban đêm mà vô cùng thanh khiết. Có nụ hoa rồi cũng phải chờ rất lâu hoa mới nở.

- Tên bông hoa thật là đẹp! - Jeong Hyang vuốt cánh hoa rồi khẽ thốt lên – Thế nhưng hoa đẹp đến mấy cũng phải tàn. Hoa không thể có vẻ đẹp bất tử được – Nói đến đây, đôi mắt nàng nhuốm buồn.

- Đó là lẽ vô thường. Hoa cũng là một vật trong vạn vật của vũ trụ. Hoa nở rồi hoa tàn, chẳng thể ngăn lại được. Đó là quy luật. Cũng như con người thôi! Có sinh thì phải có tử. Nếu hiểu được quy luật của cuộc sống, thí chủ sẽ không buồn khi hoa tàn.

- Không buồn sao? Nhưng làm sao có thể hết buồn được ạ? Cuộc sống không chỉ có sinh tử, mà còn có chia ly…

- Phải. Cuộc sống không chỉ có sinh tử mà còn có chia ly. Nhưng thí chủ thấy đấy, hoa không thể tránh được số phận là kiểu gì cũng phải tàn. Con người cũng có số phận riêng, nếu đã chia ly mà có duyên, ắt sẽ gặp lại. Còn nếu không gặp lại, cũng không sao cả. Duyên phận cũng chỉ đến thế thôi, không tránh được mà.

Jeong Hyang im lặng cúi đầu. Nàng còn có duyên gặp họa công nữa sao? Mà gặp lại thì có thể làm gì nữa cơ chứ? Suốt đời coi Người như tri âm tri kỷ. Đó là thứ tình cảm mà nàng không thể nào gọi tên được. Người không phải là nam nhi, Người là nữ nhi, nàng biết. Vậy mà nàng vẫn yêu Người biết bao, nàng vẫn lo lắng cho Người biết bao. Nghĩ đến thế mà đôi mắt nàng lại long lanh những giọt lệ.

- Làm thế nào để thoát khỏi khổ đau ạ?

- Từ bỏ tham, sân, si, làm nhiều việc nghĩa sẽ thoát khỏi khổ đau – Sư phụ trả lời, câu nói cũng như gió thoảng.

- Sư phụ, con muốn theo chân người, mãi không rời Phúc Linh Tự nữa! – Jeong Hyang ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt vị ni cô. Đôi mắt ấy như soi thấu cõi lòng nàng.

- Cơ duyên của thí chủ chưa dứt, không thể tùy tiện. Thí chủ học được y thuật rồi cứu giúp dân gian, ắt sẽ hóa giải bớt nghiệp. Thí chủ cứ ở lại Phúc Linh Tự đến khi nào cũng được. A di đà Phật.

Nói rồi sư phụ chắp tay cúi đầu rồi rời khỏi góc vườn thiền. Tà áo xám phất phơ tiêu sái dưới ánh trăng. Jeong Hyang nhìn mãi cho đến khi bóng Người khuất hẳn. Quay lại, nàng ngẩn ngơ ngắm đóa Quỳnh đang tỏa hương:

- Hoa ơi, ta cũng như ngươi. Bao giờ qua độ hoa đẹp nhất hoa cũng sẽ úa tàn. Ta chẳng thể trách ai được, chỉ mong một ngày có người đó an ủi. Ta yêu người đó, không có tội tình gì, phải không?

Những giọt nước mắt trong đêm lại lấp lánh khẽ rơi. Nỗi nhớ đó vẫn đau đáu trong tim nàng và đau nhói mỗi khi nàng tưởng nhớ đến khuôn mặt của người nàng yêu quý:

*"Lạc hoa lạc diệp lạc phân phân,

Tận nhật tư quân bất kiến quân.

Trường dục đoạn hề trường dục đoạn,

Lệ châu ngân thượng cánh thiêm ngân.

Ngã hữu nhất thốn tâm,

Vô nhân cộng ngã thuyết.

Nguyện phong xuy tán vân,

Tố dữ thiên biên nguyệt."

Ở chốn thiền môn không có lầu cao để ôm đàn cùng kể lể mối tương tư với gió trăng. Jeong Hyang nàng không còn hy vọng có thể nhạc họa hòa hợp với họa công được nữa. Nghĩ đến thân phận mình ở chốn tĩnh mịch, thanh cao mà lại vẫn vấn vương tình ý khiến nàng đôi chút hổ thẹn. Jeong Hyang cúi đầu tĩnh tâm giây lát. Nàng cũng nhẹ chân trở về phòng ngủ. Manuyn vừa trở mình trong mơ, khuôn mặt sáng sủa khỏe mạnh, không còn dấu vết ủ dột của bệnh tật. Jeong Hyang nhìn Manuyn, trong lòng thầm có một quyết định mới.

-----oOo----
*Đoạn thơ trích trong chương này thuộc bài thơ "Trường Tương Tư" của Lương Ý Nương thời Chu của Trung Quốc. Trích đoạn có ý nghĩa như sau"

" Hoa hoa lá lá rụng tơi bời

Lòng nhớ người sao chẳng thấy người

Ruột muốn đứt thêm, thêm đứt ruột

Châu rơi thành ngấn lại châu rơi

Ta có một tấc lòng

Không có ai mà hỏi

Muốn nhờ gió đuổi mây

Để được cùng trăng nói..."

Ẩm Vũ


Member
Member

Hôm nay sinh nhật Bông nên post tạm hai chương viết xong từ năm ngoái :)) (ngày 4.5.2009). Tại vì mỗ chăm quá nên bây giờ mới chỉ dừng tại đây.

LEO

LEO
Member
Member

Chài ơi ! Fic "Con đường tuyết " còn đang chưa khỏi đau tim , thì thêm fic " Những cánh hoa bay" nữa . Kiểu này ốm mất thôi . Em đề nghị các bác viết lẹ cho em khỏi phải ngày nào cũng dài cổ ra chờ .... khi19 khi109

Ẩm Vũ


Member
Member

Yên tâm, khi đã công khai tức là mỗ sẽ có kế hoạch cho nó, nhưng không thể đều đều 1,2 ngày đã có ngay chương mới được

LEO

LEO
Member
Member

Uhm đệ xin tiếp thu ý kiến tiền bối . Nhưng 1 năm mà tiền bối cho ra có 2 chương , thà tiền bối cứ ủ nó cho đến khi nào viết xong tung lên 1 loạt đọc cho đỡ đau tim đằng này mỗi ngày mòn mỏi đợi chờ như chờ xem phim dài tập , mà phim mỗi tuần nó chiếu vài tập . Đằng này tiền bối mà chơi cho 1 năm mới ra 2 chương chắc em chết .... Khi20 ... Mấy cái fic dở dang làm em bị lẫn lộn từ fic này qua fic kia ...

pumpum

pumpum
Member
Member

JH bị mồ côi từ nhỏ á [Multichapter] Những cánh hoa bay 637936 Níu pum nhớ hok lầm JH theo cha từ nhỏ hành tẩu giang hồ, sau này mới vô kỹ viện làm việc mà rolleyes

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

Oh, Yoon Bok là nam nhi à. Ẩm Vũ có vẻ thích Yoon Bok là nam hơn, chắc có lẽ vì vậy mà fic của Ẩm Vũ mới kết thúc có hậu và hợp lý hơn đối với fan năm lượng. Eagle tự hỏi nếu Yoon Bok thật là nữ nhi thì không biết Ẩm Vũ định cho kết thúc thế nào? Liệu đó có phải là một rào cảng không thể vượt qua?
Dù sao thì rất mong chờ fic của Ẩm Vũ, fic của bác viết rất logic và sâu sắc. Khi nào eagle mới đủ trình độ đây.
go

pumpum

pumpum
Member
Member

pum kũng thix YB là nam, vốn dĩ theo lịch sử Shin Yunbok là nam mà, ông được coi là họa sư "thành đạt" nhất bấy giờ khi leo được chức quan mà bao họa sư khác đều thèm muốn. Chỉ tiếc là [Multichapter] Những cánh hoa bay 716593 mắc kái tội vẽ bậy vẽ bạ nên bị đuổi khỏi triều đình rồi mai danh ẩn tích luôn, từ đó không ai biết tăm hơi ông đâu go

Ẩm Vũ


Member
Member

Mọi người có đọc kỹ không vậy? Cha Jeong Hyang mất khi nàng còn là thiếu niên nên vào Quế Nguyệt Ốc rất sớm. Thêm vào đó mỗ đã viết rõ ràng "Người là nữ nhi" mà! @.@. Mà mọi người có nhớ kỹ không chứ, bà mama mọi người ca ngợi là tâm lý đó, là mẹ ruột của Jeong Hyang đấy!:|

Leo muốn đọc hết một lèo trong khi mỗ không sáng tác sòn sòn được hàng ngày. Thế này nhé, mọi người biểu quyết, nếu có hai người trở lên muốn Vũ post lên ngay sau khi viết từng chap thì Vũ sẽ post luôn, còn nếu không thì ém cho đến khi nào xong mới thôi.

Hai chương này viết trong lúc viết cùng với "Nam họa sĩ..." nên tạm dừng để tập trung vào fic kia. Sau đó cũng từng post lên facebook để còn soi, tìm sạn, nhưng về sau khóa facebook và mất sạch. Hai chương này cũng nghĩ không còn lại gì, sáng nay dọn máy nên tìm được bản thảo từ thuở sơ khai. Hôm nay lại là sinh nhật em Bông xinh tươi nên post lên vì Jeong Hyang là nhân vật chính trong hai chường đầu.

Hơn một năm mới tìm lại được fic đang dang dở. Tóm lại một câu thôi: MỌI NGƯỜI THÍCH ĐỌC HAY THÍCH CHỜ ĐỂ VŨ MỖ CÒN CHIỀU?

@Leo: Xong chương 3 rồi đới! khi24

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

Sorry Ẩm Vũ nhá, eagle đọc không kĩ cái đoạn ấy. Không hiểu sao dạo này mắt lại trở nên kém thế. Giờ đang ngồi soi lại lần nữa mới thấy.
Vũ viết xong chap nào thì post luôn chap đó đi, chứ ngồi không không có gì làm thì chờ đợi cũng là một thú vui tao nhã, đau tim một tí là một cái giá có thể chấp nhận được. Vậy đi nha.

Admin

Admin
Admin
Admin

Hehe, có SA là muốn đọc àh 9618348037b7f2a149
Thanks Ẩm Vũ nhé. Fic hay quá 3538541
Không phải tại hạ muốn làm gián đoạn nguồn cảm hứng của Vũ huynh nhưng xin huynh có thể tiếp tục đưa ra chap tiếp không ạ. Đám tại hạ đây khó có thể chờ đợi thêm. Mong huynh suy xét kiss

https://moonchaewonvn.forumotion.com

pumpum

pumpum
Member
Member

THÍCH ĐỌC ko chiu đâu
post ih post ih ai lớp du chụt chụt khi109 Vậy là có 3 ng oỳ đó khi155 post post nha Vũ, ko thoy nhiều người nhập viện vì đau tym mãn tính đó khi19

Ẩm Vũ


Member
Member

3.

Jungsuk lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng im ỉm. Nàng lặng lẽ đặt đồ ăn thức uống bên ngoài rồi kín đáo chờ đợi. Nàng biết thế nào chàng cũng ra ngoài, thường là vào giờ Tí mỗi ngày. Nàng mong mỏi được thấy chàng, mong mỏi muốn biết chàng đã ra sao, dù chỉ là một chút. Nàng cũng biết, nếu thấy nàng, chàng sẽ vẫn cứ tránh mặt vì chàng không muốn gặp ai. Nàng chỉ có thể chờ đợi và chờ đợi như vậy. Dù biết mình ngốc nghếch nhưng nàng can tâm tình nguyện, chỉ cần còn được thấy chàng là nàng đã yên lòng hơn rất nhiều rồi. Thà như vậy còn hơn đau lòng chờ chàng như hồi chàng bị triều đình phạt trên núi Mỹ Hằng. Mười năm cứ thế đằng đẵng trôi qua và dấu ấn về chàng đã in sâu mãi vào tâm trí của cô bé tám tuổi năm nào. Chàng đâu hay rằng nàng đã thề nguyền từ lúc đó, rằng cả đời này nguyện nâng khăn sửa túi cho chàng mà thôi.

Đêm đã về khuya, trời trở lạnh khi màn sương buông xuống nhưng không làm Jungsuk nản lòng. Cánh cửa khẽ động để rồi nàng thu vào trong tầm mắt hình ảnh một nam nhân tiều tụy bước ra. Chàng xanh xao quá, râu tóc mọc dài không được sang sửa. Chàng chậm rãi nhận, chậm rãi ăn những gì nàng nấu nướng nhưng xem ra cũng không hợp khẩu vị của chàng. Danwon mà nàng biết đâu có khó tính trong chuyện ăn uống đến mức này đâu nhỉ? Tất cả những chuyện này bắt đầu xảy ra từ hôm đó…

Jungsuk thầm nguyền rủa cái ngày chàng nằng nặc rời nhà nàng đi để vẽ một “thế giới hoàn toàn mới” theo lời chàng. Danwon lúc ra đi hăm hở bao nhiêu thì lúc trở về ủ rũ bấy nhiêu. Áo của chàng lấm bẩn, khuôn mặt chàng hằn sâu dấu ấn đau thương. Từ trong đôi mắt kia, nàng đọc thấy cả sự nuối tiếc, đau đớn lẫn căm thù chất chứa. Nàng biết Danwon căm thù những ai, nàng cũng hiểu tại sao Danwon tiếc nuối. Nhưng chẳng lẽ tất cả mọi thứ xung quanh chàng đều không sánh được với họa sinh kia? Thiếu niên ấy nàng chỉ gặp qua một lần duy nhất. Chẳng lẽ với chàng, hắn còn quan trọng hơn cả sự nghiệp của một hoàng gia họa sư, chức tước mà bất cứ họa công nào cũng mong muốn ư?

Danwon Hongdo thậm chí đã không buồn trả lời bất cứ câu hỏi nào của Lee In Moon, anh trai nàng. Chàng cứ lặng lẽ cầm một bức họa trong tay rồi trở về phòng. Từ đó chàng không buồn bước ra khỏi cửa, cũng không buồn ăn uống. Nàng đã biết bao nhiêu lần dọn bữa cho chàng hôm trước rồi hôm sau dọn đi, vẫn y nguyên. Lần đầu tiên trong đời, nàng chứng kiến chàng đau buồn đến như vậy. Trước đây, nàng có thấy chàng đau lòng và tức giận trước cái chết của một người bạn, một người thầy. Nhưng lúc đó chàng là một Kim Hongdo sôi sục bầu máu nóng và nhiệt huyết chứ không không phải con người lầm lì và u buồn kia. Chẳng còn cách nào khác, nàng bèn dùng khổ nhục kế, quỳ suốt một đêm bên ngoài phòng, thiết tha mong chàng ăn uống. Sớm hôm sau, nàng thức dậy khi thấy mình lưng tựa cột, vai khoác áo bào của chàng. Thức ăn nàng chuẩn bị chàng đã dùng đến, chỉ là chàng vẫn tránh mặt nàng mà thôi. Từ đó nàng vui lòng nấu nướng cho chàng, cũng thuộc luôn giờ chàng ra ngoài phòng.

Cách đó không xa, Hongdo đã dùng xong bữa. Chàng ra sân múc nước rửa mặt. Trăng sáng vằng vặc trên đầu còn nước lạnh trong lu khiến chàng tỉnh táo hơn. Trăng tròn rồi trăng lại khuyết. Tiệc nào cũng có lúc tàn, gặp Người rồi lại xa Người. Ánh trăng cứ ám ảnh trong lòng Hongdo về ngày cuối trước khi xa Người.

Họ đã cùng ngồi bên đám lửa trong miếu hoang, với mong mỏi được vẽ một thế gian của nhân dân Joseon chứ không chỉ của giới quý tộc. Họ đã nghĩ mình sẽ đến phủ nào, tỉnh nào. Họ tin, họ mong. Chàng nhớ mãi đôi mắt nàng nhìn chàng lúc đó, đôi mắt như muốn chàng nói một điều hay đúng hơn là công nhận một điều. Nàng muốn rằng nàng là người chàng yêu thương nhất.



Nhưng Hongdo đã không đủ can đảm để nói!



Hóa ra họa sĩ số một của đất nước Joseon này lại không đủ can đảm trước người con gái mình yêu. Danwon Kim Hongdo lừng danh thậm chí không sợ cái chết lại trở thành một kẻ nhát gan, không dám thừa nhận tình yêu với người học trò mà chàng coi trọng hơn chính mạng sống của mình. Đau đớn thay mà cũng nực cười thay. Mất nàng, chàng chẳng còn niềm vui sáng tác nữa. Chàng biết, Yun là con người kiên quyết và bản lĩnh không thua một trang nam nhi nào. Nàng đã không muốn liên lụy tới chàng thì nàng sẽ suốt đời mai danh ẩn tích, dù có sống cũng không mong ngày gặp lại. Chàng đã thua số phận rồi, thua một cách đau đớn.

Rốt cuộc sinh ly với tử biệt, cái nào đau khổ hơn?

Trước đây chàng cho rằng tử biệt đau khổ hơn vì vĩnh viễn không còn gặp lại người mình yêu quý, nhưng giờ đây rõ ràng sinh ly đớn đau hơn nhiều. Biết người vẫn còn sống, biết mình vẫn yêu người mà giờ đây bóng chim tăm cá mất dạng. Nàng đang ở đâu? Nàng có an toàn không? Trong trái tim và khối óc của chàng họa sĩ tài hoa chỉ còn có hình ảnh cô nương buồn bã trong bức Mỹ nhân họa đồ nàng để lại. Dung nhan ấy chàng mãi mãi khắc ghi trong lòng, cho dù chàng có chết đi để đầu thai chuyển kiếp chàng vẫn nhớ.

Tuy chỉ nhìn thấy nàng hai lần trong trang phục nữ nhi lúc giả trang thành Gisaeng, Danwon vẫn không thể không rung động mỗi khi hổi tưởng lại chuyện cũ. Nàng vẫn như ở đây, trong trang phục hanbok, đội nón nghiêng nghiêng thắt nơ dưới cằm. Đôi môi thường mím lại cương nghị khi vẽ tranh thì giờ lại nở nụ cười như đóa hoa. Hỡi ôi, những hình ảnh ấy giờ như sương khói. Mỗi khi chàng tưởng như nàng trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm lấy đôi vai mảnh khảnh là ảo ảnh kia tan biến. Chàng khẽ nhíu mày, lắc đầu rồi trở lại phòng.

Trong căn phòng tối, ánh trăng vẫn rọi qua khung cửa sổ, qua lớp giấy dầu mỏng bao phía ngoài cửa, đủ để chàng có thể phân biệt mọi thứ qua bóng tối. Danwon lại nhớ nàng rồi, chàng không thể ngủ được. Chàng với tay lấy bức Mỹ nhân họa đồ, trải trên nền nhà ngắm nghía. Dù ánh sáng yếu, chàng vẫn phân biệt được mọi đường nét tinh tế mà một người tài năng như Hyewon đã từng nhọc công để lại. Nàng hiện ra trước mắt chàng, vừa gần lại vừa xa…

[Multichapter] Những cánh hoa bay 39580_1679820276222_1258987323_1834565_7797104_n

Trên nền giấy tuyên, mỹ nữ u hoài nhìn chàng, đôi mắt chất chứa biết bao điều chưa nói được. Đôi vai nàng như toan cúi xuống nhưng nửa lại muốn đứng thẳng lên. Khuôn mặt bầu bĩnh nhưng thoáng mang nét ưu tư cho thấy nàng còn rất trẻ, bàn tay nàng mảnh dẻ, khẽ nâng dải áo. Đôi mắt đượm buồn biểu lộ nàng có nhiều tâm sự. Ẩn sâu sau ánh mắt kia có thể có rất nhiều điều không nói nên lời. Vầng trán và đôi môi hơi mím cho thấy nàng là người rất cương nghị, nhưng tư thế đứng lại thể hiện một mong muốn khá yếu đuối: nàng muốn có một chỗ dựa, một sự chở che. Hyewon đã gửi gắm linh hồn mình vào cô nương trong bức họa vì những tình cảm của cô nương ấy thể hiện ra nét mặt rất rõ, những tình cảm tươi mới, trong sáng như chính khuôn mặt trẻ trung của nàng. Cách Yun tạo hình bàn tay, dải áo, khuôn mặt, tư thế của người trong tranh đều rất tinh tế!

Nét vẽ của nàng không lẫn đi đâu được, học trò của chàng, người thầy của chàng, người bạn của chàng, và cũng là người con gái chàng yêu thương nhất!

Ngày hôm đó chàng đã bật khóc khi nhìn ánh nắng lam chiều nhàn nhạt xuyên qua tấm giấy tuyên được căng khung. Chàng không kìm lòng mình được khi thấy ý tứ thể hiện quá rõ qua bức họa. Những nếp gấp ở dưới chân mỹ nữ trong tranh cho thấy chân để lộ ra và có hướng xoay đi nhưng chân còn lại thì lại bị che và vẫn hướng về phía người thưởng tranh. Đôi môi chúm lại vừa thể hiện sự kiên định nhưng đồng thời cũng miêu tả việc giằng xé nội tâm và phần nào nói lên nàng đã có quyết định cho cuộc đời mình dù rằng không mấy hạnh phúc. Trên áo nàng không có nút thắt, nàng đang nắm lấy miếng ngọc trên áo và dây buộc, vậy phải chăng nàng muốn để lại nó cho chàng? Có thể lắm chứ! Miếng ngọc nàng cầm nhẹ nhàng và nâng niu, có lẽ đó là một vật vô cùng có ý nghĩa với nàng vậy người nàng muốn tặng vật này chắc hẳn cũng là một người mà nàng yêu mến..., chắc hẳn nàng đã từng muốn tặng chàng nhưng lại có ý do dự. Cũng có thể miếng ngọc đó do phụ mẫu nàng để lại nên nàng mới gìn giữ đến vậy! Việc này thấy được qua cách mà thiếu nữ cầm dây buộc áo, bàn tay úp lại còn ngón cái thì ghì lấy sợi dây như đang muốn kéo xuống. Chiếc nơ quấn đầu của nàng và chiều gió thì rõ ràng là nàng đang xoay đi chứ không phải là xoay người lại. Và cuối cùng là hướng nhìn của họa công cùng với dáng đứng của nàng cho thấy việc nàng bỏ đi là tất yếu!



Vậy là nàng đã kiên quyết bỏ đi và rời xa chàng mãi mãi.



“Đáng đời ngươi lắm, Danwon” – Chàng lẩm bẩm trong bóng tối. Chàng đã mong nàng sẽ ở bên chàng, sẽ là tâm hồn tri âm tri kỷ của chàng, cuối cùng chàng vẫn chỉ là một gã lãng tử cô độc. Ngày mai…liệu một ngày mai có đến với chàng không khi ánh dương của chàng đã tắt và những giọt nước mắt đã thuộc về ngày hôm qua?



Last edited by Ẩm Vũ on Sun Nov 14 2010, 20:28; edited 3 times in total

pumpum

pumpum
Member
Member

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa team team team, bóc team chương 3, khà khà khà khà 3538541

Ẩm Vũ


Member
Member

Vậy là có 3 ý kiến, Leo chịu khó vậy. Yên tâm là mỗ muốn theo fic này đến cùng, haha. Lần đầu viết SA nhưng là fic cổ trang nên sẽ không có cảnh hot đến chảy máu mũi giữa hai nhân vật chính đâu. Họ khiến bao nhiêu người rung động vì tình yêu của họ không hề có nhục dục khi48

Hẹn tuần sau gặp lại họ nhé, mọi người!

LEO

LEO
Member
Member

Ọc cuối cùng mình là kẻ cô thế . Buồn ghê . Chịu khó cũng được . Ốm vài hôm rồi tự uống thuốc , uống nhiều nhiều nhiều nhờn thuốc thì lúc ấy chắc là chuyển thành khí trơ rồi ko sợ nữa ... Mà làm j`Ẩm tiền bối phải nêu ra cái vụ chảy máu mũi làm chi vậy .... Chai mặt rồi hem sợ nữa đâu à ...Hớ hớ... khi155 . Ẩm huynh hớ ... Kakakaka. Mà Ẩm tiền bối nè , 3 chương mà toàn thấy JH với Dawon . Chắc phải mấy chap nữa mới gặp Yb hử .... khi109

Ẩm Vũ


Member
Member

Cố tình lặn đi thì phải có người trục vớt chứ :)). Chịu khó, chịu khó, nếu muốn năm lượng thực sự đến được với nhau thì phải xử lý Danwon, hoho. Đang nhờ beta reader đọc/sửa chương 4 mà chưa thấy nói năng gì, e là cả nhà lại phải chờ một tý rồi đấy!:))

Ẩm Vũ


Member
Member

4.
Sáng nay, Jeong Hyang gọi Manuyn dậy thật sớm rồi lên thưa chuyện cùng ni sư. Manuyn ngạc nhiên lắm, nàng không hiểu sao tiểu thư lại có điều gì cần phải thưa gửi nghiêm túc như thế. Tất cả những gì Manuyn thấy là một quyết tâm không gì lay chuyển đang bừng cháy trong đôi mắt Jeong Hyang.

Họ chậm rãi đi dưới hàng ngọc lan thơm ngát, qua những bụi tóc tiên nở hoa hồng nhàn nhạt để đến thư phòng. Một buổi sớm trong lành dễ chịu. Hương hoa phảng phất trong gió núi hơi lành lạnh nhưng rất sảng khoái.
Ni sư đã chờ sẵn Jeong Hyang bên bàn trúc từ lúc nào. Trên bàn, một ấm trà se sẽ đưa hương hoa Cúc lan tỏa dần trong không gian khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu. Đợi đến khi hai tỷ muội Jeong Hyang yên vị, ni sư chắp tay, cúi đầu:

- A di đà Phật, nhị vị thí chủ có điều gì cần chỉ giáo?

- Dạ, chúng con không dám – Jeong Hyang vội giải thích, thật trái với phong cách lãnh đạm của nàng. Rõ ràng Jeong Hyang đang phấn khích trước những gì mình đã quyết định – Thưa ni sư, ngày hôm qua con đã bày tỏ mong muốn được gửi thân chốn thiền môn, xuất gia tu hành nhưng Người không đồng ý. Vậy xin Người cho phép con dựng mái lều tranh gần chùa để hàng ngày nương nhờ tiếng chuông nơi cửa Phật. Còn muội muội của con, cô bé muốn xuống núi với tỷ nương ở quán trọ…

Nàng vừa nói đến đây, Manuyn vội ngăn cản:

- Không ạ, thưa ni sư. Con sẽ ở bên tỷ tỷ chứ không đi đâu cả. – Manuyn quay lại nhìn Jeong Hyang, không vừa lòng lắc đầu. Manuyn quả thật nhớ sắc màu nhân gian, nhưng phải xa tiểu thư thì cả ngàn vạn lần xuống núi, nàng cũng không thiết.

Ni sư trụ trì mỉm cười đôn hậu, giảng giải:

- Đại cô nương không cần ra bên ngoài dựng lều tranh vẫn có thể ở cùng trai phòng. Nhị cô nương không phải quá lo lắng đâu. Nếu thí chủ buổn chán chốn thiền tịnh u mịch thì tốt hơn cả là nên quay lại nhân gian.

- Nhưng mà… - Lời phản đối của Manuyn đến đây bỗng ngưng bặt vì cái nhìn đầy phật ý của Đại cô nương.

- Thưa ni sư – Jeong Hyang đỡ lời - ở chốn thiền môn, con thấy rất hổ thẹn vì duyên nghiệp chưa dứt. Làm sao con có thể ở nơi đây nến tâm ý vẫn vấn vương chữ tình? Tốt nhất là Người cứ để con ở cạnh nhưng không phải trong chùa. Con vẫn sẽ cố gắng học hỏi y thuật, mà vẫn không ảnh hưởng đến sự tu tập của Người. Con chỉ muốn…- Nàng bỗng ngập ngừng nhưng bầu nhiệt huyết vẫn không thay đổi. Ni sư như thấu hiểu tâm trạng của Jeong Hyang, người cất lời hỏi:

- Thí chủ vẫn định tâm muốn tìm lại tình lang phải không? - Đáp lại ánh mắt sửng sốt của Jeong Hyang, ni sư thủng thẳng trả lời – Đêm nào bần ni cũng nghe tiếng đàn của thí chủ, trong đó chứa hàng vạn tâm sự day dứt, tiếc nuối người ở phương xa. Vì đã biết thế nên bần ni mới nói duyên trần của thí chủ chưa dứt. Nếu ý thí chủ đã quyết, bần ni cũng không ngăn cản. Thí chủ có cần hỏi gì, cần giúp gì, bần ni cũng không vì thí chủ không còn ở gia tự mà không hồi đáp đâu.

Jeong Hyang mỉm cười nhẹ nhõm. Nàng thực sự cảm thấy rất áy náy nếu như tâm tình của mình phiền đến vị ni sư đáng mến này. Nàng chỉ lo họa công gặp nguy hiểm, và còn đau lòng hơn nếu mình chính là nguyên nhân gây ra sự nguy hiểm ấy. Vì vậy mà nàng không dám đi tìm họa công. Nàng chỉ có thể hàng ngày cầu Phật phù hộ cho Người mà thôi. Đời này, kiếp này, trọn mối tâm tình Jeong Hyang đã trao gửi cho người đó, nàng không hối hận dù người đó là ai. Manuyn thấy tinh thần nàng tốt lên, lại kiên quyết đến vậy nên không dám nói gì nữa. Dù sao cũng không phải rời đi đâu quá xa, thiếu nữ hai người bọn họ vẫn rất gần nhau, có thể gặp mặt mà không quá đỗi khó khăn.

Vậy là không lâu sau, một am cỏ xinh xắn cạnh chùa đã trở thành nơi Jeong Hyang ở ẩn. Mỗi sáng nàng học thuốc sau đó chịu khó may vá, thêu thùa. Chiều chiều Manuyn lên thăm nàng, mang đồ nàng may thêu xuống chân núi để đem ra chợ bán. Buổi tối tĩnh mịch là lúc duy nhất Jeong Hyang đối diện với sự cô đơn. Nỗi buồn đó nàng gửi gắm hết vào tiếng đàn Gayageum. Họa công đang ở nơi nào, Người có mạnh khỏe không? Tiếng đàn của nàng hòa vào tiếng gió mỗi đêm thanh vắng lúc nào cũng buồn, khi thì day dứt, khi lại trải dài miên man. Trên đời này chỉ có một người duy nhất hiểu nàng là họa công thôi.

Thời gian thấm thoát trôi, y thuật của Jeong Hyang cũng ngày một tiến bộ. Thỉnh thoảng ni sư đi lấy thuốc cũng cho nàng đi theo cùng. Có hôm, sư phụ bận việc, nàng còn được cử đi lấy thuốc một mình. Jeong Hyang cũng dần dần quen với cuộc sống tự lập hơn. Nàng không còn phải dựa dẫm bất cứ ai như hồi còn ở Quế Nguyệt ốc hay hồi sống trong Kim phủ chi gia. Điều duy nhất nàng còn chưa làm được là tìm lại được người bạn tri âm tri kỷ.

Trong lúc ấy, tại thành Hanyang, một người khác cũng nhớ đến họa công đến quặn lòng.

Danwon thu mình tiều tụy mãi như thế khiến cho Jungsuk hết sức lo lắng, nhưng người không vui lúc ấy không thể bỏ qua họa viên Lee In Moon. Chàng chứng kiến người bạn thân thiết đau lòng đến mức bỏ ăn bỏ uống, rồi lại chứng kiến muội muội từng đêm thức khuya tận tụy để chăm sóc người nàng yêu mến mà xót ruột. Chàng vừa thương vừa giận Danwon. Sống duy mỹ, là họa sư được hoàng thượng sủng ái mà cuối cùng con người kia lại đi tự đày đọa mình chỉ vì một tiểu họa công. Mà nếu chỉ có thế thì chàng đã không giận đến mức như vậy. Đêm nào chàng cũng thấy muội muội cất công nấu nấu nướng nướng rồi lại thức chờ cho đến khi Danwon ăn xong mới chịu dọn dẹp đi nghỉ thì trong lòng càng ngày càng khó chịu. Tự dưng In Moon bực luôn cả Shin Yun Bok. Chẳng hiểu tiểu tử này là con người thế nào mà khiến họa viên lừng danh như Danwon Kim Hongdo lại quý mến đến mức không thể rời xa, còn khi xa rồi thì chẳng thiết sống nữa. Chàng vốn cho rằng Hongdo bạn chàng không thể là người mê nam sắc. Chắc hẳn trong chuyện này có uẩn khúc gì mà In Moon chưa biết được. Chàng nhất định phải tìm cách kéo Hongdo ra khỏi căn phòng đó để trở về với cuộc sống bình thường.

Chỉ có một người duy nhất có thể làm được điều ấy, đó là hoàng đế!

Danwon là một người trung quân ái quốc. Chắc hẳn bạn chàng sẽ không thể nào từ chối bất cứ mệnh lệnh nào của đức minh quân. Hơn thế nữa, Đồ Họa Thư cũng không thể kéo dài tình trạng thiếu sức sống như bây giờ. Shin Nhật Đề được cử tạm thời là người đứng đầu trong lúc còn triều đình còn điều tra vụ án của Biệt Đề, nhưng ông ta là kẻ nhu nhược, ba phải. Các họa sư không thể cùng bàn bạc điều gì, các họa sinh thì lười biếng, trễ nải. Đồ Họa Thư rõ ràng cần phải có một sự thay da đổi thịt mà người cần thiết nhất lúc này chẳng thể là ai khác ngoài Danwon Kim Hongdo.

Ẩm Vũ


Member
Member

5.

Gong vừa kể xong câu chuyện dân gian và thu dọn gánh hàng thì có người tìm. Chẳng cần biết đó là ai, Gong lắc đầu quầy quậy:

- Đi đi, tôi nghỉ trưa rồi, không kể chuyện nữa.

- Gong, ta sẽ trả tiền cho ngươi, một nghìn lượng có đủ không?

Con số kia quả là có uy lực khiến tay ma xó này phải ngước mắt lên nhìn. Trong ánh nắng, một nam nhân cao lớn, đầy uy nghi với bộ trang phục Biệt Đề khoác lên người đang ngã giá với hắn:

- Danwon tiên sinh! Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ, sao thiên hạ đồn ầm lên là tiên sinh đã bị điên nên bị nhốt trong phòng kín? – Mắt Gong vẫn không thôi mở to, đầy kinh ngạc.

Danwon cười nửa miệng. Quả là miệng lưỡi thế gian thâm độc. Họ chẳng cần biết chàng cảm giác thế nào, thực sự đau lòng ra làm sao. Chỉ cần một thời gian không tiếp xúc với bên ngoài là đủ thấy họ thêu dệt những câu chuyện buồn cười đến mức khó tin thế nào. Chàng quan sát thái độ của Gong là thừa hiểu ông ta đang ngầm đồng ý:

- Ta không quan tâm đến mấy chuyện tầm phơ tầm phào đó. Ta muốn ngươi tìm một người cho ta.

- Tiên sinh muốn tìm ai?

- Hyewon Shin Yun Bok.

- Trời ơi, tiên sinh bảo tôi đào mộ người ta lên, tôi còn có thể làm được, chứ bảo tôi đi tìm một người mất tăm mất tích không chút dấu vết như tiểu họa công thì làm sao tôi có thể.

- Vậy thì thôi nhé – Danwon giả bộ thở dài, chàng biết thừa Gong đang tìm cách mặc cả để nâng giá – Ta đành phải tìm cách khác vậy.

- Ấy ấy, ngài cứ để đó cho tiểu nhân – Gong đổi giọng xun xoe – Tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng.

Nói rồi ông ta nhanh nhảu thu dọn và đi như chạy. Lần này vớ được món hời, xem ra Gong sẽ còn phải tìm cách lấy lòng Danwon thêm nữa. Nhìn bóng Gong xa dần, Danwon vẫn ngỡ như một giấc mộng khi mọi chuyện diễn ra chỉ ngay trong buổi sáng nay.

Lúc đó là cuối giờ Dần, chàng đang ở trong phòng thì chợt nghe có tiếng người ngoài cửa:” Thánh chỉ tới, họa viên Danwon tiếp chỉ”. Quá đỗi ngạc nhiên, chàng mở cửa, quỳ xuống:

- Thần Danwon Kim Hongdo tiếp chỉ.

Vị thái giám mặc áo xanh eo éo đọc thánh chỉ của đương kim hoàng đế, vừa không hài lòng khi thấy dáng vẻ của Danwon:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết :”Quân vương trọng dụng hiền tài, quốc gia mới hưng thịnh. Trẫm hận mình không sánh được với các minh quân trong sử sách vì chưa biết cách chiêu mộ và trọng dụng hiền tài để cống hiến cho quốc gia. Nay họa sư Danwon Kim Hongdo một mực gác bút trong lúc Đồ Họa Thư lại thiếu nhân sự. Vì muốn bàn chuyện phát triển tài năng cho các họa viên tương lại, làm rường cột cho nước nhà, trẫm truyền Danwon khanh vào Nhân Chính điện diện kiến. Khâm thử.”

- Thần lĩnh chỉ tạ ân – Tay nhận chiếu chỉ từ vị thái giám, Danwon vẫn không hết băn khoăn. Chẳng phải đức vua Jeong Jo đã cho phép chàng ra đi cùng học trò hay sao? Chẳng phải chàng đã nói, Đồ Họa Thư không thích hợp với chàng? Nghĩ như vậy nhưng Danwon không biểu lộ ra nét mặt. Chàng vẫn cúi đầu thành kính.

Lão công công nhìn Danwon, ánh mắt lộ vẻ miệt thị:

- Dạo này tiên sinh bận rộn quá nhỉ! Không vẽ tranh mà để cho bản thân thành ra thế kia? Tiên sinh mau nhập cung đi. Hoàng thượng không muốn phải chờ quá lâu đâu.

Vậy là Danwon phải nhanh chóng thay đổi tất cả. Chàng tắm rửa, vấn lại đầu, cắt bớt râu tóc rồi khoác lên mình bộ quần áo đặc trưng của các họa viên Đồ Họa Thư. Cho đến khi gặp trực tiếp Jeongjo, Danwon trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc.

- Khanh gầy quá, Danwon! – Đức vua lên tiếng cảm thán sau khi chàng tung hô. Chẳng trách mà họa viên Lee In Moon phải tìm cách cầu kiến cho bằng được. Chỉ cần cần nghe In Moon kể là ngài ngự đã hiểu ra tình hình. Trước khi rời khỏi Nhân Chính điện, In Moon còn cầu khẩn lần cuối:”Xin hoàng thượng hãy cứu lấy Danwon”. Quả thật không có thánh chỉ, chắc Danwon, với bản tính bướng bỉnh của mình vẫn còn tự giam trong phòng.

- Hoàng thượng đã ân chuẩn cho thần rời Đồ Họa Thư.

- Nhưng Hyewon đã tự bỏ đi, chẳng phải vì Hyewon nên khanh mới rời Đồ Họa Thư? Nếu không còn Hyewon, chẳng lẽ khanh định vứt bỏ sự nghiệp à?

Danwon không nói gì, đức vua tiếp lời:

- Để cho hai khanh ra đi, trẫm cũng vô cùng tiếc nuối. Không phải là bất cứ họa sĩ nào của Joseon cũng có thể vẽ ra những bức tranh sinh động về cuộc sống của dân chúng cho trẫm hiểu như hai khanh. Cũng không phải là bất cứ người nào cũng khiến trẫm tin tưởng vì đức tính trung thực, thẳng thắn. Khanh phải hiểu, các khanh còn có thể tự do mà đi vẽ dân tình thế thái, còn trẫm thì không phải lúc nào cũng có thể xuất cung. Hơn nữa – Jeongjo ngừng lại một chút như muốn nhấn mạnh – Trẫm cần khanh để vực dậy Đồ Họa Thư già nua cũ kỹ, cũng cần khanh để lên kế hoạch xây dựng một kinh đô mới cho Joseon.

Đến lúc này, Danwon không thể nào lì lợm cúi đầu hay im lặng mãi được nữa. Chàng ngẩng đầu với ánh mắt ngạc nhiên tột độ nhìn vị vua trẻ:

- Hoàng thượng định xây dựng một kinh đô mới cho Joseon sao?

- Muốn làm được thế, trẫm cần phải có những họa viên xuất sắc để thiết kế cho trẫm. Trẫm làm sao có thể tin tưởng ai khác ngoài khanh đây, Danwon? – Jeongjo mỉm cười – Khanh sẽ không từ chối làm Biệt Đề chứ?

- Hoàng thượng quá ưu ái thần rồi.

- Không đâu Danwon. Kinh đô mới là ước mơ của trẫm. Đó không chỉ là một nơi để phòng thủ, mà còn là nơi trẫm cho phép thường dân được buôn bán nhỏ lẻ cùng với các thương lái, một nơi mà trẫm sẽ xây dựng xã hội không phân biệt phe phái, sang hèn, một thế giới đại đồng.

Tham vọng của đức vua trẻ quả là lớn lao. Việc xây dựng kinh đô chỉ là một phần trong kế hoạch ấy. Liệu Người có làm nổi không khi quan niệm phân tầng lớp xã hội đã ăn sâu vào trong ký ức của người dân Joseon.

- Thần sẽ không làm được một mình – Danwon vẫn còn ương bướng- Thần thực sự cần Hyewon!

Đức vua nhíu mày trước sự cứng rắn của họa sĩ. Ngài ngự đã ra lệnh cho Hyewon phải mai danh ẩn tích, không được xuất hiện trước nơi đông người, không được để lộ thân phận. Nàng không thể bước chân vào Đồ Họa Thư như trước được nữa, điều đó là trái với phép tắc, thậm chí là quốc pháp. Nhưng ngài ngự cần Danwon. Nếu không có Danwon thì ai sẽ chỉnh đốn Đồ Họa Thư và giúp ngài lên kế hoạch xây kinh đô mới?

- Thôi được, khanh cứ cho người tìm Hyewon đi. Dù sao Hyewon cũng không được phép lộ mặt. Nhưng khanh nhất định phải trở về Đồ Họa Thư để chỉnh đốn lại toàn bộ, khanh hiểu chứ. Chẳng nhẽ khanh định đặt tình cảm riêng lên lợi ích của quốc gia?

- Vi thần không dám – Danwon cúi rạp người. Vậy là ít ra chàng có cớ để tìm lại Hyewon.

Giao việc cho Gong xong, chàng trở lại nhà Lee In Moon. Bạn chàng đang ngồi trong phòng của chàng, ngắm bức chân dung Hyewon vẽ mà chàng trải sẵn trên sàn với vẻ thán phục.

- Huynh đã về rồi đấy ư, Danwon? Đừng nói là vì cô nương này mà huynh tương tư, trở thành người mất ăn mất ngủ. – Lee In Moon thăm dò thái độ của bạn.

Kim Hongdo rất không hài lòng khi thấy bạn đã xem bức tranh, nhưng chàng đã quá vội vã vào cung nên không kịp cất đi. Chàng vừa trả lời In Moon, vừa cuộn tranh lại:

- Đó là Yun, con gái của Ilwoldang.

- Yun còn sống sao? Cô ấy giờ ở đâu? – Bây giờ đến lượt Lee In Moon kinh ngạc. Trước đây chàng nghe nói con gái của Ilwoldang còn sống nhưng không hề biết Danwon đã tìm thấy cô nương này. – Mà sao trên bức tranh lại có triện và chữ ký của Hyewon? Tiểu tử này…hay là tiểu tử này đã cùng cô nương ấy bỏ trốn?

Không để ý đến khuôn mặt Danwon đang tái lại, chàng tự suy luận với bạn và với chính mình:

- Hoá ra mọi chuyện dễ hiểu hơn tôi tưởng. Huynh đang giận Hyewon! Hắn lợi dụng huynh để tiếp cận với con gái của Ilwoldang rồi dụ dỗ nàng bỏ trốn trong khi huynh thì hết lòng lo lắng cho hắn, thậm chí hy sinh sự nghiệp vì hắn. Huynh vừa thương vừa giận khi hắn cư xử quá tồi như thế. Thật không đáng là một nam nhi quân tử! Phải công nhận, hắn đã gây ra một cú sốc tâm lý quá lớn với huynh. Nếu là tôi, chắc tôi cũng không chịu nổi. Xem tranh cũng đủ thấy Yun cô nương quả là xinh đẹp, chẳng trách tiểu tử kia nổi tính tà dâm. Mà cũng đúng, hắn nổi tiếng với những bức tranh như vậy.

- Cái gì? – Hongdo há miệng ra, không thể đáp lại thêm lời nào.

Trong lúc hai người còn đang tranh luận, Jungsuk đã chuẩn bị xong cơm trưa. Nàng mời hai người lại dùng bữa. Hôm nay Jungsuk rất vui, cuối cùng Danwon đã trở lại với cuộc sống bình thường. Quả thật nàng không hề biết mình đã cứu Danwon thoát khỏi một ván thua trông thấy.

pumpum

pumpum
Member
Member

Khi nào mới thấy YB~~ th093 kứ kái vòng luẩn wẩn này bik bao h 2 ng mới gặp mặt nhau

LEO

LEO
Member
Member

Thở đều đi , không đau tim bất chợt , Ẩm tiền bốt toàn chơi bom tấn bom tạ chứ chả chơi lựu đạn thông thường đâu ... Oành cái lại gặp nhau lúc nào ko biết đấy .... khi155

Ẩm Vũ


Member
Member

6. Mùa xuân năm Mậu Tuất 1779

Cuộc sống đôi khi là chờ đợi, và chờ đợi cũng có cái giá của nó. Thế là một mùa hoa đào nữa lại về, tròn ba năm từ ngày Jeong Hyang gặp Yun Bok ở bến thuyền lần cuối.

Hôm nay là ngày mồng một Tết. Cả năm chỉ có dịp này là sơn tự trên Gwanak-san có nhiều khách vãng lai. Từ sáng sớm, tỷ nương đã lên chùa nấu cỗ chay giúp ni sư. Manuyn ở nhà trọ, tiếp vài vị khách mà trong lòng thấp thỏm. Nàng mong muốn gặp tiểu thư tỷ tỷ trong ngày đầu tiên của năm mới. Bước sang năm nay, Manuyn tròn mười tám tuổi. Những đường nét trên khuôn mặt dần thanh tú hơn, không còn tròn trịa như hồi còn là tì nữ ở Quế Nguyệt ốc nữa. Nàng cũng không muốn nhớ lại ngày xưa, hiện giờ cuộc sống của nàng rất đơn giản mà lại tự do. Chỉ có Jeong Hyang, tiểu thư mà nàng yêu mến vẫn mãi sống cô đơn chiếc bóng. Tất cả chỉ tại họa công, chàng đi đâu mà khiến tiểu thư phiền lòng chờ đợi đến thế?
Xúng xính trong chiếc hanbok mới, nàng hăm hở lên núi tìm tiểu thư tỷ tỷ sau khi đóng cửa quán trọ. Am cỏ nhỏ xinh của Jeong Hyang nằm nép dưới những tán tùng. Jeong Hyang cũng trồng thêm mấy bụi Damsin cạnh rào. Mấy bụi cây này đang ra rất nhiều hoa phớt hồng tô điểm thêm cho vùng núi non thêm đặc sắc. Khẽ đẩy cửa vào nhà, mùi thuốc thơm thoang thoảng khiến nàng mỉm cười. Tiểu thư tỷ tỷ chắc đang đong đo lượng thuốc. Nàng thơ thẩn lại gần bàn viết của Jeong Hyang. Trên bàn, một tờ hoa tiên chưa ráo mực đang sắp bị gió thổi bay. Manuyn nhanh chóng giữ lại, mắt chợt nhận ra đó là một bài thơ:

*“Tương kiến thời nan biệt diệt nan,
Ðông phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân tàm đáo tử ti phương tận,
Lạp chúc thành hôi lệ thủy can.
Hiểu kính đản sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng lai thử khứ vô đa lộ,
Thanh điểu ân cần vị thám khan.”

Mới đầu năm mà Jeong Hyang lại đi viết :”Đông phong vô lực bách hoa tàn”, quả không phải là điểm tốt. Gì mà ngay câu thơ đầu lại còn “Tương kiến thời nan biệt diệt nan”? Ý tứ quá rõ ràng, không phải là tiểu thư đang than vãn gặp lại được họa công quá đỗi khó khăn hay sao? Nhìn lại bàn giấy, Manuyn cũng trông thấy miếng ngọc bội hình bướm mà họa công để lại. Rõ là Jeong Hyang vẫn chưa thể dứt tình với con người ấy. Manuyn vừa ngẫm nghĩ, vừa chau đôi mày liễu xinh đẹp. Tiếng bước chân của Jeong Hyang vang lên sau lưng mà nàng cũng không hay, tâm trí vẫn còn để vào bài thơ trên tờ hoa tiên nọ.

- Muội đến đã lâu chưa? – Jeong Hyang dịu dàng hỏi.

[Multichapter] Những cánh hoa bay 75105_454502937129_654787129_6005483_5608884_n

Manuyn chợt giật mình quay lại nhìn. Jeong Hyang có khác thường ngày hơn một chút. Nàng mặc một chiếc hanbok màu hồng, thêm áo khoác ngoài nữa. Manuyn phụng phịu đưa tờ hoa tiên cho nàng, vẻ mặt không vui:

- Sao tỷ tỷ lại viết bài thơ này?

- Bài thơ đó không phải là của tỷ. Tỷ chỉ thuận tay chép lại thôi.

- Tại sao không phải bài thơ khác mà lại là bài thơ ấy? Tỷ định cả đời này sống thủ tiết vì mãi thương nhớ họa công hay sao?

Jeong Hyang không trả lời. Nàng dịu dàng rút lấy tờ hoa tiên trong tay Manuyn để dưới miếng ngọc bội. Vật trao tay vẫn còn đây mà người đã đi đâu xa mãi. Nàng biết nói gì để Manuyn hiểu bây giờ. Manuyn còn chưa tròn mười tám tuổi, chưa một lần rung động trước nam nhân. Jeong Hyang chậm rãi nói:

- Tỷ tin là có ngày họa công và tỷ sẽ gặp lại. Khi nào muội thực sự gặp người mà số phận mang đến cho muội, lúc đó muội sẽ hiểu. Bây giờ thì chúng ta lên chùa gặp ni sư thôi. Đầu năm, chúng ta cũng nên cầu Phật ban phúc lành.

Cùng lúc đó, ở kinh thành Hanyang, Đại tư hiến mở tiệc rượu mừng sinh nhật. Tiệc mừng được mở trong vườn đào của quý phủ, có mời thêm một vài người mà ngài thân quen. Đại tư hiến rất quý Biệt Đề Danwon Kim Hongdo, một người cương trực có nhiều tư tưởng tiến bộ trong triều.

Danwon cũng uống vài chén lấy lệ. Đợi lúc mọi người ngà ngà say, cùng đàn hát với các Gisaeng, chàng rời bàn tiệc, tản bộ trong vườn đào. Hoa đào hồng rực cả một góc trời, từng gốc đào cổ thụ uốn thế tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

“Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong”

Chẳng hiểu sao chàng lại nghĩ thế. Hoa đào ở đây với chàng là mới mẻ, có điều tâm trạng của chàng khiến chàng cho là đào năm nào cũng như nhau. Người xưa quả thật là tài tình khi diễn tả nỗi nhớ mong qua câu thơ cuối, hoa đào năm xưa vẫn còn đây cười với gió đông mà người thì biệt tích phương trời nào. Chợt chàng nghe thấy hai tiếng cười trong trẻo. Trước mắt chàng hiện ra hình ảnh hai huynh đệ, một thiếu niên trạc mười lăm, một nam hài nhỏ tuổi cùng đùa nhau dưới gốc đào nở hoa hồng rực. Hai huynh đệ thấy chàng thì ngạc nhiên, thì thầm: “Hình như là khách của cha”. Nói rồi thiếu niên kéo tay tiểu đệ, cả hai khoanh tay thi lễ. Danwon gật đầu.

- Hai tiểu huynh đệ là ai?

- Thưa thúc phụ, con là Moon Yong Shin, còn đây là tiểu đệ của con, tên Moon Jae Shin.

- Ra vậy! Ta đã nghe danh đại công tử của Moon đại nhân vốn văn võ song toàn, giờ mới diện kiến.

- Thúc phụ có phải là Biệt Đề của Đồ Họa Thư Danwon Kim Hong Do – Moon Yong Shin hỏi chàng.

- Đúng là ta. Sao công tử lại biết?

- Thúc phụ tài vẽ nổi danh khắp Joseon, ai mà chẳng biết. Trong nhà tiểu sinh cũng có treo tranh của thúc phụ. Tiểu sinh rất mong có ngày được thúc phụ chỉ giáo. Nam nhân quân tử không những phải văn võ song toàn mà còn phải am hiểu cầm, kỳ, thi, họa.

- Danwon ta rất lấy làm hân hạnh.

Ngay lúc đó, chàng chợt thấy thấp thoáng bóng Gong đi sau một gia nhân của Moon phủ chi gia. Tên nô bộc của Moon phủ thuật lại với chàng:

- Kẻ này nằng nặc đòi gặp đại nhân. Nếu tiểu nhân không ngăn được hắn, hắn sẽ tìm cách phá hỏng buổi tiệc rượu mất.

Danwon khoát tay ra hiệu với tên nô bộc, đoạn chàng chú ý hơn đến thái độ hý hửng của Gong. Sau lần gặp nhau cách đây một năm, hắn thề sống thề chết sẽ tìm Hyewon cho chàng, vậy mà giờ tăm tích của nàng vẫn mất dạng. Bây giờ chẳng hiểu có chuyện gì mà hắn lại tìm chàng gấp gáp đến vậy. Rất có thể…hắn đã tìm thấy Hyewon!

- Tiên sinh, ngài xem! – Gong chìa cho chàng một ống trúc đựng họa đồ. Danwon nhanh tay mở, bức tranh trải ra trước mắt chàng.

[Multichapter] Những cánh hoa bay 76542_454503822129_654787129_6005490_5183286_n

Bên dòng suối nhỏ là một ngọn núi sừng sững, thế núi trùng điệp nhưng không quá hiểm trở. Cánh rừng bên dưới đầy sức sống, đó đây một cây xanh đang uốn mình như muốn làm bạn với dòng suối róc rách reo. Xa hơn một chút là một miếu nhỏ thờ cúng, thể hiện muốn cầu xin thế lực của tự nhiên bảo vệ của con người. Bí ẩn của tranh hay nhân vật chính trong tranh là bạch y nam nhân đang nằm thoải mái trên triền cỏ cạnh bờ nước. Nam nhân như tận hưởng thiên nhiên dưới tán cây râm mát và nghỉ chân sau một quãng đường mệt nhọc. Cảnh trong tranh tươi tắn nhưng nhân vật thì đầy cô đơn. Chàng đọc thấy sự tiếc nuối trước cái vô hạn của thiên nhiên với cái hữu hạn của đời người. Đẹp đấy mà cũng buồn đấy. Tự dưng Danwon nhớ đến bức Chu thượng quán mai của mình. Bức ấy cũng đỡ cô đơn hơn bức họa này, người trong Chu thượng quán mai dù sao cũng là một đôi bạn. Tựa và tên đề trên bức tranh thể hiện bút pháp rất quen thuộc của Hyewon.

- Tiểu nhân tìm và dò hỏi mãi mới mang được bức này về. Lần theo vết những bức tranh, rõ ràng Hyewon tiên sinh chưa treo bút, chỉ là vẽ rất ít và ngã giá rất cao. – Gong nhún vai khi nhớ lại giá tranh – Tiên sinh thường bán tranh xong là lại mất dạng một thời gian. Bức này là bức gần đây nhất mà cửa hàng mua được trực tiếp từ Hyewon đấy ạ.

- Ngươi tìm thấy bức tranh này ở đâu? – Danwon thận trọng hỏi

- Tiểu nhân tìm thấy nó ở tỉnh Daejeon ạ - Gong nhanh nhảu

- Thế thì đi tìm ở tỉnh khác đi! Hyewon chắc chắn đã rời nơi đó rất xa rồi. Nếu cần thêm ngân lượng, người đến tận gia phủ tìm ta.

Vậy là ít ra chàng cũng có thêm tin tức của Hyewon. Chắc là nàng vẫn khỏe mạnh, nhưng rất cô đơn vì chỉ có thể làm bạn với thiên nhiên, đất trời. Chàng mong gặp lại nàng, chỉ cần gặp lại nàng, cùng vẽ với nàng, một lần nữa!

Trở về phủ Biệt Đề, chàng gặp người bạn chí cốt Lee In Moon đã đến thăm từ lúc nào. Họ cùng uống trà đàm đạo. Khác với những lần trước, Danwon giấu nhẹm In Moon chuyện chàng đã có manh mối về Hyewon Shin Yun Bok.

- Danwon, chúng ta nên bàn thêm về lễ cưới của huynh và tiểu muội tháng tới đi. – In Moon vui vẻ.

Hongdo chợt im lặng rồi cảm thấy tim mình đau nhói. Một năm qua, In Moon đã đối xử với chàng vô cùng tử tế, vả lại chàng đã nợ Jungsuk biết bao ân tình. Chuyện kết hôn là do hoàng thượng ban cho, chứ hoàn toàn chảng chỉ coi Jungsuk như muội muội mà giữ lễ nghĩa. Chàng hiểu thâm ý của hoàng đế. Ngài ngự muốn giữ chàng lại với trách nhiệm, và nếu như tình yêu với Hyewon có thể làm cho chàng từ bỏ sự nghiệp, chàng không thể chối bỏ tình nghĩa với gia đình họ Lee.

Danwon càng nghĩ càng khó xử, nhưng chàng không thể ngăn lại thời gian. Chỉ còn một tháng nữa là đến hôn lễ của chính chàng dù chàng không hề mong muốn.

~oOo~
*Bài thơ Jeong Hyang chép lại là một bài thơ vô đề của nhà thơ đời Đường, Lý Thương Ẩn, có nghĩa như sau:
“Xa nhau khó tựa gặp nhau ,
Gió đông không sức , hoa ràu xác xơ .
Thác rồi, tằm mới hết tơ ;
Tàn rồi, nến mới cạn khô lệ sầu .
Soi gương, buồn tóc đổi màu ;
Ngâm đêm, mới biết trăng thâu lạnh lùng .
Có xa xôi mấy non Bồng ,
Dò đường hỏi lối, cây cùng chim xanh.”

*Hai câu thơ Danwon nhớ đến thuộc về bài thơ “Đề đô thành Nam Trang” của Thôi Hộ, có nghĩa như sau:

“Má hồng trước sau nào chẳng thấy
Hoa đào xưa giễu gió đông đây!”

*Bức tranh mà Hyewon vẽ Ẩm Vũ không biết tên (ai biết thì bổ sung dùm tác giả)

*Bức tranh Chu thượng quán mai của Danwon Kim Hongdo

[Multichapter] Những cánh hoa bay 2636_62507137129_654787129_2049799_4496174_n

Ẩm Vũ


Member
Member

Vũ viết thế là có ý về sự mai danh ẩn tích quá khéo của YB. Chương sau họa công xuất hiển rồi

pumpum

pumpum
Member
Member

Dạo này pũm may mắn gớm, póc đc kả đống team hehe hôm nào mở phòng triển lãm mới đc khi155

Sponsored content



Back to top  Message [Page 1 of 4]

Go to page : 1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum