Duyên phận an bày
Nguồn : DAN
Tác giả : sugiyama4391
Bắt đầu từ cảnh chia tay “rất đau lòng”ở bờ sông của 5 lượng.
Yon Bok và Joeng Hyang nhìn nhau lưu luyến không nỡ rời xa ,chất chứa trong lòng trăm ngàn nỗi xót xa .
Chốc lát nữa đây nàng sẽ ra đi rời xa ta mãi mãi . Trong tận cùng sâu thẳm trái tim ta ta nào đâu muốn xa nàng . Nhưng hỡi ơi đành phải như thế phải xa nàng thật rồi....Rời xa ta nàng nhất định sẽ được bình an, nàng nhất định sẽ tìm được hạnh phúc mới. Cho dẫu đối với ta xa nàng là điều khó khăn nhất ......Thế gian này người ta yêu nhất là nàng nhưng khổ thay người làm cho nàng đau khổ nhất cũng chính là ta ....Ta ích kỷ .....ta thật có lỗi với nàng.......
- Họa công duyên phận của chúng ta sẽ kết thúc ở đây sao?- nàng hỏi chàng nhưng cũng đã tường câu đáp án.
- Joeng Hyang nàng nhất định phải hạnh phúc đấy! – Cố nhìn nàng cho thật kỹ vì chàng biết sẽ không còn nhìn thấy người đẹp của chàng nữa rồi.
- Họa công chàng cũng vậy! Thiếp biết trong tim mình sẽ không bao giờ quên được hình bóng Họa công. Chàng sẽ mãi là Họa công đẹp nhất trong lòng thiếp không bao giờ thay đổi . “ Họa công ơi chàng có biết khi không có chàng bên cạnh thì cuộc đời thiếp có còn gì đâu là hạnh phúc nữa...?”
- Đời này kiếp này ta cũng sẽ không thể quên nàng . Nàng sẽ mãi mãi là mỹ nhân đẹp nhất trong lòng ta –“ mãi mãi là như thế Joeng Hyang ah...”
Ta đứng đây nhìn bóng nàng dần khuất .......bóng dáng người con gái ta đã trót mang trong trái tim.....bóng dáng ấy xa dần xa dần .......Nàng có biết nàng đã mang theo cả trái tim ta cả tâm hồn ta rồi không Joeng Hyang?.....Từ bây giờ ta biết phải vẽ ai nữa đây? “ Hoa đã không còn Bướm biết tìm ai?.....”
Thân nữ nhi .....Ta hận ta là nữ nhi đã làm tổn thương trái tim nàng. Ta hận ta là nữ nhi đã không thể bảo vệ cho nàng tốt hơn. Cũng chính thân phận này đã làm tan nát trái tim nàng.Ta xin lỗi ! Xin lỗi nàng Joeng Hyang ..........Vẽ tranh ư? Vẽ để làm gì khi Huynh ta vì ta mất mạng. Thầy cũng vì ta bao phen tự hủy hoại đôi bàn tay mình. Thầy ơi con không thể đứng nhìn thầy lại vì con mà hy sinh lần nữa.Con biết một khi Thái Hoàng Thái Hậu phát hiện ra chân tướng , con mang tội khi quân , thầy sẽ lại đứng ra che chở cho con mà bất chấp tính mạng của mình.Con không muốn nhìn thấy người yêu thương con phải chịu khổ vì con thêm một lần nào nữa . Bức họa này , nữ nhi trong ấy chính là con, con xin gởi lại đây thân phận “nữ nhi” này. Xin thầy hiểu cho nỗi lòng của con. Con muốn ra đi để giải thoát tất cả . Biết đâu trên bước đường “tự do tự tại” ấy con sẽ trưởng thành hơn và biết được bản thân con đang cần gì. Công ơn thầy “ Biển rộng sông dài” sau này con nhất định báo đáp. Mong thầy cuộc sống bình an ........Yon Bok chàng quyết định ra đi rời khỏi Hán Dương.
YB ra đi trong lòng nặng trĩu nỗi nhớ Joeng Hyang . Chàng thầm nhủ “ Ta phải quên nàng saoJeong Hyang? Ta không thể mang đến cho nàng hạnh phúc thật sự.....thật lòng cầu mong cho nàng hạnh phúc .....Mong nàng tìm được người yêu thương nàng che chở cho nàng và đừng làm nàng đau khổ như ta.....”. Miên man suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra . Chuyện lần đầu tiên chàng gặp nàng ở chiếc cầu định mệnh ấy , rồi chàng và nàng gặp nhau nhiều lần sau đó , rồi nước mắt nàng không ngừng rơi mỗi khi chàng gặp nạn, rồi……không biết tự khi nào chân chàng lại dừng bước nơi bờ sông quen thuộc. À đúng rồi! Chính nơi đây chàng đã tiễn người chàng yêu thương lên thuyền rời xa chàng mãi mãi.
- Công tử , có lên thuyền không ? Thuyền của ta sẽ đi ngay đấy!- Thấy chàng đứng trơ đó , mặt buồn rừơi rượi ông lão chèo thuyền đã hỏi như thế.
Lòng không định hướng thôi thì cứ đi, chàng cứ lên thuyền rồi sẽ tính con đường phía trước vậy. Lẳng lặng chàng bước lên thuyền mà không màn trả lời ông . Con thuyền nhẹ lướt trên mặt sông phẳng lặng không một đợt sóng nào . Một cơn gió nhẹ thoảng qua , chàng thở dài một hơi rồi nhìn về nơi xa xăm ấy .......
- Công tử đang có nỗi khổ gì phải không? Từ lúc lên thuyền đến giờ chẳng thấy công tử nói lời nào. Trông công tử tướng mạo tuấn tú như thế , khuôn mặt lại toát lên nét đặc biệt hơn người ta đoán công tử không phải một tiểu tử bình thường .
Nhìn qua ống giấy mực chàng đang đeo trên người ông tiếp:
- Công tử là họa viên à?
Không thể phủ nhận chàng đáp lời nhưng vẻ mặt chàng rất u buồn:
- Vâng ta là họa công một họa công chẳng ra gì.
- Sao công tử lại tự trách mình như vậy? Trần gian vốn mang nhiều khổ lụy xin công tử đừng bi quan như thế . Ta đã sống hơn 60 năm nên ta biết được .....những cơn sóng rồi sẽ tan và thuyền sẽ an toàn cập bến...
Thấy chàng không có ý gì muốn tiếp nối câu chuyện nên ông chỉ khẽ lắc đầu thở dài rồi tay ông tiếp tục chèo.
Nguồn : DAN
Tác giả : sugiyama4391
Bắt đầu từ cảnh chia tay “rất đau lòng”ở bờ sông của 5 lượng.
Yon Bok và Joeng Hyang nhìn nhau lưu luyến không nỡ rời xa ,chất chứa trong lòng trăm ngàn nỗi xót xa .
Chốc lát nữa đây nàng sẽ ra đi rời xa ta mãi mãi . Trong tận cùng sâu thẳm trái tim ta ta nào đâu muốn xa nàng . Nhưng hỡi ơi đành phải như thế phải xa nàng thật rồi....Rời xa ta nàng nhất định sẽ được bình an, nàng nhất định sẽ tìm được hạnh phúc mới. Cho dẫu đối với ta xa nàng là điều khó khăn nhất ......Thế gian này người ta yêu nhất là nàng nhưng khổ thay người làm cho nàng đau khổ nhất cũng chính là ta ....Ta ích kỷ .....ta thật có lỗi với nàng.......
- Họa công duyên phận của chúng ta sẽ kết thúc ở đây sao?- nàng hỏi chàng nhưng cũng đã tường câu đáp án.
- Joeng Hyang nàng nhất định phải hạnh phúc đấy! – Cố nhìn nàng cho thật kỹ vì chàng biết sẽ không còn nhìn thấy người đẹp của chàng nữa rồi.
- Họa công chàng cũng vậy! Thiếp biết trong tim mình sẽ không bao giờ quên được hình bóng Họa công. Chàng sẽ mãi là Họa công đẹp nhất trong lòng thiếp không bao giờ thay đổi . “ Họa công ơi chàng có biết khi không có chàng bên cạnh thì cuộc đời thiếp có còn gì đâu là hạnh phúc nữa...?”
- Đời này kiếp này ta cũng sẽ không thể quên nàng . Nàng sẽ mãi mãi là mỹ nhân đẹp nhất trong lòng ta –“ mãi mãi là như thế Joeng Hyang ah...”
Ta đứng đây nhìn bóng nàng dần khuất .......bóng dáng người con gái ta đã trót mang trong trái tim.....bóng dáng ấy xa dần xa dần .......Nàng có biết nàng đã mang theo cả trái tim ta cả tâm hồn ta rồi không Joeng Hyang?.....Từ bây giờ ta biết phải vẽ ai nữa đây? “ Hoa đã không còn Bướm biết tìm ai?.....”
Thân nữ nhi .....Ta hận ta là nữ nhi đã làm tổn thương trái tim nàng. Ta hận ta là nữ nhi đã không thể bảo vệ cho nàng tốt hơn. Cũng chính thân phận này đã làm tan nát trái tim nàng.Ta xin lỗi ! Xin lỗi nàng Joeng Hyang ..........Vẽ tranh ư? Vẽ để làm gì khi Huynh ta vì ta mất mạng. Thầy cũng vì ta bao phen tự hủy hoại đôi bàn tay mình. Thầy ơi con không thể đứng nhìn thầy lại vì con mà hy sinh lần nữa.Con biết một khi Thái Hoàng Thái Hậu phát hiện ra chân tướng , con mang tội khi quân , thầy sẽ lại đứng ra che chở cho con mà bất chấp tính mạng của mình.Con không muốn nhìn thấy người yêu thương con phải chịu khổ vì con thêm một lần nào nữa . Bức họa này , nữ nhi trong ấy chính là con, con xin gởi lại đây thân phận “nữ nhi” này. Xin thầy hiểu cho nỗi lòng của con. Con muốn ra đi để giải thoát tất cả . Biết đâu trên bước đường “tự do tự tại” ấy con sẽ trưởng thành hơn và biết được bản thân con đang cần gì. Công ơn thầy “ Biển rộng sông dài” sau này con nhất định báo đáp. Mong thầy cuộc sống bình an ........Yon Bok chàng quyết định ra đi rời khỏi Hán Dương.
YB ra đi trong lòng nặng trĩu nỗi nhớ Joeng Hyang . Chàng thầm nhủ “ Ta phải quên nàng saoJeong Hyang? Ta không thể mang đến cho nàng hạnh phúc thật sự.....thật lòng cầu mong cho nàng hạnh phúc .....Mong nàng tìm được người yêu thương nàng che chở cho nàng và đừng làm nàng đau khổ như ta.....”. Miên man suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra . Chuyện lần đầu tiên chàng gặp nàng ở chiếc cầu định mệnh ấy , rồi chàng và nàng gặp nhau nhiều lần sau đó , rồi nước mắt nàng không ngừng rơi mỗi khi chàng gặp nạn, rồi……không biết tự khi nào chân chàng lại dừng bước nơi bờ sông quen thuộc. À đúng rồi! Chính nơi đây chàng đã tiễn người chàng yêu thương lên thuyền rời xa chàng mãi mãi.
- Công tử , có lên thuyền không ? Thuyền của ta sẽ đi ngay đấy!- Thấy chàng đứng trơ đó , mặt buồn rừơi rượi ông lão chèo thuyền đã hỏi như thế.
Lòng không định hướng thôi thì cứ đi, chàng cứ lên thuyền rồi sẽ tính con đường phía trước vậy. Lẳng lặng chàng bước lên thuyền mà không màn trả lời ông . Con thuyền nhẹ lướt trên mặt sông phẳng lặng không một đợt sóng nào . Một cơn gió nhẹ thoảng qua , chàng thở dài một hơi rồi nhìn về nơi xa xăm ấy .......
- Công tử đang có nỗi khổ gì phải không? Từ lúc lên thuyền đến giờ chẳng thấy công tử nói lời nào. Trông công tử tướng mạo tuấn tú như thế , khuôn mặt lại toát lên nét đặc biệt hơn người ta đoán công tử không phải một tiểu tử bình thường .
Nhìn qua ống giấy mực chàng đang đeo trên người ông tiếp:
- Công tử là họa viên à?
Không thể phủ nhận chàng đáp lời nhưng vẻ mặt chàng rất u buồn:
- Vâng ta là họa công một họa công chẳng ra gì.
- Sao công tử lại tự trách mình như vậy? Trần gian vốn mang nhiều khổ lụy xin công tử đừng bi quan như thế . Ta đã sống hơn 60 năm nên ta biết được .....những cơn sóng rồi sẽ tan và thuyền sẽ an toàn cập bến...
Thấy chàng không có ý gì muốn tiếp nối câu chuyện nên ông chỉ khẽ lắc đầu thở dài rồi tay ông tiếp tục chèo.