Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Multichapter] Những cánh hoa bay

+8
NHUNG
kchip
baksaru
Admin
eagle1994
pumpum
LEO
Ẩm Vũ
12 posters

Go to page : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Go down  Message [Page 2 of 4]

baksaru

baksaru
Admin
Admin

[Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 2 2636_62507137129_654787129_2049799_4496174_n --> chời, cái ảnh nì ss kiếm đâu ra vầy ? khi98

e rất thick truyện của ss Ẩm, vì văn phong rất mạch lạc,nhưng cũng rất linh hoạt, cực kì thick khi109

Admin

Admin
Admin
Admin

Chết rồi, hôm nọ kêu Ẩm tỉ là huynh chào
Thật ngưỡng mộ tài cao, mong chờ chap tiếp theo của tỉ.
Những bức tranh khó kiếm đó sao tỉ có thể tìm ra. Thật càng khiến tại hạ thán phục [Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 2 373457

https://moonchaewonvn.forumotion.com

LEO

LEO
Member
Member

Mà Ảm tiền bối nè trong fic này Yb nhà ta mang danh phận là nữ hay nam zạ ???? Nếu là nam sao có đoạn này : "Đó là thứ tình cảm mà nàng không thể nào gọi tên được. Người không phải là nam nhi, Người là nữ nhi, nàng biết. " .... Chắc là nữ hả ??? 5535491

pumpum

pumpum
Member
Member

Pũm kũng bị rối khúc này. Đầu fic đã viết YB mang thân fận là nam nhi, nhg sao tới giữa fic lại là nữ Khi25

Ẩm Vũ


Member
Member

Fic này tuân theo đúng kết thúc của phim, Yun Bok là nữ. Cái Disclaimer chết tiệt, tại mỗ lười quá nên copy lại từ fic trước, sau đó soát lại mới thấy mình nhầm Khi25

Ẩm Vũ


Member
Member

Chap 1 đâu có viết họa công là nam nhi đâu, huhu, mọi người thông cảm cho cái tội lười mà còn cố cãi của mỗ nhé! Mấy bức của Danwon tìm được là vì ngày trước vô tình lạc vào trang chuyên nghiên cứu về cuộc đời và sự nghiệp của ông ý nên mới vác về.

baksaru

baksaru
Admin
Admin

@ Ẩm Vũ : cái vô tình của ss hay quá khi98
e kiếm đc mí cái tranh ... mà nhỏ xíu th093
Chán lớm khi24

pumpum

pumpum
Member
Member

Vũ nè, Viết theo kiểu này dễ gây chán nhắm, nhiều fic kiểu này ùi. 2 ng lạc nhau, sau bao khó khăn lại gặp nhau, rồi happy ending go Pũm nghĩ nên sáng tạo 1 tí, thêm nhiều tình tiết như chuyện tình vượt thời gian sdgrg YB vô tình bị sét đánh kái "pùm", lạc tới năm 2010. Sau đó gặp được 1 ng dzống hệt JH, mà mọi ng thường gọi nàng là Moon Chaewon. Chuyện tình tay ba CW-YB-Geunyoung bắt đầu từ đây. Hoặc quăng ss về thời Joseon kũng đc JFBQ00196070418A

LEO

LEO
Member
Member

@ Pum : ý kiến nghe ngộ hàng ghê . Thế thì chuyện sẽ lạc đề mất mà chắc j` quản lí của CW đã cho YB xáp vô , có khi lại cho đứng nhìn từ xa ấy . Mà nhất là YB nhìn thấy 1 người jống mình ở tương lai là Geunyoung có khi lại " Á , ước j` mình được như cô ấy ." -> YB trở lại làm nữ nhi và đóng phim phụ Geunyoung -> JH đành ở lại chùa luôn ....
Còn nếu ss Bong về quá khứ có vẻ hay đấy nhưng lúc đó CW ko còn ở hiện tại lấy đâu ra người để mình hâm mộ , công ty quản lí tuyên bố CW mất tích . Hàng loạt fan sẽ đánh bom công ty quản lí hoặc khủng bố . Còn CW về quá khứ nhìn thấy YB , kết luôn , JH nhìn thấy bản sao của mình là CW thì sẽ lai : " Á sao cô ấy lại jống mình thế , không được mình sẽ mất Hoạ Công trong tay cô ấy thì sao ??? Nhất là 1 người đào hoa như hoạ công nhìn thấy cô ấy cũng sẽ động lòng thì sao ??? " -> JH và CW gây gổ . Cũng vui ghê à nha.... Chỉ có YB là vui bắt cá 2 tay ... khi155

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

sao mà mem nhà ta lại có trí tưởng tượng phong phú thế, eagle cũng pó tay luôn.hizhiz... khi151
mà Ẩm Vũ nà, AV chơi ép duyên bác Hong thế thì tội cho JungSuk quá nhưng mà eagle ủng hộ hai tay. Thế là JH đã loại bỏ được kì phùng địch thủ.( Hy vọng là không có cái vụ mà cưới giữa chừng rồi bác Hong bỏ lễ cưới chạy mất dép hoặc có vợ rồi mà vẫn tơ tưởng người khác)
rồi còn cái đoạn mà Av phân tích bức họa mỹ nhân đồ í, cái chỗ cầm ngọc bội í, hình như AV đã có chủ định rồi há, eagle kết cái chỗ ấy đó.
Mong chờ chap tiếp theo.
sdgth

Ẩm Vũ


Member
Member

Gợi ý của pum sẽ để dành cho ngoại truyện, hơ hơ. Xong fic rồi sẽ viết thêm một ngoại truyện nữa, hoan nghênh pum cho Vũ điên một ý tưởng, hí hí.

Trong lịch sử thì Hong Do có con mà, không để ông ấy lấy vợ thì con cái đâu ra chứ![Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 2 106896 . Jungsuk ít nhiều cũng có chút hạnh phúc ngắn ngủi. Nàng là người tốt, hơi tiếc. Dù sao cũng cần xử bác Hong Do thì gạo mới thành cơm được.

Tuần này Vũ điên bận dự án rồi, nếu viết được đều sẽ đền bù cho mọi người hai chap, ok?

pumpum

pumpum
Member
Member

Ko Ok ko lẽ nguyên đám kéo tới kề dao uy hiếp AV viết fic rolleyes
Nếu AV thích bám sát lịch sử, vậy có thể đoán kết của fic này ùi. Trong lịch sử YB vì dzẽ hình con heo, bị đủi khỏi triều đình nên mai danh ẩn tích => wa fic này. YB ko thể để lộ tranh nữa, níu kó lộ tranh thì fải tái xuất giang hồ, sau đó giả bộ vẽ tranh kon heo để cùng JH lên núi trồng rau săn bắn( hoặc đi du lịch nước Đại Việt chẳng hạn) yociexp23

Ẩm Vũ


Member
Member

Spoiler:

7.

Một chiếc thuyền lớn sắp cập cảng biển của Ulsan quảng vực thị…

Trên mui thuyền, người ta xúm đông xúm đỏ xem một nam nhân múa bút vẽ tranh, nét vẽ như thần tiên thoát tục, rất bay bướm. Nam nhân kia mặc áo bào màu lục, đội mũ topo, khuôn mặt thanh tú. Hắn chẳng mảy may quan tâm đến đám đông kia, chỉ mau chóng cố gắng hoàn chỉnh bức vẽ trước khi thuyền cập bến. Họa công phác thảo, dựng hình rồi tô màu trong một khoảng thời gian gian rất ngắn đủ để thấy hắn có tài năng đến mức nào.

[Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 2 4771_97358002129_654787129_2461923_4868523_n

Bức vẽ đã hoàn thành nhưng hắn chưa buồn ký tên, chỉ đặt xuống nheo mắt lại ngắm nghía toàn thể bố cục. Bốn người đàn ông trên thuyền đối diện mỗi người một việc, phía bên tay trái là ngọn núi nho nhỏ như muốn làm cân bằng lại thế tranh, phía dưới là biển cả xanh biếc. Bức tranh trông đơn giản mà lại vô cùng sống động. Vài người trong số những người đứng sau thì thào:

- Ô, là chiếc thuyền đi cạnh thuyền chúng ta nãy giờ.

- Khéo quá, ngươi xem, chỉ có vài chấm mực mà vẽ được ngọn núi cỏ xanh rì.

- Ngươi ngốc thật, tranh này rõ ràng là tả người. Ta trông, có cái tên nào giấu nửa thân trước đi rất buồn cười.

Họ bình luận đến đây rồi cười lên ha hả. Lục y nam tử khẽ cười nửa miệng, tranh vẽ của hắn chẳng mấy chốc đã khô. Gió biển xem ra quả rất lợi hại. Hắn nhanh chóng cuộn tranh cho vào ống trúc.

- Ủa, các hạ không ký tên tranh hay sao?

- Bây giờ chưa phải lúc – Nam tử lãnh đạm trả lời, đoạn kéo mũ topo che mặt. Hắn ung dung bước lên bờ.

“Cuối cùng ta cũng được được đi thuyền một phen, thật là náo nhiệt”, họa công thầm nghĩ. Lần trước hắn đi bán tranh của mình ở phủ Daejeon thì phát hiện có người theo dõi. Dây dưa mãi hắn mới trốn được đến trấn Gyeonggi, vừa kịp bán tranh thì lại thấy không yên. Tuy đã xưng là tiểu thương và cũng buôn bán thêm tranh của một số danh họa khác nhưng hắn không cảm thấy thoải mái. Rõ ràng mối họa từ Hanyang ba năm trước vẫn theo hắn dai dẳng không ngừng. Sau những lần tranh của hắn xuất hiện là thể nào hắn cũng lại bị ai đó bám theo. Lần này hắn cắt cái đuôi lằng nhằng đó bằng cách đi đường thủy cho xong chuyện. “Hyewon, ngươi muốn vẽ cũng không yên thân”, hắn vừa đi vừa lầu bầu một mình trong khi chân đã đến khách điếm. Mỗi năm hai lần, hắn trở lại nơi đây để gặp một người bạn. Nghĩ đến thế, họa công mỉm cười.

- Park công tử, đã lâu không gặp. Công tử sẽ ở đây qua Tết Đoan ngọ chứ ạ?

- Phải, tại hạ muốn ở căn phòng nhìn ra vườn.
Chẳng mấy chốc, hắn đã có căn phòng riêng thoáng mát, tiện nghi. Hắn là khách quen ở đây có khác!

Chỉ còn một mình trong phòng, hắn bỗng nhíu mày nhìn xuống ngực. Nam tử vội vàng kiểm tra cửa sổ, khóa cửa chính rồi nép sau bình phong cởi áo. Đến đây, thân phận của họa công lộ ra rõ ràng là một cô nương! Tấm lụa quấn ngực chẳng hiểu sao bỗng lỏng lẻo, hơn ba năm trôi qua, nàng thực sự đã trưởng thành nên cái của nợ kia càng ngày càng làm nàng khó chịu. Vì thân phận nữ nhi này mà nàng gặp nhiều phiền toái, cũng may là từ nhỏ nàng đã mặc nam trang thành quen nên cử chỉ của nàng không giống với các khuê nữ. Khi nàng còn ở Hanyang, họ gọi nàng bằng cái tên mà nghĩa phụ đặt cho: Shin Yun Bok, còn bản thân nàng trước đó, vốn là một tiểu cô nương mồ côi tên gọi Seo Yun.

Ai mà tin được lãng tử lãnh khốc vô tình, thậm chí có phần nghênh ngang này lại là một trang thiếu nữ tuyệt sắc cơ chứ! Cách nói năng, đi lại của nàng đều tỏ ra là một trang nam nhi hoàn hảo. Mặc áo xong nàng thở dài, nếu tấm thân này là nam nhi, chắc hẳn nàng cũng chẳng cần mai danh ẩn tích hay dùng tên giả làm gì. Trên đời này, ngoài hoàng đế và nghĩa phụ nghĩa mẫu, chỉ còn có hai người nữa biết chắc nàng là nữ nhân. Hai người đó cũng như những người đã biết, sẽ bảo vệ nàng và tuyệt đối không làm bí mật về thân phận nàng bại lộ. Từ khi phải chia tay họ, nàng chưa một lần quên họ, mà chắc là cả đời này nàng nguyện khắc cốt ghi tâm họ mãi mãi. Mỗi ngày nàng đều nhớ đến họ, như một thói quen mà nàng không thể từ bỏ.

Nữ họa công bỗng thấy lạnh. Trong tâm trí nàng bỗng hiện lên cảnh miếu hoang ngoại thành cùng ánh lửa ấm bập bùng. Lúc đó, nàng rất muốn trở thành người quan trọng nhất với một người, nhưng xem ra người đó không coi trọng nàng như nàng nghĩ. Thầy của nàng, người mà nàng thân thiết, yêu quý bây giờ đã quá cách xa. Cũng có thể trong lòng thầy đã có người khác rồi nên người ta đối xử với nàng hoàn toàn là vì nghĩa với phụ thân nàng. Khi nàng hỏi lại, thầy cũng không khẳng định tình cảm với nàng là gì. Quả thật nàng đã rất thất vọng! Nhưng chính nàng cũng chẳng hiểu nổi mình tại sao lại muốn trở thành người quan trọng nhất đối với thầy, có phải chăng lúc đó nàng quá bơ vơ?

Lần rời phủ Daejon không lâu, nàng có nghe loáng thoáng các họa đồ lái thương bàn tán chuyện Danwon Kim Hong Do được hoàng đế ban hôn. Tin nghe được khiến nàng cảm thấy buồn khôn xiết. Thầy từng nói với nàng:” Đi vẽ một mình không có nàng, nàng gọi đó là sống sao?”, vậy mà thầy cũng cuối cùng cũng sẽ thành thân với một người con gái khác. Nàng chẳng là gì cả, không là gì hết với thầy. Những ngày đi vẽ hồi xưa, những kỷ niệm đó đơn giản chỉ là một thoáng ký ức mà người ta sẽ nâng niu gìn giữ. Ngoài nghĩa gia thì thầy là nam nhân gần gũi với nàng hơn cả. Trái tim thiếu nữ của nàng không ngừng đập rộn ràng vì tỉnh thức khiến nàng vài phen sợ hãi. Nhưng Người không có tình thì làm sao nàng có thể trông mong? Dù sao Người vẫn mãi là ân sư nàng yêu quý và kính trọng. Không phải ai cũng có thể vì nàng mà sẵn sàng phế tay từ bỏ sự nghiệp như thế. Cũng chính vì tình nghĩa với người thầy từ thuở còn ở Đồ Họa Thư khiến nàng không thể nào từ bỏ cây bút để vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp.

Còn cảm hứng của nàng, cảm hứng chứa đựng tâm hồn nàng giờ đang ở đâu? Nghĩ đến nữ cầm kỹ năm nào ở Hanyang mà Yun muốn ứa nước mắt. Nàng không định nghĩa được tình cảm nàng dành cho Jeong Hyang năm ấy là gì, chỉ biết rằng khi thấy Jeong Hyang đối diện với nguy hiểm là nàng cảm thấy nhói cả tim! Ánh mắt của Jeong Hyang ở bến thuyền cách đây ba năm khiến nàng không bao giờ quên được. Nàng đọc thấy cả sự day dứt, tiếc nuối lẫn bi thương trong ánh mắt kia. Kể cả khi tiếng Gayageum của Jeong Hyang không vang lên thì họ cũng đã quá hiểu nhau rồi. Cái chết có là gì đâu khi linh hồn của hai người con gái tài hoa yêu mến nhau đến mức gắn kết hài hòa làm một.

Thả hồn về những ký ức ngày xưa, đôi lúc nàng tự hỏi nếu có thể còn cơ hội đi cùng Jeong Hyang thì liệu ba người bọn họ có thể đi chung hay không? Nghĩ đến đây, nàng thấy điều đó quá là viển vông! Nàng không thể bắt thầy có thêm trách nhiệm với Jeong Hyang, lại càng không thể để Jeong Hyang mang tiếng khi đi chung với hai nam nhân như thế. Nếu chỉ được chọn một người trong số họ, trong đầu nàng luôn hiện lên hình ảnh khuôn mặt Jeong Hyang trước tiên. Nàng sẽ chọn đi cùng Jeong Hyang. Dù sao Jeong Hyang cần một chỗ dựa hơn nàng rất nhiều và nàng cũng không bao giờ tha thứ cho mình nếu Jeong Hyang đau khổ. Đôi lúc nàng đã nghĩ Danwon cũng yêu thương nàng như những rung động nhi nữ trong sáng nàng dành riêng thầy, nhưng thái độ của thầy khiến nàng mệt mỏi. Thầy chỉ có thế nói:”Nàng là người mà ta muốn bảo vệ suốt đời”. Vậy đấy, chỉ có Jeong Hyang là thực sự yêu thương nàng thôi!

Căn phòng bé nhỏ tối tăm khiến nữ họa công cảm thấy ngột ngạt. Nàng bước lại gần cửa sổ, mở rộng hai cánh. Không khí mùa hè cùng làn gió lùa vào phòng khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Chợt một khung cảnh ngoài trời khiến nàng chú ý. Ba cô nương trong vườn đang quây quần, cười vang. Tết Đoan ngọ là dịp để các cô nương nghỉ ngơi và vui chơi thỏa thích. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng nhớ lại lần đầu mặc hanbok và chơi đu với Jeong Hyang:

“Đăng khứ thu thiên nhất đốn không,
Bão phong song tự tự loan cung.
Tranh cao bất giác quần trung điện,
Tinh xuất hài đấu tự nhãn hồng.”

Lần đầu tiên gần gũi với nữ cầm kỹ đến thế, lần đầu tiên chơi đu, lần đầu tiên nàng cảm thấy tự do, tất cả đều làm cho nữ họa công choáng ngợp. Cũng trong dịp đó, Yun Bok đã tìm nàng Jeong Hyang, cầu khẩn nàng bước vào tranh của mình.

Và nàng Jeong Hyang, nhân vật chính trong bức “Đoan ngọ phong tình” năm đó đã làm bức tranh thực sự đặc sắc! Thay vì bị các giám khảo loại bỏ thì đức vua Jeongjo đã đánh giá cao và đưa Shin Yun Bok trở thành một trong các họa viên trẻ của Đồ Họa Thư.

Những kỷ niệm ngọt ngào và ấm áp khiến nữ họa công mỉm cười. Nàng muốn vẽ, thực sự muốn vẽ, không chỉ cho nàng mà còn cho các nữ nhân khác, những người mà trước đó gần như rất ít khi có thể bước vào tranh của nam nhân. Nghĩ đến đây, nàng hào hứng sửa soạn giấy tuyên cùng màu vẽ.

[Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 2 155498_456910077129_654787129_6034197_5549578_n

Chẳng mấy chốc bức họa đã hoàn thành khiến nàng cảm thấy hài lòng. Bức tường đằng sau như che kín tất cả những bí mật trong vườn cho các cô nương. Chiếc cây cong cong như một vòng tay bảo vệ, và cũng là nơi các cô gái nghỉ ngơi, nương tựa. Một cô khác đang nhún đu, khuôn mặt rất vui tươi.

Nhớ lại một trong những lần bình tranh trước đây, nàng rất phục đức vua Jeongjo khi đọc ra được tâm tình của họa sĩ một cách tinh tế. Nàng đang cảm thấy đỡ cô đơn hơn rất nhiều khi gặp lại cảnh tượng nửa quen nửa lạ kia. Bức tranh này thậm chí còn có nét tươi tắn.

Chợt tiếng gõ cửa kéo nàng về thực tại:

- Park nghĩa đệ mở cửa nào! Ta là Go In Woo đây!

Nàng mở cửa cho nghĩa huynh. Trước mặt nàng, một nam nhân cao lớn, đôi mắt sáng trên khuôn mặt cương trực dễ mến đang mỉm cười. Lúc mới rời Hanyang, Yun chẳng may gặp cướp, suýt mất mạng, nam nhân này đã cứu nàng rồi bảo hộ nàng đến tận trấn Chungcheongnam. Họ cùng nhau kết nghĩa, gọi nhau là nghĩa huynh, nghĩa đệ. Từ đó nàng có chu du đến đâu cũng gửi thư cho Go In Woo, người mà nàng thấy thấp thoáng hình ảnh của Young Bok huynh trong đó. Go In Woo là một bảo tiêu, mỗi năm đều có chuyến hàng cần bảo hộ đến Ulsan. Đó cũng là dịp mà Yun Bok trở lại nơi này. In Woo đặt hai tay lên đôi vai mảnh khảnh của Yun Bok, vui vẻ nói:

- Cho huynh nhìn đệ chút nào. Chà, trông rắn rỏi lên nhiều đấy, đỡ yếu ớt hơn nhiều rồi, sắp kết hôn được rồi.

Yun Bok khẽ gạt tay nghĩa huynh, khuôn mặt thoáng đỏ trông rất ngượng ngập. In Woo thấy cảnh đó liền bật cười. Bỗng đôi mắt chàng nhìn thấy bức họa trên bàn mà Yun Bok vừa vẽ. Chàng tiến lại gần bàn, đôi mắt kinh ngạc:

- Nghĩa đệ, ta biết đệ là một tiểu thương chuyên buôn bán họa đồ chứ chưa từng biết đệ có thể vẽ tranh tuyệt mỹ thế này! – Nhìn kỹ bức tranh, Go In Woo cười thâm thúy – Đệ quả là có con mắt tinh đời đấy. Khi người ta ra sức vẽ phong hoa tuyết nguyệt thì tranh của đệ lại có đến ba nữ nhân, ha ha.

Yun Bok mỉm cười, thủng thằng vuốt nhẹ tà áo. Ai cũng có thể cho nàng là một tên háo sắc khi thấy tranh nàng vẽ các cô nương:

- Nếu huynh có hứng thú đến thế với bức họa, đệ xin tặng lại cho huynh.

- Hay lắm, huynh sẽ mang về cho tiểu muội ở nhà, coi như là quà của Đại huynh cho Tết Đoan ngọ, ha ha.

Đoạn hai huynh đệ bước xuống tửu lầu, cùng chén tạc chén thù cho ngày gặp mặt. “Rượu là bạn lúc cô đơn, uống rượu cho bớt buồn và cũng để quên nữa”, Yun Bok khi nâng chén lên đã nghĩ như vậy.

~oOo~
*Bài thơ đề thi họa viên của Shin Yun Bok ở Đồ Họa Thư, có nghĩa như sau:

“Dây đu bay lên với tầng trời,
Xé gió tựa cung giương tên rời.
Trên không ngờ đâu tà áo rách,
Mắt nàng thẹn đỏ, hài đã rơi”.

*Hai bức tranh của Hyewon trong phần này, tác giả không biết tên.

pumpum

pumpum
Member
Member

Dzị truyện này dẹp HD sang 1 bên, chuyện tình tay 3 GIW-YB-JH bắt đầu hehe
Hay là kết thúc kiủ GIW-MN pé hầu gái 1 kặp, YB-JH cao chạy xa bay sdgth

LEO

LEO
Member
Member

Chài lại thêm 1 bộ óc phong phú ... Gió bắt đầu lớn rồi.... hehe

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

hay hay. Vậy là YB chọn JH rồi. Kể cũng khó, cứ như tâm lý của họa công mà AV đang phân tích thì khó có thể biết được đâu là một nửa của mình, khó chọn ghê, chọn qua chọn lại thôi thì chọn đại. Giờ cho YB bốc thăm đi, bốc trúng ai thì đi với người đó. Lỡ bốc trúng HD thì eagle đau lòng lắm lắm nhưng ít ra cũng phải công bằng một tí cho lão Hong.

kchip

kchip
Member
Member

ố ồ fic mới hả AV

Ẩm Vũ


Member
Member

Fic này nhờ Gee làm beta, cái này đã có lần tuyên bố trong PG group rùi mà. Tại mọi người không trả lời cho mỗ lại còn spam nên mỗ chỉ chi Gee bóc tem và nhận xét đầu tiên thôi, he he khi74

Ẩm Vũ


Member
Member

8.

Sắp đến Tết Đoan ngọ, công việc của Jeong Hyang rất bận rộn. Từ ngày rời Phúc Linh Tự, nàng thường bốc thuốc cho người nghèo nên được người dân xung quanh Gwanak-san rất yêu mến. Hai tháng nay, nàng đến thăm bệnh ở Go gia phủ. Ở vùng này, không ai là không biết gia đình Go giàu lòng nghĩa hiệp, làm bảo tiêu nhiều đời và bảo vệ dân làng khỏi giặc cướp quấy nhiễu. Jeong Hyang cũng rất kính trọng Go In Woo, người con cả của Go lão lão.

Bệnh tình của Go lão lão đã thuyên giảm rất nhiều khiến nàng rất hài lòng. Bắt mạch xong, nàng còn tự tay mang thuốc đem đi sắc. Ánh lửa bếp khiến khuôn mặt nàng ửng hồng, càng thêm xinh đẹp. Bỗng nhiên, một người khẽ cầm tay quạt của nàng, giọng dịu dàng:

- Kim y nữ, tỷ để muội sắc thuốc cho.

Jeong Hyang khẽ gạt giọt mồ hôi trên trán, đoạn mỉm cười quay sang cô nương bên cạnh. Đó là Mi Hwa, thứ nữ của Go gia. Go cô nương vừa tròn mười tám tuổi, khuôn mặt tươi sáng, khỏe mạnh rất giống huynh trưởng và cũng là người bạn tâm giao của Manuyn. Khi họ ra khỏi bếp mang thuốc cho Go lão lão thì chợt có người hầu báo tin Go In Woo đã trở về sau một chuyến hàng dài ngày. Mi Hwa rất vui khi hay tin trong lúc In Woo bước vào phòng, giành phần chăm sóc phụ thân. Chàng là một đại huynh mẫu mực, cũng là người con hiếu thảo. Trước khi đi, chàng rất đỗi lo lắng cho cha, nhưng Go lão lão khuyên chàng nên giữ chữ Tín làm trọng. Nếu không có muội muội và y thuật của Kim cô nương, chắc hẳn chàng đã không thể yên tâm nổi. Sự tận tình của y nữ khiến chàng lại càng thêm kính trọng Jeong Hyang một bậc. Dù rằng họ giao tiếp với nhau còn hạn chế, nhưng chàng nhanh chóng nhận ra nàng có học thức, có tài năng và rất đỗi nghiêm trang. Tuy rằng chàng đặc biệt quan tâm đến nhị muội của nàng, nhưng chàng không dám có ý đùa cợt bao giờ với Kim nhị vị tiểu thư này, có lẽ vì Kim đại tiểu thư rất lạnh lùng với nam giới và luôn giữ chừng mực với họ.

Sức khỏe của Go lão lão tốt dần lên khiến Go In Woo rất vui. Chuyến đi Ulsan lần này khiến chàng gặp lại được nghĩa đệ, lại còn khám phá thêm được tài năng của tiểu tử. Chợt nhớ đến Yun Bok, chàng gọi ái muội:

- Huynh có quà Đoan ngọ cho muội đây - Đoạn chàng với ống trúc, lấy bức vẽ tả cảnh đu quay ngày Đoan ngọ cho Mi Hwa xem.

Bức tranh có những nhân vật nữ vừa giản dị lại vừa tươi vui khiến cho Go cô nương cảm thấy thích thú. Thấy Jeong Hyang đang thu xếp trở về, nàng mang bức họa lại khoe:

- Tỷ xem, nét vẽ khéo quá - Mi Hwa háo hức quay sang huynh trưởng - Huynh mua bức tranh này cho muội sao? Nhưng họa công là ai thế? Chẳng đề tên gì cả.

- Đó là nghĩa đệ của huynh vẽ, tên tiểu tử ấy không phải họa công, chỉ là tiểu thương buôn họa đồ thôi! Huynh có nói thế nào hắn cũng không chịu lâm mô tống đề lạc khoản lại còn nói hắn không phải là họa công gì cả, không có tư cách đề tranh.

Go huynh muội không hề để ý rằng khuôn mặt của Jeong Hyang đang biến đổi so với vẻ lạnh lùng họ thường thấy. Nàng khẽ đỡ bức tranh từ tay Mi Hwa, từng ánh mắt như ve vuốt những nét vẽ. Đây rõ ràng là tranh của người nàng đang tưởng nhớ vẽ ra, không thể nhầm được! Đã bao lần nàng thấy họa công vẽ tranh, còn nàng là nhân vật chính. Nét vẽ của họa công, phong cách của họa công đã điêu luyện đến mức trở thành bậc thầy. Yun Bok còn từng được vẽ Ngự chân dung, không phải họa viên nào của Đồ Họa Thư cũng có được vinh dự đến mức ấy. Đôi môi Jeong Hyang run run khẽ hỏi Go In Woo:

- Huynh nói bức tranh này là nghĩa đệ của huynh phải không? Huynh gặp người ấy ở đâu và vào lúc nào vậy? - Giọng nàng đầy sự quan tâm tha thiết.

Go tiêu đầu cũng cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ lạ lùng của Jeong Hyang, chàng thành thực trả lời:

- Lần đầu tiên tại hạ gặp hắn cách đây ba năm rồi. Tên tiểu tử ấy gặp cướp, nhưng tại hạ đến kịp thời giải cứu cho hắn. Sau đó chúng ta cảm thấy hợp tính nết nên kết nghĩa huynh đệ. Tại hạ vừa gặp hắn ở Ulsan, cách đây vài ngày thôi. Hắn còn ở lại đó qua Tết Đoan ngọ còn tại hạ lo lắng cho thân phụ nên đã chia tay hắn về gia phủ trước.

Những lời Go In Woo nói khiến Jeong Hyang cảm thấy lại có hy vọng gặp được họa công. Ánh mắt nàng sáng lên và khuôn mặt cũng tươi tắn hơn. Nàng lịch sự nói với In Woo:

- Jeong Hyang cũng có hứng thú với nghệ thuật. Nếu như có dịp gặp được nghĩa đệ của Go huynh thì thật hân hạnh quá!

Mi Hwa thấy Jeong Hyang có lời như vậy cũng đề nghị với đại huynh:

- Nếu đã là nghĩa đệ của huynh thì cũng là huynh đệ với muội rồi. Huynh cũng nên mời người ta về nhà ra mắt cha đi chứ! Kết nghĩa là chuyện quan trọng, huynh không nên giấu mới phải!

- Được rồi, được rồi, huynh sẽ viết thư cho đệ ấy để mời tiểu tử đến gia phủ chơi. Các muội sẽ tha hồ gặp hắn.

Mi Hwa nghe huynh trưởng nói thế, vô cùng mừng rỡ:

- Kim y nữ, biết đâu tiểu thương gia sẽ cùng tỷ họa đồ tấu cầm? Muội thấy thế biết đâu lại hay đấy! Tỷ nhớ rủ cả Manuyn đến nhà muội chơi nữa. Huynh đồng ý chứ? - Nghe thấy muội muội nói thế, In Woo gật đầu đồng ý.

Jeong Hyang không nói gì, nàng cúi đầu mỉm cười tỏ ý cảm ơn Go huynh muội. Nếu không phải là họa công, biết đâu nàng lại có thể hỏi thăm tin tức của Người. Nét vẽ và phong cách dụng màu của họ giống nhau đến vậy, chắc hẳn họ có mối liên hệ nào đó.

Trong lúc ấy, họa công còn đang nằm vẩn vơ suy nghĩ vài chuyện đời tại tư phòng của khách điếm ở Ulsan. Chạy trốn nhiều quá cũng mệt, Yun Bok chỉ muốn nghỉ ngơi, tha hồ vẽ tranh, thưởng ngoạn một thời gian. Nhưng chỉ có mải miết vẽ không thì nàng cũng không thể có ngân lượng mà mua màu vẽ lẫn giấy bút. Mỗi lần ra mặt là một lần nàng phải giấu giếm thân phận thật mệt mỏi. Nghĩ thế, nàng thở dài, sống như thế liệu có còn là Hyewon đầy can đảm nữa không, có xứng với họa danh mà ân sư đã đặt cho không? Còn cả Jeong Hyang, cứ mãi chạy trốn, nàng cũng không thể tìm lại được người tri âm tri kỷ.

Chợt có tiếng gõ cửa cắt đứt sợi dây tư tưởng của nàng. Tiếng gõ cửa không giống với tiểu nhị phục vụ trong khách điếm. Yun Bok thoáng cảm thấy trái tim thắt lại vì lo âu, mắt nàng nhanh chóng tìm kiếm vật hộ thân, phòng khi bị phát hiện.

- Họa công, đừng sợ cũng đừng chạy trốn, ta là Ám hành ngự sử do Hoàng thượng cử đến đây. Ta chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi an toàn.

Yun Bok vẫn rất hồ nghi, nhưng nàng quyết định cần phải đối mặt với tất cả. Giấu vội con dao nhỏ trong tay áo, nàng mở cửa cho người lạ mặt. Nam tử có khuôn mặt sáng sủa, cương nghị nhưng thân ảnh rắn chắc cho thấy y là kẻ văn võ song toàn. Y giơ cho Yun Bok xem một thẻ bài mật, đoạn bước nhanh vào phòng, khép cửa lại.

- Hoàng thượng có mật chỉ cho họa công, mong ngươi xem xét cho kỹ.

Hồng chiếu ban ra, Yun Bok kính cẩn nhận lấy. Trong lòng nàng băn khoăn không hiểu hoàng đế Jeongjo muốn nàng phải làm gì.

Ẩm Vũ


Member
Member

Dạo này đang bận quắn cả lên đây. Hy vọng mọi người không chửi bới gì >"<. Hongdo ảnh hưởng trực tiếp đến phong cách của Yun Bok, làm sao biến mất dễ dàng thế hả pum? hehe

NHUNG

NHUNG
Member
Member

oaj` bóc tem chap mới
ẹk
Tg HJ sắp dc gặp YB rồi cơ. Ai dè lại có cái thanáh chỉ dở hơi trên trời bay xuống
Ẩm kaka cho tình tiết hơi xóay đấy
mong ghe ko biết thế nào nữa đây
kaka ơi nhanh lên đi
khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98

MC_Donal

MC_Donal
Member
Member

Hehe ... Có fic mới của Ẩm " kaka '' , kaka viết truyện nào đệ cũng khoái cả . Nhưng mỗi tội kaka thực ra là tỉ tỉ khi48 .... Nhưng mạn phép cho em vẫn kêu là kaka , đến giờ em vẫn chưa chấp nhận đc sự thật '' phũ phàng '' này vì trước giờ em cứ tưởng có 1 kaka nào đó viết truyện cho tụi boy đỡ buồn , em sẽ ko bị lép vế ... khi48

Ẩm Vũ


Member
Member

@MC Donal: Đã nghe Leo kể về em, cuối cùng em cũng đã ra mặt rồi. Riêng Vũ thì rất thích được gọi là "kaka" hay "đại ka", hihi

9.

Đức vua Jeongjo cho vời Hongdo vào cung bàn chuyện. Ngài ngự trong lúc đợi khẽ nhịp mấy ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu. Hoàng đế trẻ vừa thảo xong bức tranh hồng mai, cũng đang muốn xem xét lại tác phẩm của mình. Cánh mai mỏng manh quá, cành cây lại hơi cứng, có vẻ không được tự nhiên. Ngài ngự nhíu mày, tỏ ý không được hải lòng với tác phẩm của mình. Chợt có tiếng vị công công thông báo:” Biệt đề Danwon Kim Hongdo xin yết kiến” vang lên cắt ngang qua phút trầm tư của Jeongjo. Ngài ngự cảm thấy vui vẻ hơn khi nhìn thấy họa sĩ mình ngưỡng mộ:

- Lần trước khanh cho trẫm xem phác thảo, trẫm rất hài lòng.

- Đội ơn Hoàng thượng đã chiếu cố. Kẻ bất tài này sẽ cố gắng hơn – Kim cúi đầu, trả lời khiêm tốn.

- Thực ra trẫm có vài chuyện muốn bàn thêm với khanh, nhất là vị trí pháo đài phòng thủ của tân kinh đô.

Họ bàn bạc, phác thảo trong chốc lát. Cả hai đều cảm thấy hài lòng về người kia. Nếu như Jeongjo càng ngày càng tỏ ra vui mừng khi gặp được người ủng hộ chàng về chuyện dời đô thì Danwon lại thấy hứng thú với những tư tưởng táo bạo của hoàng đế. Nửa canh giờ trôi qua, họa sĩ lại nhận thêm nhiệm vụ khảo sát khu vực sẽ xây dựng kinh đô mới.

- Nói cách khác thì khanh đi thị sát cho trẫm và vẽ lại tất cả những gì khanh mắt thấy, tai nghe. Trẫm muốn hình dung rõ ràng hơn cuộc sống của nhân dân để có thể làm những gì tốt nhất cho thần dân của mình chứ không phải chỉ cho giới quý tộc.

- Thần tuân chỉ. – Thực ra lần này Kim không thật yên tâm với nhiệm vụ mới do Jeongjo giao phó. Jungsuk, vợ chàng đã mang mạch hỷ bấy lâu, sắp đến ngày khai hoa nở nhụy.

Khi bóng của họa sĩ lớn nhất Joseon khuất sau cánh cửa, Jeongjo húng hắng gọi người ẩn mình sau bình phong:

- Hyewon, khanh không cần phải trốn tránh ai nữa đâu.

Một nam tử nhỏ bé trong bộ áo lam khẽ bước ra, khuôn mặt tuấn tú đượm buồn. Hyewon cúi đầu trước thiên tử:

- Lần này Hoàng thượng đã cho vời thần về, lại còn cho phép thần thấy thầy của mình. Thần đã rất mãn nguyện. Thần không muốn gặp thầy khiến thầy khó xử.

- Trẫm xin lỗi vì năm xưa đã đối xử không phải với khanh, quả thật trẫm rất áy náy. Nhưng Nho học đã ăn sâu vào tầng lớp quý tộc của Joseon, khanh là thân nữ nhi, không thể được bước chân vào Đồ Họa Thư làm họa viên chứ đừng nói gì đến vẽ Ngự chân dung cho trẫm. Trẫm cũng không muốn mất đi một tài năng như khanh, lại càng phải có trách nhiệm bảo vệ khanh khỏi nanh vuốt của phe ngoại thích. Thực tình trẫm đã khôi phục Miếu hiệu cho phụ thân, cũng đã tìm cách trừng trị những kẻ liên quan, nhưng dư đảng của bọn họ vẫn chưa phục tùng. Trẫm chỉ e khanh bị hại.

Tâm tình của Jeongjo thế nào, chẳng lẽ Yun Bok lại không hiểu. Ngài ngự đã tốn biết bao công sức để cứu một họa công nhỏ bé thoát chết. Trong cái lốt nam nhân này, dù không được thực sự là chính mình, Yun Bok cũng chẳng thể oán trách ai. Bất cứ người nào quen biết cũng gọi họa công bằng cái tên Yun Bok chứ không phải Seo Yun như hồi còn thơ ấu nữa. Được sống, được gặp và được yêu những người thực sự quan tâm đến mình, có lẽ đã là may mắn lớn nhất rồi. Tiểu họa công trả lời hoàng đế:

- Thần rất cảm kích trước ân tình của Hoàng thượng. Chỉ có điều, thần không thể nhập cung, sống trong thân phận của một người khác. Thần biết Hoàng thượng cần thần làm chung với thầy về mẫu thiết kế tân kinh đô, thần nhất định sẽ lưu tâm. Chỉ xin Hoàng thượng cho phép thần tự do, tự tại.

- Nhưng còn sự an nguy của khanh? Mà khanh sẽ đi đâu?

- Trước khi yết kiến Hoàng thượng, thần cũng nhận được thư của nghĩa huynh. Nghĩa huynh của thần ở vùng Gwanak-san, lại tinh thông võ nghệ. Thần quả thật không phải lo lắng gì. Gwanak-san cũng gần Hangyang, Hoàng thượng có thể cho gọi thần bất cứ lúc nào.

- Trẫm sẽ phái Ám hành ngự sử, bí mật bảo vệ khanh. Còn chuyện xưa với Danwon…- Nói đến đây, hoàng đế ngập ngừng – Khanh nên quên đi thì hơn, như thế mới có thể cùng làm việc chung được. Trẫm biết như thế sẽ thiệt thòi cho khanh, nhưng Biệt đề đã yên bề gia thất.

- Thần hiểu – Hyewon trả lời dứt khoát, nét mặt buồn khôn tả.

Rời khỏi Ngự thư phòng, những ý nghĩ cứ quấn chặt lấy Yun Bok không rời. Nhìn thấy hình ảnh người thầy mà mình yêu dấu nhưng đã quá xa vời khiến trái tim nàng nặng nề, đau đớn. Nàng chỉ có thể mãi đứng đó, ở phía bên kia lằn ranh giới để nhìn chàng hạnh phúc trong khi người yêu thương nàng nhất, Jeong Hyang đã ở phương trời nào. Nàng lắc đầu, cố gắng rũ sạch mọi ý nghĩ u ám, trong lòng quyết tâm bỏ qua hết chuyện xưa:

- Giờ thì khởi hành đến nhà Go huynh thôi!

Trời ngả dần về chiều, bóng mặt trời dịu dàng nhường chỗ cho những làn gió đêm thơm ngát. Yun cuối cùng cũng kết thúc con đường núi quanh co. Nàng đi dần xuống bến thuyền dưới chân núi, trong lòng cảm thấy dần tĩnh tại, nhưng không hiểu sao, cơn đau đầu làm nàng không muốn cất bước đi nữa. Dường như bên trong lòng nàng, một ngọn núi lửa đang chực phun trào.

Phía xa xa, thuyền đã cập bến, một bạch y nữ xinh đẹp thấp thoáng bước lên. Đằng sau nàng là một nam tử khác đỡ nàng. Hình như có hai người đang chờ đợi, một cô nương và một lão lão. Họ gặp nhau tươi cười chào hỏi. Yun Bok thấy bạch y nữ nhân kia thật quen thuộc. Mắt họa công như nhìn thấy Jeong Hyang năm nào. Khuôn mặt nàng ẩn hiện dưới vành nón khiến Hyewon càng thêm sốt ruột. Họa công cố gắng tiến gần đến bến thuyền để bắt kịp người con gái đó nhưng dường như càng lúc nàng càng xa. Mắt Yun Bok mờ dần rồi chính họa công cũng chẳng còn biết gì nữa.

Trong lúc đó, tại Kim phủ họa gia, tất cả các nữ gia nhân đều tất bật chuẩn bị chậu, khăn xô, nước nóng đến chái nhà phía Đông. Kim phu nhân đột nhiên trở dạ khiến tất cả đều lo lắng. Nàng vốn đỗi đãi tốt với mọi người nên ai cũng yêu mến và cầu mong nàng sẽ mẹ tròn con vuông. Thỉnh thoảng, người ta lại nghe thấy tiếng thét đau đớn của sản phụ. Bên ngoài sân, Hongdo cũng đứng ngồi không yên. Chàng với Jungsuk tuy kết nghĩa tào khang, nhưng trong lòng một mực kính trọng nàng, chưa từng rung động tình cảm nam nữ. Trong đêm tân hôn năm ngoái, những giọt nước mắt nàng rơi xuống cầu xin chàng, vì danh dự của nhà họ Lee mà đừng giữ kẽ nên đó là lần duy nhất họ ân ái với nhau. Chẳng ngờ sau đêm duy nhất ấy, Jungsuk đã hoài thai hài tử. Từ lúc về làm dâu nhà họ Kim đến giờ, nàng luôn giữ thái độ chừng mực, rất đoan trang lại tốt bụng khiến ai cũng yêu mến. Nhiều lúc nhìn thấy nàng mong chờ đứa con đầu lòng mà trái tim của Danwon dũng cảm cũng se lại. Chàng lo sợ sẽ không chu toàn trách nhiệm của một người cha, một người chồng. Đôi lúc chàng lại thấy mình có lỗi với Jungsuk vì trong lòng chàng chỉ có duy nhất hình ảnh của một người con gái khác: Seo Yun.

Thời gian chậm chạp trôi đi nhưng cuối cùng, tiếng khóc của đứa trẻ cũng làm cho Kim phủ sực tỉnh. Trong phòng, bà mụ đã tắm sơ, quấn tã cho hài nhi và đưa đến bên Jungsuk. Một bé trai kháu khỉnh, hồng hào. Người mẹ trẻ đỡ lấy đứa con, vẻ mặt mỏi mệt được thay thế cho niềm hạnh phúc vô bờ. Nàng mỉm cười thầm thì vào tai đứa bé: “Cha con đã tìm được một cái tên rất hay cho con. Con sẽ là Kim Yang Ki”. Nhưng sao nàng thấy mệt đến thế, cảm giác như tất cả sức lực của nàng đã mất hết đi. Nàng khẽ nhắm mắt lại trong khi bà mụ bỗng kêu lên thất thanh:” Trời ơi, băng huyết, mau gọi đại phu. Phu nhân băng huyết rồi”. Xung quanh rất náo loạn nhưng Jungsuk chỉ muốn ngủ, “Ta chỉ ngủ một lát thôi mà, một lát thôi.”, nàng tự nhủ rồi thiếp dần mà không biết rằng, đó là một giấc ngủ vĩnh viễn.

NHUNG

NHUNG
Member
Member

oái
HD lấy JS. Ẹc lại co con nữa
kaka tính là gì đây ta
đã gọi YB về mà lại hcỉ nói những lời này. Day lại là kiể câu khách rồi
:((((((:(( chap nà ko có "nguời thương" xuất hiện, đau lòng ghê

pumpum

pumpum
Member
Member

Kiểu này chắc lại kết thúc HD-YB-pé Yang Ki nữa. Lần này thành truyện dài tập ùi. Ốh Zè, bà con lại có cơ hội đau tim truyền kỳ khi24

Sponsored content



Back to top  Message [Page 2 of 4]

Go to page : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum