Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Multichapter] Những cánh hoa bay

+8
NHUNG
kchip
baksaru
Admin
eagle1994
pumpum
LEO
Ẩm Vũ
12 posters

Go to page : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Go down  Message [Page 3 of 4]

Ẩm Vũ


Member
Member

10.

Trên bến, họa công mãi dõi mắt nhìn theo thân ảnh của nàng rời đi cùng chiếc thuyền nhỏ. Người bạn tri âm tri kỷ ngày nào Hyewon nhìn thấy trên cầu Gwanton giờ chỉ còn lại là một chấm xa mờ dần lẫn vào sương khói ban chiều. Từ lúc nào nước mắt nóng hổi lăn dài trên má người nghệ sĩ tài hoa. Trái tim trong lồng ngực đau nhói lên từng hồi không sao ngăn lại được. Đã biết bao lần Hyewon Shin Yun Bok tưởng chừng chẳng thể gặp lại nàng nữa nhưng số phận cứ đẩy lại họ lại gần nhau. Nhưng lần này có lẽ là chia tay mãi mãi. Biệt ly sao dễ dàng mà tương ngộ lại quá đỗi khó khăn như vậy? Cùng với cơn đau li biệt, họa công gọi tên nàng trong khi mắt ướt đẫm:”Jeong Hyang, Jeong Hyang...”.

Bỗng một ngọn gió nhẹ lướt qua má Yun Bok làm cho họa công cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Gió dịu dàng xoa đi sự đau đớn trong tim. Yun Bok muốn gió ở bên mình, đôi bàn tay khao khát tự do vươn lên nắm vào khoảng không. Và ...gió hiện hữu như một con người bằng xương bằng thịt!

Quá ngạc nhiên, Hyewon mở choàng mắt. Nàng thấy mình nằm trong một căn phòng ấm cúng và sạch sẽ. Từ lúc bị ngất đến giờ, nàng hoàn toàn không làm chủ được mình nữa, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Thì ra những gì vừa trải qua với nàng chỉ là một giấc mơ với ám ảnh của quá khứ. Ánh mắt Yun bao quát khắp căn phòng rồi dừng lại ở khuôn mặt cô nương ngồi cạnh mình lúc nàng vừa quay đầu lại. Chẳng lẽ đây lại là một giấc mơ nữa sao? Người ngồi cạnh Yun Bok lúc này chẳng phải ai xa lạ, chính là Jeong Hyang năm nào. Nàng mỉm cười thật dịu dàng rồi khẽ nói:

- Họa công nên ngủ một chút nữa mới phải.

- Đây không phải một giấc mơ phải không? Jeong Hyang, ta không mơ phải không? Có chắc chắn là ta đang gặp nàng không?

Jeong Hyang vỗ về âu yếm:

- Đừng lo, chúng ta gặp lại nhau rồi. Đây là hiện thực, không còn là mơ nữa.

Nhìn thấy Jeong Hyang khỏe mạnh và vẫn xinh đẹp, Hyewon không khỏi vui sướng. Chỉ cần ở bên nàng, Yun Bok cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Hai người bạn tri âm gặp nhau khiến cho dòng suối tâm hồn càng thêm tươi mát. Yun lim dim nhắm mắt lại, khuôn mặt phảng phất nụ cười dù trán còn hâm hấp sốt:

- Jeong Hyang... Jeong Hyang, giờ thì nàng đã quá rõ ta là ai. Chúng ta xưng hô thế nào cho tiện đây nhỉ?

- Chúng ta cứ như xưa xưng hô thôi. Họa công đừng quá giữ kẽ với Jeong Hyang là được.

- Ta đang ở đâu thế này? – Yun Bok hỏi, trong lòng hơi có chút nghi hoặc.

- Đây là phòng dành riêng cho chàng ở nhà của Go In Woo huynh.

- Ta đã đến nơi rồi sao? Lúc ở bến thuyền ta bị ngất...

- Lúc đó thiếp cũng vừa tới nơi, gặp được Go lão gia và Mi Hwa cô nương. Go huynh đón thiếp đến đây, vừa hay thấy chàng ngất phía con đường gần rừng.

Nghe giọng Jeong Hyang đều đều kể chuyện, Yun Bok mỉm cười tủm tỉm. Lâu lắm rồi nàng mới thấy ấm áp trong lòng đến thế. Jeong Hyang vẫn như xưa, lúc nào cũng tôn trọng nàng, cảm thông với nàng.

- Biết ta là ai rồi, nàng vẫn gọi ta là “chàng” sao?

- Vậy có cách gì để xưng hô với họa công hay hơn nữa nào?

Jeong Hyang nói đến đây, hai cô gái cùng cười. Họ đã quá hiểu nhau, không cần giữ thân phận, lễ nghĩa. Tình cảm giữa họ thật đặc biệt, không phải như chị em thông thường, lại cũng không giống như tình cảm đơn thuần giữa nam với nữ. Họ yêu thương nhau vì họ hiểu nhau, mà cũng có lẽ vì họ đều là những nghệ sĩ tài hoa. Một người là họa công với tay bút điêu luyện, một người là cầm kỹ với ngón đàn rung động lòng người. Số phận an bài khiến họ gặp nhau, yêu mến cái tài của nhau, thấu hiểu tấm lòng nhau. Lòng tràn đầy hạnh phúc, Yun nhắm mắt rồi thiếp đi trong giấc ngủ êm đềm.

Khi nàng tỉnh dậy, trời đã về chiều. Lúc này trong phòng nàng không chỉ có Jeong Hyang.

Go In Woo chăm chú nhìn hiền đệ lo lắng. Khi thấy Yun Bok ngất đi, chàng đã không ngại ngần cõng người anh em kết nghĩa về nhà. Trước đó chàng đã thu xếp một căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng để đón Yun Bok. Chàng vẫn không mảy may nghi ngờ gì về thân phận của tiểu đệ kể cả khi thấy sự chăm sóc đặc biệt cũng như nét mặt của Jeong Hyang. Con người thuần phác ấy cảm thấy thực sự áy náy khi không tiếp đón Yun Bok ân cần hơn.

Hyewon cảm động nói với In Woo:

- Lần này nhờ huynh mà đệ mới có cảm giác ở trong một gia đình.

- Gia đình của huynh cũng là gia đình của đệ mà! Đợi đệ khỏi hẳn, huynh sẽ làm bữa cơm thân mật giới thiệu đệ với họ hàng nhà huynh. Kết bái đâu phải chuyện đùa. Cha huynh và cả muội muội nữa đều rất lo lắng. Cũng thật may là có Kim y nữ ở gần đấy nên đệ đã được chữa kịp thời.

- Kim y nữ? – Yun Bok ngạc nhiên hỏi, ánh mắt hướng tới Jeong Hyang đang thẹn thùng ửng hồng đôi má.

- Phải. Ngay khi gặp, nàng đã khẳng định nàng và đệ từng có quen biết. Chẳng lẽ đệ lại quên hết quá khứ ngày xưa?

- Đệ không quên gì cả – Yun Bok cười, vỗ vỗ trán – Chỉ là đệ không biết nàng đã học được y thuật. Chúng đệ từng có hẹn ước trăm năm, nhưng gia đình đệ xảy ra biến cố nên mới lưu lạc.

Nghe xong những lời này, người ngạc nhiên lại là In Woo. Chàng chẳng thể nào tin được nghĩa đệ của mình lại là người được Kim cô nương đây yêu mến. Nhìn kỹ lại những gì thể hiện trong ánh mắt Jeong Hyang nhìn Yun Bok, In Woo càng tin vào sự thật trước mắt mình. Kim Jeong Hyang nổi tiếng nghiêm khắc, lạnh lùng và kiêu hãnh với đàn ông bao nhiêu thì đối với Yun Bok lại dịu dàng bấy nhiêu. Chàng vỗ vai Yun Bok:

- Vậy thì tốt rồi, đệ đừng lang thang đi đâu nữa, cứ định cư tại Gwanak-san đi. Huynh sẽ giúp đỡ thêm cho đệ. Tạm thời đệ nghỉ ngơi cho khỏi hẳn ốm đã.

Nói rồi chàng ý tứ rời khỏi căn phòng cho đôi uyên ương hàn huyên, tâm sự. In Woo đâu có ngờ rằng sau khi cánh cửa kia đóng lại, hai cô gái nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý. Từ giờ sẽ chẳng có ai nghi ngờ thân phận của Yun Bok nữa còn Jeong Hyang cũng chẳng phải lo lắng trước ánh mắt tà mị của những nam nhân trong vùng. Họ sẽ dựa vào nhau mà sống thật thanh bình và yên ổn.



Last edited by Ẩm Vũ on Thu Dec 23 2010, 12:30; edited 1 time in total

NHUNG

NHUNG
Member
Member

oaj` oaj`
hay quá cơ
khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98 khi98
ko có gif đẻ nói nữa
Ẩm kaka viết hay quá đi à
kết câu này

"Chúng đệ từng có hẹn ước trăm năm"

Admin

Admin
Admin
Admin

Đọc chap 9 thấy tội nghiệp JS quá Vũ ka, huhu, sao nàng phải chết chứ.
Tuy không phải là nhân vật chính nhưng cũng là người làm ảnh hưởng mạch truyện, tiếc quá [Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 869369
Hehe, cuối cùng 5coins cũng gặp lại, chờ đợi chap tiếp [Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 721473

https://moonchaewonvn.forumotion.com

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

tội nghiệp Hong Do gà trống nuôi con, Jung Suk chết yểu TT__TT

chúc mừng ngày hội ngộ của 5 lượng :)))
-->vầy có mâu thuẫn quá không ta, giờ không biết nên vui hay buồn><

LEO

LEO
Member
Member

Ẩm tiền bối nè , em chờ mốc cả mỏ ra rồi mà chưa thấy tiền bối ra chap mới là sao zị . ko chiu đâu . Đang hay mà ngắt cái rụp là hôm nào em lập chiến dịch khủng bố tiền bối đó nhá ... khi155

Ẩm Vũ


Member
Member

@LEO: Trước Tết mỗ bận dự án, thứ 7, CN vẫn đi làm. Tết thì bận họ hàng nên không viết lách gì được. Vả lại viết hisfic cũng phải đi tìm tài liệu mất mật [Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 869369 . Tuần này sẽ không được nghỉ ngày nào, tối còn phải học thêm nữa chứ. Chưa biết sẽ viết vào lúc nào đây.

11

Một buổi sớm tháng Giêng, tuyết còn chưa tan trên những ngọn cây tùng của ngọn núi Gwanak-san.

Vườn thảo dược của Jeong Hyang trên núi vẫn phủ một màu trắng của tuyết. Dù tuyết không dày nhưng cây cối mùa này đều không thể tươi tốt được như mùa hè. Nàng đã dự phòng trước điều này nên đã hái hết lá thuốc vào mùa thu và phơi khô để sử dụng dần trong mùa đông lạnh giá. Am cỏ nhỏ xinh trên núi giờ đây có hai người thường xuyên ra vào, cả ngọn núi dù trong những ngày rét buốt vẫn ấm vì lòng người không còn cô đơn. Jeong Hyang và họa công nàng yêu mến đã chung sống cùng một mái nhà được mười hai năm rồi.

Nàng khẽ thổi vào hai lòng bàn tay khum lại như muốn giữ thêm hơi ấm. Sáng sớm mà nàng đã dậy nấu nướng cho cả hai với niềm vui nho nhỏ. Lúc nào nàng cũng quan tâm xem họa công ăn uống có vừa miệng không, có khỏe không? Chỉ cần Người vui là nàng cũng vui rồi. Tối qua, Manuyn mang cho nàng ít rong biển phơi khô nên hôm nay nàng muốn gây bất ngờ cho Yun Bok. Khẽ nhón chân xuống bếp, đôi mắt Jeong Hyang ánh lên nét tinh nghịch.

Cho đến khi canh rong biển nấu xong, Jeong Hyang rất ngạc nhiên khi thấy Yun Bok đã dậy từ khi nào, đang đứng trước thư án. Dáng người mảnh khảnh của họa sĩ dường như đang chăm chú ngắm nhìn thứ gì đó trước mặt. Nàng hoàn toàn không hề biết Jeong Hyang đã đứng sau lưng, khẽ choàng áo bào dopo lên vai:

- Sao hôm nay Yun dậy sớm quá vậy? – Nghe lời này, Yun Bok quay lại, khuôn mặt đang căng thẳng chăm chú, chợt giãn ra, nở một nụ cười tươi tắn.

- Jeong Hyang, nàng ăn gian, nàng còn dậy sớm hơn ta cơ mà.

- Vậy thì...xin mời họa công dọn dẹp, trải lại chăn chiếu cho phẳng phiu – Jeong Hyang tự nhiên cười vui vẻ- Hôm nay Yun vĩ đại thua rồi.

- Yun vĩ đại! – Yun Bok khẽ cau mày nhưng miệng lại phì cười trước lời nói đùa của người bạn thân nhất đời. Nàng nhìn Jeong Hyang đầy ẩn ý rồi mới xoay người bước vào dọn dẹp – Nàng không thể bỏ qua một chút cho sự bừa bãi của ta sao?

- Không thể – Jeong Hyang đáp lại, trên môi chúm chím cười như nụ hoa – Nhà cửa có gọn gàng sạch sẽ thì chàng mới yên tâm mà vẽ được chứ!- Đoạn nàng nhìn nhanh thư án, một bức tranh của Hyewon Shin Yun Bok đã thành hình, trải ra sống động trên trang giấy:

[Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 181675_496802467129_654787129_6649746_6826753_n
Lộ trung tương phùng- Hyewon Shin Yun Bok

Nàng nhìn thấy chính nàng trong bức tranh, khuôn mặt ẩn hiện dưới vành nón, đôi môi hơi mím lại cương nghị. Đằng sau nàng là nghĩa huynh Go In Woo, vẻ hài lòng nâng điếu, một tay lại như muốn chở che cho nàng khỏi ngã xuống nước. Trước mặt chính là Go lão gia và Mi Hwa trong tư thế đón nàng đến Go gia làm khách. Khung cảnh trước mắt vừa quen lại vừa lạ khiến Jeong Hyang không hiểu đã gặp ở đâu rồi. Đây là lần thứ hai Yun Bok vẽ nàng ở gần trung tâm của bức tranh mà hạn chế tả cảnh. Bối cảnh của bến đò, sông nước chỉ làm tôn thêm cho cuộc gặp gỡ được mong đợi này. Đang xem chăm chú, không ngờ giọng Hyewon vang lên khiến đôi má nàng ửng hồng:

- Jeong Hyang, nàng xem, ai đang đội nón cố giấu đi khuôn mặt xinh đẹp thế kia nhỉ? Mà sao nàng không cười, ta vẫn thấy nàng đáng yêu? Càng lạnh lùng lại càng bí ẩn...- Yun Bok nói đến đây hơi nhíu đôi lông mày ngang khỏe khoắn, tay gãi cằm, vẻ mặt đầy nét hài hước.

- Cảnh này ở đâu? Sao thiếp thấy nó vừa quen, vừa lạ? – Jeong Hyang nghiêng mái đầu, nhìn thẳng vào mắt họa công hỏi.

- Ta vừa gặp nó trong giấc mơ – Yun Bok tủm tỉm. Ta thấy nó trước khi ngất đi cách đây mười hai năm. Thật may là ta vẫn gặp lại được nàng.

Nói đến đây, Yun Bok dịu dàng ôm Jeong Hyang vào lòng. Giờ đây nàng là y nữ nên cả mái tóc và quần áo đều vương mùi thuốc thơm thoang thoảng, rất dễ chịu. Hai mùa đông gần đây, Yun Bok đã quên đi cái lạnh. Nàng vẽ không ngừng, đủ các đề tài, đủ các thể loại. Jeong Hyang không hổ là một cô nương tinh tế và là một trong những người ảnh hưởng đến phong cách sáng tác của Yun Bok. Không chỉ giỏi tấu cầm, những bức tranh của họa sĩ Hyewon Shin Yun Bok đều được Jeong Hyang nhận xét một cách ấn tượng và thấu hiểu không ngờ. Càng ngày Yun Bok càng ý thức được, rõ ràng Jeong Hyang là một nửa tâm hồn của nàng mà nàng đã may mắn tìm thấy được trong cuộc đời. Cho dù năm tháng đã để lại trên khuôn mặt của cả nàng lẫn Jeong Hyang dấu vết tuổi tác thì Jeong Hyang mãi mãi là người đẹp nhất trong lòng của Yun.

- Ngày mai ta lại phải về Hanyang một chuyến –Nữ họa công sửa lại nơ cài đầu cho Jeong Hyang thành một cánh bướm xinh đẹp – Nàng có muốn ta mua gì cho nàng không?

- Họa công đã mua cho thiếp ngọc bội hình bươm bướm, rồi lại còn tặng gia bảo ngọc bội nữa. Mấy lần trước chàng cũng tặng thiếp gương lược và trâm cài. Vậy lần này đừng mua ngọc bội, chàng mua túi thơm để thiếp đựng thảo dược vậy! – Nàng đâu cần quà cáp gì, chỉ cần Yun Bok bình yên trở về với nàng thôi. Mỗi khi Yun Bok được hoàng đế triệu kiến nhập cung, trái tim nhỏ bé của nàng cứ run rẩy lo lắng không ngừng cho đến khi thấy Người trở về bình an. Cách đây đúng mười năm, đã có lúc họa công lo lắng đến mất ngủ khi có một vị Tiến sĩ của Thành Quân Quán và học trò bị giết hại trong lúc bảo vệ di chiếu Kim Đằng Chi Thư của Tiên đế. Tấm lòng trung quân ái quốc của họ mãi mãi được kính trọng, nhưng cái chết oan ức của họ bị che lấp vì những thế lực của phái Lão Luận trong triều.

- Lần này Go huynh đi vắng, ta sẽ đi cùng Ám hành ngự sử đại nhân, nàng đừng lo lắng quá nhé – Yun Bok cắt đứt dòng suy tưởng của Jeong Hyang rồi khẽ nâng cằm nàng, ngắm nghía thành quả của mình trên tóc nàng dịu dàng mà hài lòng.

Lần hồi kinh này, Hyewon Shin Yun Bok không gặp nguy hiểm nhưng nàng đã gặp một người đặc biệt, người mà nàng không ngờ là sẽ tác động ít nhiều đến cuộc đời của nàng!

Sau khi gặp đức vua Jeongjo, Yun Bok thoải mái lượn lờ thăm quan chợ kinh đô. Lần này đức vua tỏ ra đặc biệt yêu thích mẫu thiết kế pháo đài Yun Bok phác thảo. Đã một lần họ mất bản thiết kế nên thời gian qua, Hyewon đã phải làm việc hết sức vất vả. Một cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp toàn thân nữ họa sĩ. Nàng ung dung dạo qua những cửa hàng tranh bày bán tranh của mình xen lẫn với tranh của thầy. Gần đây dường như Danwon cũng đã bình ổn cuộc sống. Xem ra thầy cũng không còn nhớ tới nàng nữa rồi. Yun Bok chợt thấy trái tim nổi lên những đợt sóng tình khó tả, vừa hạnh phúc, lại vừa chua cay. Tranh của họ gần nhau, vậy mà Người thì vẫn xa vời vợi. “- Hội họa là gì? – Hội họa là niềm khao khát”, nhớ lại lần họ cùng đối thoại với nhau ở giảng đường Đồ Họa Thư mà Yun Bok chợt cảm thấy rùng mình vì thêm cả cảm giác tự hào chen lấn. Phải, nàng đã rất kiêu hãnh trở thành một trong những họa sĩ đứng đầu Joseon, được đích thân hoàng đế công nhận tài năng. Sống vì niềm khao khát sáng tạo và cống hiến hết mình cho hội họa đã trở thành đức tin của nàng, thế mới xứng đáng để nàng hy sinh sự thật về bản thân cho đến khi chết.

Đang đi qua một sạp bày tranh, chợt nàng thấy một thiếu niên hơn mười tuổi đang lúi húi trên sạp chép lại bức tranh phong cảnh nàng vẽ năm nào. Bức tranh ấy nàng tự họa chính mình trốn dưới những tán tùng trên núi. Nhìn bức tranh cậu bé kia đang chép, nàng biết tranh mẫu là bản gốc. Ánh mắt Yun Bok sắc bén lia sang tiểu họa công kia. Rõ ràng đây là một tài năng mới rất đáng để ý. Nàng cảm thấy khấp khởi vui mừng:

- Vẽ thân cây không nên để bút quá khô như thế. Thêm mực vào thì bút mới nhẹ lướt trên giấy dễ dàng được.

[Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 182706_496804062129_654787129_6649763_1850097_n
*Bức vẽ này tác giả không rõ tên*- Hyewon Shin Yun Bok

Thiếu niên chợt ngẩng đầu nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Yun Bok. Trời ơi, đôi mắt kia, dáng vẻ kia sao lại quen thuộc với nàng đến thế. Dường như nó gợi lại trong nàng những ký ức xa xăm. Yun Bok khẽ nhíu mày:

- Ngài đây rồi, Hyewon. Ta tìm ngài mãi – Vị ám hành ngự sử trẻ tuổi khiêm nhường xuất hiện trước mặt Yun Bok – Chúng ta nên đi trước khi trời tối.

Yun Bok chưa kịp trả lời thì thiếu niên trên sạp hỏi, giọng nói chưa vỡ vang lên như một tiếng reo:

- Ngài chính là Hyewon Shin Yun Bok sao? Ngài vội đi thế, tiểu sinh làm sao để có thể gặp lại ngài?

- Ngươi là ai mà muốn gặp lại ta? – Yun Bok lạnh lùng, nghiêm khắc hỏi, rõ ràng nàng luôn đề phòng những kẻ xấu muốn lợi dụng người khác để hại nàng.

Thiếu niên mừng rỡ, khuôn mặt chợt nở nụ cười sáng bừng cả khuôn mặt rất thông minh. Hắn vội vã sửa sang lại quần áo rồi thi lễ:

- Tiểu sinh tên là Kim Yang Ki, vừa thi đỗ vào làm họa sinh của Đồ Họa Thư.

Ám hành ngự sử chợt kêu lên, vẻ mặt cũng hoan hỉ không kém gì thiếu niên kia:

- Công tử phải chăng là nam tử của Kim Biệt Đề?

- Phải! – Thiếu niên bước xuống đất, phong thái đàng hoàng đĩnh đạc, vái Yun Bok rất lễ phép – Hậu bối rất ngưỡng mộ tranh của tiền bối, nay mới có dịp gặp mặt.

Hóa ra chính là đại nam tử của Danwon Kim Hong Do! Thiếu niên giống chàng quá đỗi. Vẻ kiêu hãnh đó, dáng chấp bút đó, khuôn mặt thông minh đó, tất cả làm nảy sinh trong lòng Yun Bok cả niềm vui, nỗi buồn lẫn lộn. Đó sẽ là một tài năng, nàng biết. Đó cũng là tình yêu lớn nhất của chàng, nàng biết. Vậy là trên đời sẽ còn có thêm một người nữa chia sẻ với nàng tình yêu hội họa.

- Hôm nay ta phải đi gấp, cũng chưa biết sẽ gặp lại ngươi thế nào – Yun Bok rất muốn xưng hô với Yang Ki thân mật hơn, nhưng lại e ngại thiếu niên kia sẽ biết bí mật của mình. Nàng vừa gặp đã thấy thân thiết, nếu không gặp lại thì quả là đáng tiếc – Thế này đi, mỗi lần ta đến Hanyang sẽ nhờ Ám hành ngự sử đại nhân đây báo cho ngươi. Chúng ta có thể gặp nhau tại đây, nhưng ngươi nhất thiết không được cho phụ thân ngươi biết đã gặp gỡ ta hôm nay.

Thiếu niên mỉm cười gật đầu. Yun Bok hài lòng xoay gót hướng về con đường đến Gwanak-san trong khi Yang Ki dõi theo thân ảnh của nàng đến khi khuất hẳn. Phụ thân vẫn nhắc đến Người với thái độ cực kỳ tôn trọng, không giống như thù ghét. Vậy tại sao Người lại phải đề phòng đến thế nhỉ?

NHUNG

NHUNG
Member
Member

chào chào chào chào chào
TEM
hjx lâu lém mới có phần mới dẻ đọc
cũng tội kaka quá ha
Mong kaka sơm viết nhah lên cía
ko có gì dọc chán quá đi

Ồ bé Yang Ki 10t rồi
thời gian trôi nhanh quá. Ko biết sẽ đi vè đau đây

Ẩm Vũ


Member
Member

Kim Yang Ki, con trai của Danwon Kim Hong Do là họa sĩ có thật trong lịch sử mà. Mọi người kêu tại sao Danwon lại còn có con? Dù sao cũng phải tôn trọng những sự kiện thật đã xảy ra một chút chứ!

Thật ra ngay từ đầu Vũ đã dự định đây là một fic dài, nhưng chỉ dám khẳng định khi đã viết qua 10 chương đầu.

Giờ còn ngồi lại ở văn phòng đây. Đành xác định là tuần này không có thêm chap mới đâu nhé, mọi người.

LEO

LEO
Member
Member

@ Ẩm : Hehe ... Đệ chỉ nhắc zị thôi mà , lúc nào tiền bối rảnh thì viết cũng được rồi đọc luôn thể ... Nhưng nè tiền bối em chỉ thắc mắc 1 điều rất nhỏ bé là JH vs YB sống chung 10 năm trôi qua cái zèo ko có sóng thần hay mưa bão chi hả tiền bối ... Nếu theo cái tính cách ham ăn thua của 2 người này 1 tuần có khi cãi nhau ko dưới 10 lần đâu à , ai cũng háo thắng ko ai chịu thua ai đâu ....
Với lị sau khi đọc chuyện của tiền bối em càng ngày càng hoảng hốt .... hehe ... Và trong cái đầu đen tối của đệ thì đệ có 1 ý nghĩ rất ngộ là nếu trong lịch sử mà YB thực sự là con gái ko khéo lại là mẹ của Kim Yang Ki không chừng . ( chỉ là ví dụ thôi nha ko có ý nói thiệt đâu nha ...) hehe .
Vì nếu HD giấu YB trong phủ thì có trời mà biết ....

pumpum

pumpum
Member
Member

@LEO =.=' pà uống milo ăn luôn vỏ hộp hả
10 năm...Yb dzới JH dzống 2 trái dưa leo héo nhăn nheo lun hở....

Ẩm Vũ


Member
Member

:)), mỗ e là Yun Bok không phải là mẹ mà là... cô jáo. Còn thì là mà làm gì đến mức hai trái dưa leo héo nhăn nheo lun hả pũm? Lúc đó Jeong Hyang khoảng 33 tuổi, Yun Bok 31 tuổi, vẫn còn trẻ trung chán :D. Hơn nữa Jeong Hyang bây giờ thạo y dược, không chừng lại có thuốc giữ gìn nhan sắc ý chứ ;))

Vẽ nhiều buồn ngủ quá nên vào đây xem lại tý ty :(, lụt nặng rồi đây này

pumpum

pumpum
Member
Member

dzị chanel bắt nguồn từ thời Joseon hả. Jeong Hyang number 5 go

LEO

LEO
Member
Member

Hehe ... Ẩm tiền bối nói hem sai ...
@ Pumpum : Này cái thằng kia mày đã mắt toét lại còn nói chị mày à .... Đọc kĩ vào đi có cái đoạn nói YB vs JH sống với nhau đc 12 năm đó ... Gần đây chị mày ốm quá nên jờ mới có cơ hội phản pháo ... Thích gây sự hả ... ai uống milo nhằn cả vỏ hộp chỉ có chú mày ko chịu nhỏ viroto nên mắt kém ko đọc kĩ ấy .... Chịu khó uống dầu cá vào cho mắt sáng lên .... khi155 khi155

pumpum

pumpum
Member
Member

thì tui có nói Yb vs JH xa nhau đâu, pà nhỏ nhìu viroto wá ùi loạn lun hả. Wa 20t đã cảm thấy cuộc đời bắt đầu dzà, qua mốc 30t là thấy đời tàn

Ẩm Vũ


Member
Member

12.

Hôm nay Biệt đề của Đồ Họa Thư cho lớp học nghỉ sớm…

Chỉ còn lại một mình trong thư phòng của Biệt đề, Kim Hongdo khẽ tháo mũ, ngồi xuống nghĩ ngợi. Rồi đây chàng sẽ còn phải làm rất nhiều việc. Bản vẽ thiết kế của kinh đô mới đang dần dần hoàn thiện, trong khi các thành phần còn phải khớp lại với nhau. Đôi lúc Kim Hongdo nghi ngờ hoàng đế đã tìm ra Hyewon và sử dụng tài năng của nàng để cho ra những mẫu thiết kế hết sức phức tạp. Đành rằng bên cạnh Ngài ngự có thêm tiến sĩ Jeong Yak Yong trợ giúp thì cũng không có nghĩa là Người có thể có những sáng tạo đột biến như thế trong một thời gian ngắn. Thời gian chàng tìm kiếm Hyewon đủ dài để khiến chàng suy nghĩ như vậy. Sau này, khi Gong đưa về thêm những bức vẽ ở những địa phương gã tìm được, Danwon khẳng định, Hyewon đã ở rất gần kinh đô!



Nhưng tại sao nàng một mực tránh gặp mặt chàng như vậy?



Danwon suy nghĩ biết bao nhiêu lần cũng không thể hiểu nổi. Mỗi lần tìm thấy một bức họa mới của nàng, Danwon Kim Hongdo lại ngầm đối họa một bức khác theo dạng “Đối họa đồng đề” mà Jeongjo đã từng đưa ra cho cả hai hồi họ còn là họa viên của Đồ Họa Thư. Ý của chàng không phải là thách thức nàng, chỉ là ngầm để nàng hiểu, chàng vẫn một mực tìm kiếm nàng, người con gái mà chàng yêu thương nhất. Nhưng có lẽ nàng cố tình không chịu hiểu, cũng không muốn gặp mặt chàng nữa. Thậm chí ngay cả khi họ cùng làm việc cho Ngài ngự như bây giờ, nàng cũng vẫn cứ luôn tránh chàng. Cuộc sống là một chuỗi những vòng tròn phức tạp mà ai đã rơi vào sẽ bị cuốn đi mãi không ngừng. Người chưa yêu luôn tự hỏi tình yêu ra sao, còn người trong cuộc lại đau khổ vì yêu. Thực ra, Danwon cũng không rõ tình cảm của Hyewon Shin Yun Bok đối với chàng có còn như năm nào không hay nàng đã hoàn toàn thay đổi? Chàng chờ đợi câu trả lời, chờ đợi gặp mặt và chờ đợi cũng là cách để chàng có thêm cảm hứng với hội họa.



Hongdo cũng nhận thấy, gần đây tranh của nàng phong phú hơn xưa!



Nếu cách đây hơn chục năm, chủ đề trong tranh của Yun Bok còn khá đơn điệu, hầu như nhân vật trung tâm là phụ nữ thì giờ đây, nàng đã vẽ thêm cả phong cảnh, con vật, hoa lá. Chàng thấy những bức tranh của nàng tràn ngập màu sắc tươi vui, sinh động. Dường như nàng rất vui vẻ, dường như nàng không cần chàng. Những suy nghĩ này thực ra rất tiêu cực, nhưng lại có lý khiến Danwon không khỏi bực dọc chút đỉnh. Trong khi chàng thương nhớ nàng, đôi khi đến vẽ chẳng thiết thì nàng vẫn vô tư hạnh phúc ở nơi nào đó vừa gần lại vừa xa.

“Vừa gần, lại vừa xa…”, Danwon lẩm bẩm, nhắm mắt tĩnh thần. Đôi lúc tình cảm như những đợt sóng triều muốn nhấn chìm chàng trong đại dương bất tận. Nhưng nếu chỉ sống cho một mình mình thì Danwon đã chẳng còn thiết gì trên đời nữa mà sẽ tự tìm kiếm Yun Bok sau khi nhờ Gong không hiệu quả. Chàng không thể bỏ hết tất cả, chàng còn có trách nhiệm với Yang Ki.

Suy nghĩ miên man của Kim Hongdo vừa chuyển đến đứa con yêu quý thì bất ngờ chàng đã nghe tiếng của con ở ngoài cửa:

- Cha ơi, con có thể vào được không?

- Con vào đi – Chàng dịu giọng trả lời con. Hài tử của chàng càng lớn càng tỏ ra lanh lợi, chẳng mấy chốc, Yang Ki sẽ vượt cả chàng lẫn Hyewon.

- Cha, con muốn hỏi mượn cha mấy bức họa đồ của Hyewon tiên sinh!

- Họa đồ của Hyewon? Con thích phong cách của Hyewon từ lúc nào vậy?

- Con nghiên cứu hơn chục bức của Hyewon tiên sinh rồi. Chẳng phải cha rất thích sưu tập tranh Hyewon sao? – Yang Ki lém lỉnh trả lời cha.

Danwon nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của con. Chàng thấy được bao ước mơ của mình về hội họa. Yang Ki càng lớn càng tỏ ra đặc biệt thích vẽ và cũng có nét tính cách tinh nghịch của Yun Bok khi xưa. Một ý nghĩ chợt lóe lên, Danwon đột ngột hỏi con:

- Vậy thì hãy trả lời câu hỏi của cha. Nếu con trả lời đúng ý cha, cha sẽ cho con mượn.

- Nếu con không trả lời được?

- Thì cha sẽ đưa cho con xem tập tranh của cha.

- Thế thì cho con mượn tập tranh ghi lại chuyến đi vùng Yeongdong của cha trước vậy – Yang Ki phụng phịu - Con thích bức vẽ núi Geumgang.

Hongdo cười xòa xoa đầu con. Yang Ki tỏ ra rất có ý thức chọn lựa những bức tranh đẹp để học hỏi. Tập tranh đó chàng vẽ từ ba năm trước, cũng là một trong những tuyển tập chàng ưng ý nhất. Hồi ấy chàng xin đức vua Jeongjo đi thị sát tỉnh Bắc Chungcheong vì có manh mối của Hyewon ở đó. Thật không may, khi chàng vừa đến nơi cũng là lúc nàng đi khỏi.

- Bây giờ cha có việc, cần phải ghé qua Thành Quân Quán. Khi nào về, cha con ta sẽ nói chuyện tiếp nhé?

- Cha đi gặp Jeong thúc thúc à? – Mắt Yang Ki sáng rỡ, cậu tỏ ra rất vui mừng – Vậy cho con đi cùng đi. Con muốn xem thúc thúc làm ảo thuật. Con cũng muốn xin thúc cho đi gặp Moon huynh.

- Thành Quân Quán là nơi học tập của các sĩ tử. Con không được phép đi theo làm loạn – Danwon nhíu mày.

- Thật sự con rất muốn gặp Moon huynh. Từ khi vào Thành Quân Quán, huynh ấy cũng không đến tìm cha học vẽ nữa. Con hứa sẽ không làm điều gì vi phạm đến giới nghiêm của Thành Quân Quán đâu cha – Yang Ki nhìn cha vẻ nài nỉ.

Đôi mắt con trẻ làm trái tim của Hongdo mềm lại. Chàng bảo con nhanh chóng sửa soạn đến Thành Quân Quán. Lần này việc thiết kế Hwaseong đã đến lúc gấp rút. Ngài ngự muốn đưa mộ phần tiên phụ về nơi này nên Danwon cùng với tiến sĩ Jeong Yak Yong càng thêm cẩn trọng trước sự tín nhiệm của hoàng đế. Là một người theo Thực học và đam mê khoa học của phương Tây, Danwon Kim Hong Do nhanh chóng thân thiết với Jeong Yak Yong của phái Thiếu Luận. Thời gian Danwon nhậm chức An cơ sát phỏng ở vùng Andong tỉnh Bắc Gyengsang, chàng đã quen với chàng trai tài hoa, ham hiểu biết này. Nhiệt tình và đầy đam mê với kỹ thuật, Jeong Yak Yong được các sĩ tử hết sức yêu mến. Yang Ki cũng được Jeong Yak Yong truyền thụ kiến thức ít nhiều vì thế, hai người Kim-Jeong đã coi nhau như huynh đệ thân thiết. Danwon thậm chí đã bỏ thời gian rảnh rỗi của mình để họa chân dung của Yak Yong.

- Lần này con nhớ là không được làm ồn đâu nhé, Yang Ki – Hongdo trìu mến nhắc nhở con rồi hai cha con cùng lên đường.

Sau khi chào hỏi Jeong thúc thúc, việc thứ hai của Kim Yang Ki khi đến Thành Quân Quán là đi tìm Moon Jea Shin.

Thời gian trôi qua khiến cho nam hài nhỏ tuổi mà Danwon gặp ở vườn đào năm nào trở thành một thiếu niên tuấn tú. Moon Jea Shin đã theo học hội họa với Danwon từ đó cho đến khi trở thành sĩ tử, nhập học ở đây. Trong con mắt của bạn học thì hắn không thích sách vở, cũng không thích giảng đường. Họ gọi hắn là Ngựa điên để chỉ tính cách bất cần đời của Jea Shin. Moon Jae Shin không phải là không có bạn thân, những người biết tỏng thân phận của hắn, hay hiểu ý muốn trả thù cho người anh trai đã chết trong vụ án bảo vệ Kim Đằng Chi Thư, Moon vẫn cứ là Ngựa điên cô độc. Đối với hắn, Yang Ki là cậu em đáng quý nhất, dù không phải ruột thịt. Có điều Yang Ki sớm không muốn làm quan mà lại chọn con đường tới Đồ Họa Thư.

Hai huynh đệ ngồi trong phòng, hạ giọng đến mức tối thiểu để nghe người kia nói gì:

- Sao đệ nhất thiết phải tìm người đó?

- Vì đệ ngưỡng mộ tiên sinh lâu rồi. Chỉ có điều Ám hành ngự sử đại nhân biết võ công nên đệ không thể bám theo được.

- Huynh không thích rình mò ai đâu! – Jea Shin gãi cằm làm ra vẻ lười biếng.

- Đệ van huynh đấy. Đệ muốn tìm gặp tiên sinh nhiều hơn – Yang Ki nài nỉ - Đệ mà biết võ công như huynh thì đệ còn phải đến cầu cạnh huynh làm gì.

Jae Shin đặt tay lên vai Yang Ki, vẻ mặt tỏ ra khôi hài:

- Thế thì…đệ nhất định phải đền ơn huynh đấy nhé.

Nghe được câu nói này của Moon, cậu thiếu niên trở nên vui vẻ vì biết nguyện cầu của mình được huynh đáp ứng. Không hiểu nguyên nhân nào khiến cậu liều lĩnh muốn biết nơi ở của họa sĩ bậc thầy kia, nhưng cậu tin ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng đó sẽ là người thầy tuyệt vời nhất mà cậu mong muốn có trên đời.

@pũm: cả hai đều là nghệ sĩ thì không mau già như pũm đâu :D. Chương này hai nhân vật chính rủ nhau đi chơi đâu đó rồi nên chưa xuất hiện, đừng ném đá Vũ nhé!:D

pumpum

pumpum
Member
Member

=.=' Sao AV lại có ý nghĩ pũm là 1 con ng như dzị. Pũm hiền lành xink xắn dễ thương, ai gặp cũng mến ^o^ Chẳng wa năm nay pũm mới wa mốc 20t, chưa chuẩn bị tâm lý nên hơi nhạy cảm trong tuổi tác( già rồi già rồi T~T ) Mà pũm ngưỡn mộ AV lâu ùi, từ hoỳ chưa bik 4rum này kìa, lúc dzô đây mới hết hồn, trc h cứ tưởng AV là nam-lớn tuổi-khó tính- đeo kiếng cận dày cụp- tóc chẻ 7,3-hay hút thuốc-thích uống trà sdgrg

Ẩm Vũ


Member
Member

13.

Jeong Hyang đang ngồi khâu lại cổ áo cho Yun Bok, trong lòng đầy mong ngóng họa công trở về. Mỗi lần đi Hanyang, Người thường mất đến một, hai ngày đường mới về đến Gwanak-san. Gió ngoài trời hiu hiu thổi mang vào phòng hương thảo dược thơm ngát và những cánh hoa anh đào mỏng manh. Ngoài kia, những nụ hoa hồng Sharon đã chúm chím dưới ánh nắng nhẹ. Tà áo xanh của Yun Bok sột soạt trên tay Jeong Hyang. Nàng mỉm cười đọc khẽ:

“Thanh thanh tử khâm

Du du ngã tâm

Túng ngã bất vãng

Tử ninh bất tự âm

Thanh thanh tử bội

Du du ngã tư

Túng ngã bất vãng

Tử ninh bất lai

Khiêu hề thoát hề

Tại thành khuyết hề

Nhất nhật bất kiến

Như tam nguyệt hề.”*


Phải rồi, Người mới đi có một ngày, nàng đã thấy thời gian trôi qua sao chậm thế. Vừa khéo áo của họa công cũng là màu thanh thiên. Ngắm lại chiếc áo lần nữa, nàng cảm thấy hài lòng, áo đẹp của Người đã xong rồi!

Chợt ngoài cửa có tiếng con trẻ gọi nàng, giọng trong trẻo trong ánh nắng xuân:

- Bá mẫu, Dae Hee đến rồi!

Nàng vui vẻ gấp nhanh tà áo rồi ra cổng đón tiểu oa nhi. Bên cạnh cô bé, một thiếu phụ ngoài đôi mươi đang mỉm cười dịu dàng.

- Manuyn muội muội, Dae Hee. Hai người vào nhà đi.

Đoạn nàng bế Dae Hea lên. Tiểu oa thích thú ôm cổ nàng, miệng líu lo kể chuyện:

- Bá mẫu, Dae Hee đã chơi được bài Hoa tuyết trên Gayageum rồi!

- Dae Hee ngoan, con tập Gayageum có chăm chỉ không?

- Có ạ. Con nghe lời bá mẫu mà!

Vừa vào đến nhà, Dae Hee đã đến bên cây đàn Gayageum bên cửa sổ, tay vuốt nhẹ dây đàn, ánh mắt dò hỏi. Jeong Hyang mỉm cười gật đầu như ra hiệu, Dea Hee sung sướng ngồi xuống bắt đầu chơi đàn. Manuyn đến gần nàng cùng nghe tiểu oa chơi đàn, thì thầm nói:

- Tỷ tỷ yêu mến Dae Hee vậy, sao cứ nhất định không có tiểu bảo bảo cho vui cửa vui nhà.

Jeong Hyang mỉm cười, thủng thẳng kéo Manuyn lại gần nơi khâu vá. Nàng nói với Manuyn:

- Tử tôn là do trời ban tặng. Tỷ và họa công được sống với nhau đã là điều may mắn lắm rồi, không dễ gì có được.

- Tỷ và tỷ phu có thử thuốc thang gì không?

Jeong Hyang bưng mặt cười thầm. Người ngoài sao biết được chuyện riêng tư của nàng và Yun Bok. Từ khi chung sống, Yun mỗi khi ra ngoài đều đeo thêm râu giả cho giống với nam tử đã lập gia thất nên không ai nghi ngờ gì. Chỉ là hai người các nàng hiếm muộn nên ai nấy đều giục, đều lo lắng. Nàng thủng thẳng trả lời Manuyn:

- Tỷ hành nghề y nên hiểu rõ chứ! Đừng lo lắng gì cả.

- Tướng công In Woo vừa có thương vụ từ Đại Việt trở về. Chàng mang theo một bộ y thư của phương nam, biết đâu lại có phương thuốc gì đó cho tỷ tỷ. Chàng cũng định tặng tỷ làm quà. Hôm nay muội cũng mang luôn cho tỷ xem đây – Đoạn Manuyn mở tay nải bên người đưa bộ y thư cho Jeong Hyang. Bộ y thư khá đồ sộ bao gồm sáu mươi sáu cuốn, có tên:”Y tông tâm lĩnh”. Manuyn nói tiếp:

- Cuốn sách này là của một ngự y viết ra. Người Đại Việt gọi vị ấy là Hải Thượng Lãn Ông. Nghe danh đặc biệt như vậy, chắc hẳn phải là một thiên tài.

Tay Jeong Hyang mân mê giở từng trang sách như báu vật. Nàng vốn yêu sách vở, đối với y thư lại càng quý. Đây quả là một món quà vô giá từ phía Go In Woo. Nàng nói với Manuyn giọng cảm kích:

- Lần này phải cảm tạ Go huynh đã tặng sách quý.

- Tỷ đừng nói vậy, chúng ta cùng là người một nhà – Manuyn cười dịu dàng – Bao giờ tỷ phu trở lại vậy?

- Có lẽ tối nay sẽ về đến. Mà này, muội có bận gì không? Tỷ phải đi thăm bệnh bây giờ. Chà, còn Dae Hee nhỉ, hay đưa con đi cùng?

Dae Hee còn đang mải luyện cầm nên không ngẩng đầu lên đáp:

- Bá mẫu với nương cứ đi đi, Dae Hee ở nhà trông nhà, luyện cầm. Con không muốn đi đâu hết.

Manuyn cười cười kéo tay Jeong Hyang:

- Tiểu oa trông vậy nhưng lanh lợi lắm, biết trông nom nhà cửa rồi. Tỷ muội mình đi không nhỡ việc – Nàng nhanh tay đỡ túi thuốc cho Jeong Hyang.

Hai nàng xuống núi, vừa hay gặp ni sư từ dưới núi đi lên. Họ dừng lại thi lễ:

- A di đà Phật, hai tỷ muội xuống núi đấy ư?

- A di đà Phật, chúng con đi thăm bệnh. Gần đây sức khỏe sư phụ không được tốt. Sao người không nghỉ ngơi thêm.

Ni sư mỉm cười nhìn Jeong Hyang:

- Con càng ngày càng tiến bộ về y thuật, sư phụ thực sự rất mừng. Chẳng mấy chốc con sẽ cứu được nhiều người hơn nữa. Lâu lâu không gặp con, sư phụ cũng rất nhớ. Gần đây mới có vị bằng hữu thăm chùa trở về nên ta cũng đi tiễn chút đỉnh thôi.

- Vậy sư phụ lại chùa, chúng con xin phép.

Cúi chào một lần nữa, Jeong Hyang và Manuyn còn lưu luyến nhìn vị ni sư cho đến khi khuất tầm mắt. Jeong Hyang tự thấy mình thật may mắn, ít ra nàng còn học được y thuật khi không còn làm kiếp cầm ca, và ít ra, nàng còn được ở bên người tri âm, tri kỷ. Thấy nàng có vẻ tần ngần, Manuyn giục Jeong Hyang:

- Tỷ tỷ, mau đi thôi. Chúng ta sẽ muộn mất.

***

Hơn một canh giờ, họ trở về am cỏ trên lưng chừng núi. Yun Bok đã trở về từ lúc nào, say sưa ngồi bên cạnh tiểu oa nhi nghe đàn, khuôn mặt toát lên vẻ hài lòng, yêu mến. Dae Hee bé nhỏ luôn đem niềm vui đến cho những người xung quanh. Vừa nhìn thấy bóng hai nàng, tiểu oa bèn chạy đến, reo lên:

- Nương với bá mẫu về rồi. Con cùng thúc phụ chờ mãi hai người!

Manuyn xoa đầu con trong khi Jeong Hyang đến bên Yun Bok:

- Chàng lại nhà lâu chưa? Thiếp vừa may xong cho chàng áo mới đấy!

Đôi mắt Yun Bok ánh lên nét tinh nghịch nhìn vẻ tự hào trên khuôn mặt Jeong Hyang:

- Áo màu xanh phải không?

- Phải!

- Ta cũng có quà cho nàng đây!

Nói rồi Hyewon với tay lấy ống giấy. Khi tờ giấy Tuyên trải ra, Jeong Hyang đã suýt kêu lên kinh ngạc. Trên nền giấy là bức tranh vẽ chính nàng cùng Manuyn muội muội vừa hỏi thăm ni sư.

[Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 200374_10150102803327130_654787129_6831303_7649350_n
Ni tăng nghênh kỹ - Hyewon Shin Yun Bok

Nàng quay ra hỏi Yun Bok, trong giọng nói vẫn cảm thấy có nét kỳ quặc:

- Chàng làm sao lại thấy được cảnh này?

- Ta có con mắt thứ ba, luôn luôn tìm thấy nàng ở bất cứ nơi đâu – Yun Bok trả lời đắc thắng. Vậy là Jeong Hyang thua rồi! Thực ra lúc trở về, Shin đã gặp ngay nàng ở dưới chân núi, nhưng định bụng sẽ tạo cho nàng một bất ngờ. Vì vậy, bức tranh kia mới được vẽ ra trong hoàn cảnh hết sức bí mật.

Jeong Hyang cười như không cười, tay nâng niu bức vẽ:

- Nếu là quà của họa công, Jeong Hyang nhất định sẽ không từ chối. Cơ mà chàng không kể rõ ra thì thiếp sẽ không cho chàng thử áo mới đâu!

Nàng tủm tỉm trước ánh mắt chưng hửng của Hyewon, bước vào nhà cất bức tranh trong khi trái tim đập rộn ràng vui sướng. Lâu rồi Yun mới lại đưa nàng vào làm nhân vật chính trong tranh. Hai ngày gần đây, họa công đều vẽ những bức tranh có nàng. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong trái tim Jeong Hyang.

Yun đã đến bên nàng từ bao giờ, khẽ trầm tư đôi chút. Cả hai yên lặng một lúc cho đến khi họa công quyết định nói với Jeong Hyang điều hệ trọng khiến mình suy nghĩ mãi không thôi:

- Jeong Hyang này, chúng ta sẽ có nhiều thay đổi. Ta sắp hoàn thành bản vẽ cho Hoàng thượng rồi. Ta cũng sắp phải gặp một người nữa để làm việc chung…

- Có phải là thầy Danwon?

Yun Bok ngạc nhiên nhìn người mà nàng luôn luôn yêu mến. Một lần nữa, Jeong Hyang lại nói lên được điều mà nàng chưa kể ra. Tri âm tri kỷ là vậy, nàng cười khổ:

- Sao nàng biết ngay vậy?

- Vì họa công là người thiếp yêu thương và hiểu rõ nhất.

- Hôm trở về ta cũng gặp thêm một người nữa, người này nàng không đoán ra được đâu!

- Ai vậy?

- Kim Jang Ki, nam tử của thầy. Có vẻ đây sẽ là một tài năng đầy triển vọng.

Jeong Hyang không nói gì nữa sau khi Yun kết thúc lời nhận xét về Jang Ki. Nàng mơ hồ cảm thấy cuộc sống của nàng sẽ không còn như thế này nữa. Có những dự cảm khiến nàng lo lắng cho tương lai, những cơn sóng gió liệu có xảy ra một lần nữa với nàng?

~oOo~

*Bài thơ Tử khâm trong Kinh Thi, phần Trịnh Phong

Xanh xanh tà áo

Bồi hồi lòng em

Lâu không gặp Người

Bặt âm xa vợi.

Xanh xanh thắt lưng

Tương tư dai dẳng

Lâu không gặp Người,

Người nỡ buông xuôi?

Ngày nhớ, đêm trông

Bên tường cao vợi.

Xa cách một ngày

Như ba tháng đợi.
(Ẩm Vũ tạm dịch)

@Pũm: pũm tưởng tượng phong phú quá:)). Mà mới 20 thì đời còn đẹp chán, trẻ chán. Vũ gần băm rồi còn không thấy mình ja` nữa là pũm kìa!

baksaru

baksaru
Admin
Admin

@ ss Vũ :
con gái 30 hồng nhan chưa bạc mệnh
quân tử 31 tài trí mới thành danh
:))
Quá ổn ss ơi :))

LEO

LEO
Member
Member

Ẩm tiền bối àh , ngày càng phong phú àh nha , ngu hiểm thật ... hehe
@ Pum : nè chú mày là boy mà sao nhận dễ thương , xinh xắn , hiền lành sao được mày ... Mới có mốc 20 làm j` jà ta mới thấy già nè ...

pumpum

pumpum
Member
Member

@Leo: kòn chẻ mới kiu dễ thg, già ai kiu dễ thg 1979031 Pà già chát tui ko kó ý kiến, đừng lôi tui theo JFBQ00189070410A

Ẩm Vũ


Member
Member

14.

Jae Shin không chờ lần gặp thứ hai của nghĩa đệ đã nhanh chóng tìm nơi Yun Bok ẩn cư.

Ngay sau khi Kim Yang Ki trở về, hắn rời khỏi Thành Quân Quán. Chuyện Ngựa điên bỏ học là điều rất đỗi bình thường với chúng bạn, hơn nữa, hắn lên thính đường vào giờ học của tiến sĩ Jeong Yak Yong đã là chuyện xưa nay hiếm mà chúng bạn hắn bàn tán mãi rồi.

Ngựa điên đôi khi cũng cần sự tự do ngoài khuôn khổ.

Ban ngày hắn là một chàng thư sinh, con trai của Đại tư hiến đại nhân, ban đêm hắn hóa thân thành hiệp khách Hong Byuk Seo đi phán tán những thông tin về Kim Đằng Chi Thư. Jae Shin chỉ muốn trả thù cho anh trai, nhưng dường như mọi việc đã đi quá giới hạn. Phủ Đại tướng quân đang tung tin đồn Hong Byuk Seo là gian tặc, có hành vi chém giết người. Gần đây hắn lại trúng tên nên bị thương không nhẹ. Nếu quá lộ liễu, tính mạng của Jae Shin sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng chẳng ai có thể ngăn cản nổi Ngựa điên tìm đến những gì hắn gọi là “tự do”.

Mọi chuyện có vẻ khó khăn đôi chút khi Jae Shin dùng võ nghệ. Mỗi khi vận công, vết thương lại nhức nhối. Hắn đành hỏi thăm, cho đến khi bắt kịp người kia rồi dịch dung để theo dõi. Mất hai ngày đường, cuối cùng Jae Shin cũng đến được am cỏ trên Gwanak-san. Ngồi nghỉ dưới một tán tùng đường lưng chừng núi khi đi xuống, Jae Shin bắt đầu cảm thấy đau đớn. Máu chảy ra từ vết thương hòa lẫn vào mồ hôi mặn chát. Đôi mắt hắn nhìn ra xung quanh tìm kiếm xem có thể có gì cầm cự cho hắn lâu hơn. Núi xanh trên Gwanak-san, nhờ bàn tay của Jeong Hyang đã xanh màu thảo dược, hai bên đường lên núi được trồng thêm mấy bụi hoa hồng Sharon. Phía xa xa là dòng sông với bến đò và đôi bờ thùy dương soi bóng. Cơn đau trong người Moon Jae Shin dịu đi đôi chút khi hắn ngồi giữa thiên nhiên tươi đẹp. Một sự tĩnh lặng hiếm có lan tỏa trong lòng Ngựa điên, chỉ buồn là hắn ngồi đây một mình trong sự cô độc, một thân một mình. Phụ thân làm ngơ trước cái chết của người anh, còn người con gái hắn yêu thương thì không yêu hắn mà chỉ coi hắn như huynh đệ. Đôi mắt Jae Shin dõi ra phía bờ sông, tự dưng hắn nhớ mấy câu thơ xitgio* sáu chữ:


Trong vườn hoa muôn màu, bướm trắng

Bao giờ cũng bay từng đôi.

Bên bờ sông thùy dương im lặng

Bao giờ cũng đứng từng đôi

Trên đời này trừ tôi ra, tất cả

Bao giờ cũng sống từng đôi.

Bài thơ có vẻ hợp với tình cảnh của hắn hiện giờ. Đã là Ngựa điên, hắn phải chấp nhận sự cô độc, dù thế nào chăng nữa. Jae Shin cúi đầu thở dài, thương thế này thật khó có thể trở lại Thành Quân Quán ngay hôm nay. Bỗng một đôi hài thêu hoa nhỏ xinh xuất hiện trước mắt hắn. Jae Shin nấc nghẹn, hắn thấy một tiểu oa nhi xinh xắn đang nhìn hắn với ánh mắt tò mò.

- Huynh không sao chứ? – Tiểu oa mở to đôi mắt, gương mặt bầu bĩnh nghiêng nghiêng nhìn hắn.

- Đi đi – Jae Shin xua tay, làu bàu trong khi vẫn nấc, hắn có tật nấc khi gặp nữ nhi – Ta kh…ông….s…ao…

- Ôi, máu, máu – Tiểu oa nhi thì thào khi nhìn thấy bàn tay hắn nhuốm đỏ, nó chạy ngược lên đỉnh núi.

Xem ra mọi việc có vẻ phức tạp, hắn phải mau chóng rời khỏi đây. Nếu người khác biết hắn là Hong Byuk Seo, hắn có thể sẽ lãnh án tử hình. Vừa xuống núi thêm một lát chưa lâu, hắn đã nghe một giọng nói dịu dàng cất lên sau lưng:

- Thiếu hiệp đang bị thương, xin hãy dừng bước. Ta là y nữ, có thể giúp ngươi cầm máu ngay – Xem ra tiểu oa kia chạy đi gọi người cũng nhanh, mà đỉnh Gwanak-san này cũng thoai thoải chứ không cao lắm.

Moon Jae Shin quay lại, hắn thấy hai người một nam, một nữ dường như là phu phụ. Nam nhân chính là người hắn theo dõi hơn một ngày nay, khuôn mặt sáng sủa, thanh tú với đôi mày ngang ngạnh đang đeo túi thuốc còn thiếu phụ đi cùng trang nhã, xinh đẹp tuyệt vời. Mùi thuốc thoang thoảng đưa từ quần áo, thêm ánh nắng vàng chiếu sau lưng họ khiến đôi phu phụ kia như tiên giáng thế. Hắn ngạc nhiên đến mức quên cả nấc.

- Xem ra ngươi thương không nhẹ đâu – Nam nhân nói, chắc hẳn đây là danh họa Hyewon – Đừng có cử động mạnh không lại mất máu đấy – Nói đến đây, hắn cảm nhận thấy một cái lườm sắc lẹm.

- Chàng đừng nói với người bị thương như thế - Phu nhân dịu dàng- Ta sẽ thay băng cho ngươi ngay.

Nàng nhanh nhẹn lấy vải trắng và kim sang dược trong khi Jae Shin luống cuống giữ lấy áo bào. Jeong Hyang mỉm cười:

- Ta hành nghề y, tuyệt đối không mạo phạm, ngươi đừng nghĩ ta thất lễ.

Băng bó cho Jae Shin xong xuôi, nàng quay đầu lại khen tiểu oa hắn thấy lúc nãy:

- Dae Hee, con ngoan lắm!

Tiểu oa mỉm cười sung sướng, hết nhìn phu nhân lại quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo, tò mò. Nhìn cảnh ấy, Jae Shin lại nấc. Jeong Hyang cúi đầu mỉm cười, cho hắn một bình dược thủy, dặn dò:

- Ta trông thiếu hiệp sáng sủa, chắc cũng là người tử tế. Hôm nay coi như cái duyên gặp mặt, ta tặng ngươi bình thuốc này để đỡ nấc khi gặp nữ nhân. Mỗi lần nấc uống dược thành từng ngụm nhỏ, bảy lần, sẽ đỡ ngay.

Moon Jae Shin ngỡ ngàng nhìn gia đình bọn họ, trong lòng cảm kích. Không ngờ Hyewon tiên sinh lại ẩn cư cùng gia quyến để hành y cứu người. Hắn nhận lấy bình dược trong tay Jeong Hayng nói:

- Xin đa tạ.

Hyewon nheo mắt dò xét nhìn hắn và hỏi một cách nghiêm khắc:

- Thương thế như vậy, liệu ngươi có xuống núi được không? – Thấy Jae Shin im lặng, Hyewon nói tiếp, giọng đã dịu hơn – Hay ta thu xếp cho ngươi nghỉ lại trong trấn nhé?

- Có lẽ không cần… - Jea Shin ngập ngừng giữa cơn nấc – Tiểu sinh đã được cứu giúp, chỉ muốn mau chóng trở về. Vết thương cũng không còn đáng ngại.

Jeong Hyang dặn dò hắn kỹ lưỡng hơn:

- Ngươi đừng cố gắng vận công quá sức, nếu vết thương quá rộng, mất máu quá nhiều thì Hoa Đà tái thế cũng không thể giúp được đâu!

Jea Shin im lặng, cúi đầu chào rồi thong dong bước xuống núi. Hắn tự thấy hổ thẹn khi theo dõi Hyewon Shin Yun Bok một cách lén lút suốt cuộc hành trình. Trở về, hắn nhất định sẽ kể cho Yang Ki nghe lại mọi chuyện. Có lẽ, Yang Ki đã tìm đúng người để học hỏi về hội họa trong khi Joseon lúc này không phải là ai cũng có đủ tài đức như vậy.

~oOo~

*Thơ Xitgio: Thơ sáu câu (xitgio) của Triều Tiên với tư cách là một thể thơ có niêm luật, đã xuất hiện từ cuối thế kỷ 14, đầu thế kỷ 15, và là thể thơ phổ biến nhất của nền thơ ca Triều Tiên suốt thời kỳ Trung Cổ và những thế kỷ tiếp theo. Về cấu trúc, xitgiô gồm ba câu dài, mỗi câu ngắt thành hai câu ngắn không vần. Mỗi câu ngắn có hai vế (trừ câu thứ năm có ba vế), và thường gồm ba hoặc bốn âm tiết. Bản dịch bài thơ trong fic là của dịch giả Thái Bá Tân.

Ẩm Vũ


Member
Member

À, hóa ra Ẩm Vũ là bà già chát hả pũm, hơ hơ, tâm hồn mình trẻ trung thế này mà bị gọi là già chát

pumpum

pumpum
Member
Member

Ai dzám nói Dzũ dzà, Dzũ ko dzà, chỉ là thanh niên sống lâu năm ^^

pumpum

pumpum
Member
Member

JH-YB 20 năm sau:
[img][Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 Jh20 [/img]

[img][Multichapter] Những cánh hoa bay - Page 3 Yb120 [/img]
th093 th093 th093 th093 th093 th093 th093 th093

moonly


Member
Member

sự kết hợp của họa sĩ gió và Sungkyunkwan Scandal. Mình thấy thú vị đó
không biết khi gặp riêng YB thì ngựa hoang có nấc cục không nhỉ? hehe hehe

Sponsored content



Back to top  Message [Page 3 of 4]

Go to page : Previous  1, 2, 3, 4  Next

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum