Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT

5 posters

Go down  Message [Page 1 of 1]

1[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 15 2010, 08:02

soha_soha

soha_soha
Member
Member

Tình cờ đọc được một fanfic khá ấn tượng về đôi 5 lượng nên post lên cho các bạn xem thử. Câu chuyện xoay theo một chiều hướng khác với các fic mình từng đọc.
Fic này tên là Snowy Path. Của tác giả Trí Đa Tinh viết.


Hồi 1
Bạch Y Tình Lang


Mùa đông năm nay đến sớm, cái lạnh như cắt da, gió Bắc thổi về lồng lộng . Đêm chưa đến mà ngày đã tàn, bầu trời xám ngắt đượm buồn. Hai bên đường những ánh đèn hắt ra từ các quán xá, phủ đệ, nhà dân và cả nơi ăn chơi ồn ào là kỷ viện. Bất chấp cái lạnh, hay gió bất các lão gia, quý tộc hay người đi dạo đêm cũng hối hả bước ra khỏi nhà để đến nơi mình muốn. Hay là họ sợ sẽ quá giờ giới nghiêm? Hay là sơ thê tử phát hiện? Cũng phải thôi từ nơi xa hoa kinh thành như Hán Dương tới nơi phủ nhỏ này thì trái tim của nam nhân cũng đều giống nhau mà thôi. Đã là nam tử thì phải trăng hoa, tiếc là tạo hóa tạo ra nam nhân với quá nhiều trái tim, mà ai có thể biết tim nào là thật đây? Một nhóm nam nhân đang khoan thai bước về phía Nhất Sắc Lầu. Phục sức của họ làm bằng lụa đắc tiền, đủ màu sắc, tay cầm quạt phe phẩy thỉnh thoảng lại liếc nhìn các cô gái đang đi trên đường, ánh mắt bỡn cợt. Từ xa các kỷ nữ đã có thể nhẩm tính các vị lão gia kia đáng hầu hạ tới đâu, họ cười rạng rỡ, đon đã, lã lơi bước nhanh tới níu lấy bọn họ.
“Các vị lão gia hôm nay đến đây thật là vinh hạnh cho bọn tiện nữ”, kỹ nữ áo vàng cười lã lơi, cợt nhã quàng tay ôm lấy một gã. Tay vội kéo gã vào bên trong cổng. Các gã khác cũng nhanh chóng được các ả tay nắm chân bước vào trong. Ko khí bên ngoài đã náo nhiệt để chào mời khách chơi hoa thì bên trong cũng tưng bừng họat náo ko kém. Bọn nam tử nhanh chóng hòa vào nhịp điệu trăng hoa nơi của nơi phong trần.
Đối diện Nhất Sắc Lầu là một tửu lâu. Khách nơi đây đa số là giới bình dân. Ko có khả năng để vào nơi phồn hoa thì có thể lặng lẽ đàm đạo với bằng hữu bên chén rựu nồng ấm. Tiếng bát chén va vào nhau, tiếng người cười cợt và tiếng mời rượu đon đã của phu nhân bán rượu tạo cho nơi này sự ấm cúng dân dã của người cùng đinh. Trong một góc khuất của quán một nam nhân đang ngồi. Chàng ta mặc bạch y, tay mân mê chén rượu ấm. Mới nhìn vào chàng cũng như bao nam nhân khác đang lấy rượu làm bạn để qua khỏi mùa đông lạnh lẽo này. Chỉ khác là…bạch y nhân như đang chìm vào một thế giới riêng của chàng. Đôi mắt chàng long lanh, to sáng và đượm buồn. Hàng mi dài và đậm, làm chàng toát lên vẻ thư sinh tuấn tú. Chàng khẽ hớp một ít rượu trong ly…rồi mắt lại hướng về nơi kỹ viện. Mắt chàng mông lung như đang nhìn thấy điều gì trong xa xăm tiềm thức. Phải rồi, ta…đã đang tìm kiếm điều gì. Tiếng nhạc cụ vang lên một khúc Bình Sa Lạc Nhạn, làm chàng đang như chìm vào tâm sự bỗng như bừng tỉnh. Trong bóng đêm đông và ánh đèn lồng hiu hắt, chàng…như thấy hình dánh mờ ảo của ai…mà chàng đã cố gắng quên đi trong tiềm thức. Trong mông lung…mắt chàng như mở to hơn và ngấn lệ. Chàng khẽ lắc đầu để xua đi cái hình ảnh đó. Cười khẽ chàng ngâm:
Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương…
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương…
“Hay, hay ..ko ngờ ở đây mà cũng gặp được thi nhân”. Một nam nhân trung niên vỗ tay tán thưởng, mặt hắn đỏ gay vì men rượu nhưng xem ra còn tỉnh táo lắm. Hắn cười sảng khoái và bò tới ngồi bên Bạch Y nhân. “Aigoo, xem ra vị huynh đệ này thật nhiều tâm sự?”
“Có ngại ta mời ngươi một chung ko?” Trung niên nam tử hất đầu hỏi . Bạch y lang chấp tay đa lễ nói: “Ko dám, đa tạ đã quá khen. Tôi chỉ là vì mượn rượu mà sanh tình đọc mấy câu thôi”. “Ah, ta rất thích thơ của Lý Bạch, ko ngờ ở quán rượu lại gặp được tri kỉ khakhakha”. “Nè mời nguơi một ly” hắn nâng chén lên rồi uống cạn chung của mình. Bạch Y nhân cũng nốc hết rượu chàng lấy tay quệt đi rượu trên cằm rồi nhếch mép cười. “Đa tạ huynh đài, rượu rất ngon”. Trung niên nam tử cười vang xua tay nói: “Ko có gì, xem ngươi ko phải người ở đây?”. “Tôi từ đâu đến đâu có quan trọng”, “Ta xem ngươi mặt đầy tâm sự…có phải đang thất tình ko?”. “Thất tình? Chàng tự hỏi…ta có thể gọi là thất tình ko?” Chàng thở dài. Móc trong tay áo ra vài lượng bỏ lên bàn, chàng cúi chào trung niên nam tử nọ rồi ko nói gì khoát lấy áo choàng mùa đông bước ra khỏi quán rượu. Nam tử nọ ngạc nhiên ko biết mình đã nói sai gì. Rồi gã bật cười khanh khách nói với những ngừơi ngồi bàn bên. “Hắn ta thất tình mà ,ta nói đâu có sai”. Rồi hình như hơi men đã thấm hắn ngã lăng ra nền nhà mà ngủ. Mọi người trong quán chỉ lắc đầu cười. “Park Shin Hee, ngươi lại nói gàn rồi. Ko khéo bà vợ ngươi sẽ đến lôi đầu ngươi về nữa bây giờ”
Những dấu chân in trên nền đất bao phủ bởi một lớp băng tuyết mõng, bạch y nhân lấy tay kéo áo choàng của mình chặc hơn. Cái lạnh da thịt ko thể so sánh với cái lạnh trong lòng chàng lúc này. Nỗi đau xót trong tim…hình như ngày càng lớn ra, rỉ máu mà thời gian hình như ko hàn gắng nó cho chàng. Trong vô thức, chàng đã ra đi trong vô thức hình như thế từ lâu lắm rồi. Chàng…như trốn tránh thực tại, trốn tránh…hình bóng nữ nhân đó. Tim chàng thổn thức gào thét đòi phải gặp người nữ nhân đẹp đó. Nó đòi chàng giữ lại hình bóng, trái tim, cảm xúc và tình yêu của nàng. Nhưng lí trí lại như mưa rào mùa thu luôn đổ xuống làm thức tỉnh chàng. Làm chàng luôn phải nhìn về hiện thực đau đớn. Tình yêu đó…chỉ cách nhau một hơi thở…nhưng lại xa như vô tận. Chàng…rời xa Hán Dương đã 3 năm. Con thuyền đưa chàng đi một cách vô định mà chàng ko muốn dừng. Nếu dừng…chàng liệu có thể chịu nổi vết thương đau đớn này, để nó ăn mòn tuổi thanh xuân ko?
Mưa tuyết bắt đầu rơi lất phất, bám vào vai áo của chàng. Tiếng bước chân âm thầm trong đêm mưa tuyết làm cho lòng dạ tình nhân sầu thảm. Cảnh vật điều hiêu trên con phố vắng làm tâm trạng chàng thêm thê lương. Từ xa ánh đèn lồng vàng vọt hắt tới. Một đoàn kiệu phu hối hả khiên chiếc kiệu nhỏ đi về phía chàng. Đi đầu là một nam tử khôi ngô, chàng ta cười con ngựa màu trắng. Chốc chốc lại liếc nhìn về phía chiếc kiệu nhỏ. Đoàn người đi vội vã như để chạy trốn cơn mưa tuyết như sắp nặng hạt hơn. Còn cách chàng mấy bước đột nhiên một trong các kiệu phu đột nhiên vấp ngã, làm cả chiếc kiệu hoa lệ như muốn đổ ập về phía trước. Tiếng người nữ tì hầu cận la thất thanh, nhưng nam tử nọ đã nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa hai tay chống giữ được thành kiệu nhưng người ngồi phía trong ko khỏi ngã chuối về phía trước. Chàng trai nọ lại được dịp chứng tỏ bản lĩnh của mình, chàng ta nhanh như cắt lao về phía người vừa bị hất văng ra khỏi kiệu. Hai tay bế lấy thân người thon thả chân thì đá thẳng về mặc kiệu. Chiếc kiệu sau cú đá đã văng ra và rơi xuống đất bằng phẳng. Cả đám người như vừa qua cơn hoảng hốt thở phào nhẹ nhỏm. Đám kiệu phu vừa qua cơn kinh hoàng ngồi bệt xuống nền đất lạnh thở phào nhẹ nhỏm. Nữ tỳ lúc nảy vội chạy lại bên công tử nọ ánh mắt lo lắng nhìn hai người. Trên tay nam tử là một nữ nhân. Chỉ nhìn sau lưng đã thấy phải là một mỹ nhân. Chàng ta vội nhẹ nhàng đặc nữ nhân xuống. Ánh mắt xao xuyến gợi chút xót xa hỏi: “Nàng có bị thương ko? Ta thật là có lỗi”. Nữ nhân lấy tay kéo lại chiếc khăn choàng đầu như sợ đến cả ngàn sao trên trời kia cũng sẽ ghen tỵ vì sắc đẹp của nàng. Nàng khoan thai đưa tay vuốt mặt nam nhân nói: “Sao chàng lại có lỗi, Hwan-yi”.
Vũ trụ như ngừng xoay, Bạch y nhân cảm giác như ko gian và thời gian như cô đọng lại. Cảnh vật và con người như hóa băng. Tiếng người nữ nhân dịu dàng thế kia sao nó như tiếng sét đánh nát tâm hồn chàng. Cảnh vật trước mặt đang từ từ chuyển sang màu xám ngắt. Cử chỉ đó…giọng nói đó…cánh tay đó. Cho dù…ta đã hóa ra tro bụi và được gió mang đi, ta…vẫn ko thể nào quên người nữ nhân đó. Nhưng sao khung cảnh trước mặt làm nước mắt ta trào ra ko ngừng, ko còn…là nước mắt. Mà là huyết lệ...
Hết hồi 1. Hình ảnh Bạch Y Lang đứng nép sát vào tường cố nhờ bóng đêm đông bao che lấy mình. Hướng về đôi nam nữ nọ mà lòng như vừa được thần tình yêu đâm thêm nhát nữa. (Tiếng nhạc bài số 6. Desire, Painter of the wind soundtrack playing)
.




Last edited by soha_soha on Fri Oct 15 2010, 08:09; edited 3 times in total

2[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 15 2010, 08:07

soha_soha

soha_soha
Member
Member

Hồi 2
Nguyệt Dạ Tình Nhân


Nắm tay tình nhân, Jung Cho Hwan (CH) con tim đầy hoan hỉ nhưng cũng vừa lo lắng nhìn trời mưa tuyết ngày một dày hơn. Chàng ko nói gì bế thốc nàng lên ngựa rồi nhảy lên theo. Chàng ghì cương ngựa rồi quay lại nói với bọ tùy tùng. “Các người cứ từ từ mà về ta phải đưa tiểu thư về trước, nhớ cẩn thận”. Nói rồi chàng ghò cương phóng đi trước khi bọn họ có thể trả lời. Đằng sau JH tựa người vào lưng chàng ôm chặc. Mùa đông lạnh lẽo sao chàng thấy thân thể như muốn tan chảy. Chàng là võ phu, con người chính trực, hiền lành, và con của một gia đình quý tộc nhưng giai cấp ko có trong ý nghĩ của chàng. Nó chỉ là sự chi phối của tiền bạc mà người lắm tiền nhiều của muốn tin mà thôi. Dưới cơn mưa tuyết lất phất tà áo choàng của hai người tung bay theo gió. Chàng mong có thể mãi như lúc này đựợc nàng ôm lấy, được làm người nam nhân của nàng mà thôi. Nàng đã xua đi lớp băng trong lòng ta. Làm ta trở thành ngọn núi lửa hung vĩ mà nàng là nham thạch luôn tan chảy mãi trong tim ta. JH cảm thấy được hơi ấm của người yêu bao lấy thân thể nàng. Tấm lưng to lớn mà phong trần của chàng đang là nơi nàng gửi thác sự mềm yếu vào đó. Nàng cảm thấy bình yên khi được ôm lấy chàng. Những tưởng…cho dù có đi tận nơi chân trời góc biển cũng sẽ ko có gì có thể làm hại nàng. Vì chàng…sẽ luôn là tấm lá chắn tuyệt vời bảo vệ nàng. Đôi tình nhân như hòa quyện làm một đi trong cơn mưa tuyết tháng chạp.
Bạch y nhân như hóa đá một chỗ. Chàng chỉ mong bây giờ có một liều thuốc độc để chàng uống và chết dần đi cái thân xác và con tim đau khổ này. Mặt chàng lạnh giá đau buốt vì lệ cứ rơi ko ngừng. Đoàn người tùy tùng sắp đi khuất sau màn dêm, ánh đèn như mờ xa dần cộng với sương đêm làm thành một bức họa đen trắng lẫn lộn sau làn nước mắt nhòa lệ của chàng. Nhưng con tim chàng chắc vì quá đau nó vùng lên chiến thắng lý trí, từng bước đi như chạy, chàng theo đoàn tùy tùng về phía người thương. Tín Nghĩa Phủ, bề ngoài đồ sộ nhưng ko hoa lệ như những phủ đệ khác của các quan viên. Nó toát lên cái chính khí như tên của nó. Đoàn người lục đục đi vào trong, Bạch y nhân ngước nhìn phủ đệ. Các dãy tường cao để cách ngăn những người nhàn hạ phủ đầy tuyết và rêu. Chàng giơ tay sờ vào bức tường chia cách chàng và nữ nhân nọ, bất chợt…chàng nghe tiếng đàn trong trẻo vang lên. Hồi ức…như tràn về như thác lũ theo từng cung bật của âm thanh. Chàng…như thất thần, trời càng về khuya càng lạnh. Chàng vẫn đứng đó trong bóng tối lưng dựa vào tường lắng nghe từng tiếng đàn từ trong phủ vang lên. Lòng vừa vui vừa bi thương khó tả. “Nàng…đang rất hạnh phúc, thứ hạnh phúc…mà ta cho dù muốn…cũng ko có thể cho nàng. Nhưng sao…lòng ta đau đớn thế này”. “Gặp lại…như thế này sao? Ta…thà chết đi trong mòn mỏi đợi chờ”. Mắt chàng nhắm lại…nước mắt ko còn rơi nổi nữa. Men rượu đã tan từ lúc nào. Cơ thể chàng giá lạnh, mệt mỏi vô lực. Chàng từ từ buông xuôi ngồi xuống tựa vào tường. Môi chàng nở một nụ cười héo hắt. Rồi chàng thiếp đi trong xót xa.
JH dừng tay đàn, nàng ngồi ngả ra một cách mãn nguyện. Mãn nguyện là nàng vẫn ko mất đi cầm nghệ của mình dù đã qua bao năm. Nàng để cây đàn sang một bên, miệng mỉm cười mê hồn, nụ cười của nàng…có thể làm tan chảy bất cứ trái tim nam tử nào nàng muốn lúc này. Nàng như vua của các loài hoa, hoa Mẫu Đơn, càng đẹp hơn theo năm tháng. Da nàng trắng muốt nõn nà, mũi nàng cao và thẳng rất đoan chính. Khuôn mặt kiêu kì mà tạo hóa đã làm ko chút tỳ vết năm tháng. Và nụ cười của nàng càng thêm khoe sắc mê đắm lòng người. Bên ngoài bức màn mỏng CH như chưa tỉnh cơn mộng đẹp, chàng ta nhìn nàng qua bức màn đắm đuối. Tay vẫn nắm chặt chén rượu. Chàng đang say men rượu hay say mỹ nhân. JH khẽ cười nói: “Chàng đang nghĩ gì, sao lại thất thần đi như vậy?”. CH giật mình bối rối: “Ta, ta..chả là ta bị mê hoặc bởi tiếng đàn của nàng”. JH lại cười: “Chàng lại nói dối, chẳng phải…là chàng ko thích nghe đàn hay sao? Chàng chỉ thích gươm, đao và rượu, còn âm nhạc…thì chàng rất chán ghét. Chàng ko cần ghạt thiếp”. Mắt nàng nhìn xoáy vào chàng. CH cười xấu hổ, quả là chàng chỉ thích ngắm mỹ nhân mà thôi, còn âm nhạc chàng ko hề có hứng thú. Võ phu như chàng chỉ muốn mình oai hùng, là dũng tướng là tình nhân của JH mà thôi. Chinh phục nàng bằng sự mạnh mẽ, bảo vệ nàng bằng mọi giá. Chứ chàng ko muốn như bọn thư sinh bạc nhược chỉ biết thi ca, lễ nhạc. Chàng cảm thấy may mắn đã được nàng yêu thương và bằng lòng làm người nữ nhân của chàng. Ít ra là ko lâu nữa nàng sẽ hoàn toàn thuộc về Jung CH này. Chỉ cần đợi phụ thân chàng về từ kinh thành chàng sẽ ngỏ lời xin được cưới nàng. Qua bức màn mỏng ngăn cách hai người chỉ là lễ giáo. Chàng lúc này như đang trong mộng, chàng khẽ trường tới vén đi lớp màn mỏng. Ánh nến lung linh như dát vàng trên hình dáng của JH. Chàng khẽ nắm lấy tay nàng, hôn lên bàn tay thon nhỏ và mềm mại của nàng. JH cuối đầu nàng im lặng ko phản ứng. Sự tiếp xúc gần gũi của đôi môi và làn da của nàng làm chàng rạo rực, bốc đồng. Chàng bất chợt ôm lấy nàng định hôn nàng. Chợt JH nghiên đầu né tránh nói giọng trách móc: “Chàng làm gì vậy?” CH giật mình thấy đôi mày đẹp của nàng cau lại giận dỗi. Chàng vội buông nàng ra: “Ta say rồi, xin lỗi nàng, nàng đừng giận”. JH chỉ cười buồn mà ko nói gì, ánh mắt nàng mâu thuẫn, nhưng nhẹ nhàng nói: “Đêm đã khuya chàng hãy về đi, thiếp muốn nghỉ ngơi”. CH như hiểu ý, chàng từ từ đứng lên chào nàng rồi bước ra về. Trước khi quay đi chàng xoay đầu nhìn nàng cái nhìn trìu mến biết lỗi.
Đêm đã trở về với cái tĩnh mịch vốn có của nó. JH nằm yên thở dài. “CH tội nghiệp của nàng, nàng…sao ko hiểu được cái tình của chàng. Tuy chàng là võ phu nhưng còn tốt hơn nhiều người lắm. Chẳng phải…nàng nên hạnh phúc…khi có người nam nhân như vậy yêu mình sao? Nhưng sao…trong trái tim, bóng dáng đó…hay về trong giấc mơ của nàng. Trái với tính mạnh mẽ của CH. Người đó…dịu dàng, ánh mắt ấm áp, nụ cười rạng ngời. Người…về trong mơ, vẫn…cái nhìn đó…nhìn thấu trái tim nàng. Nàng sợ hãi…muốn quên khuôn mặt người đó. Nhưng cũng sợ hãi…người đó sẽ biến mất. CH đã ôm nàng nhiều lần, hôn tay nàng nồng nàn, nhưng sao…cảm xúc đó…ko giống như khi nàng…được người đó chạm vào. Dù…lúc gần nhất…chàng chỉ dám nắm lấy tay nàng. Tháng năm trôi qua, nàng…đã ko còn là JH…với mối tình đầu bốc đồng và bất chấp tất cả. Nhưng nàng…vẫn là JH chung tình và si tình, lý do ư? Có lẽ…sự trưởng thành đã cho nàng biết nỗi đau…khi bước vào yêu và nỗi đau…khi trái tim đau đớn, giọt lệ khi biệt ly…nó khủng khiếp thế nào. Tình yêu…như mật ngọt lúc ban đầu, nhưng…sẽ là gươm đao khi chia xa. Chẳng phải…người đó…muốn nàng quên đi tình yêu ngốc nghếch của hai người sao? Nàng…đã làm được, nhưng sao…tim nàng vẫn ko ngừng thổn thức và hoài niệm? Tại sao?”. JH chìm vào giấc mộng, nàng biết…có lẽ chỉ trông mộng…nàng sẽ lại được là nàng. Bông hoa đẹp nhất nở rộ tỏa hương sắc. Và…con bướm rực rỡ, thiên tài của nàng…sẽ vì hương hoa mà bay đến”.
Đêm nay chị Hằng đã lại làm ánh đèn soi sáng cho đôi tình nhân!
Hết hồi 2. Bạch y lang và JH cách nhau về ko gian và thời gian nhưng đều chìm vào giấc mộng đẹp.

3[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 15 2010, 22:32

pumpum

pumpum
Member
Member

đọc cũng hay đó, chừng nào có fần mới vậy sdgth Dạo này lo coi sungkyunkwan scandal mà bỏ bê POTW wá, hư thiệt 5535491

4[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Sun Oct 17 2010, 10:29

soha_soha

soha_soha
Member
Member

Hồi 3
Uyên ương đậu có đôi,
Hợp hoan biết nhớ lúc,
Chỉ thấy người mới cười,
Nào nghe người cũ khóc.


Ánh sáng từ đâu hắt tới lóa cả mắt, Bạch y nhân vội dùng tay che chắn lại đôi mắt mình, chàng thấy gương mặt một nữ nhân đứng tuổi đang nhìn xuống mình. Mệt mỏi chàng cố gắng mở to mắt để nhìn rõ hơn. “Người đừng sợ, cứ ngủ thêm một chút” Người nữ nhân kia mỉm cười nhìn chàng. Bạch y nhân định nằm xuống như lời nàng thì như sực nhớ gì cố sức chống tay ngồi dậy. Thân chàng nóng sốt, cơ thể đau nhức. Nữ nhân nọ lo lắng hỏi “Công tử thấy sao rồi? Người đã thiếp đi hai ngày nay rồi” “May là Go Young phát hiện ra người ngất đi ngoài phủ nếu ko đã ko thấy mặt trời nữa rồi.” Bạch y nhân khuông mặt hốc hác, trắng bệt vì mệt mỏi và những đả kích mà chàng đã chịu. Chàng nhìn nữ nhân nọ với ánh mắt biết ơn. “Đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ tôi”. Nữ nhi nọ bỗng cười khúc khích, mặt hơi ửng hồng. Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ trang nghiêm lúc đầu: “Đây…là lần đầu tiên có người gọi tiểu nữ là tiểu thư, thật hân hạnh”. “Người xưng hô thế nào? Sao lại ngất đi ngoài phủ”
“Tôi là Yoon Bok, Shun Yoon Bok” Chàng miễn cưỡng trả lời. Chàng cố ý đổi họ của mình đi, dù sao…chàng cũng ko muốn ai biết danh tánh thật. Mệt mỏi chàng đưa tay ôm đầu đang đau nhức của mình. Bỗng nữ nhân kia đưa tay để lên trán chàng, bàn tay thô ráp vì lao động và bếp núc nhưng rất ấm áp. “Người đã đỡ sốt hơn rồi, bây giờ hãy cố ăn một chút, lát tiểu nữ sẽ đem thuốc đến cho người”. “Đây là đâu vậy?” Nữ nhân vui vẻ nói đây là Tín Nghĩa Phủ. Tín nghĩa phủ. Yoon Bok nghe đau nhói trong tim. Ta đang ở trong Tín Nghĩa Phủ ư. Ý nghĩ là mình đang ở gần Jeong Hyang làm chàng cảm thấy như nỗi đau đang tràn về. Chàng đau xót nhìn quanh, căn phòng khá đơn sơ, bày biện đơn giản hình như đây là phòng của nội nhân trong phủ. Nữ nhân lúc nãy bưng khay thức ăn trước mặt chàng và hoa hỉ khuyến khích chàng ăn. Nàng ta lại lục lọi trong tủ ra một bộ y phục nội nhân đưa cho chàng. “Tôi là nội nhân trong phủ, đây là nhà khách, người ăn xong có thể thay bộ quần áo này, chỉ là luật trong phủ ko cho người lạ vào, người mặc áo nội nhân dễ tránh bị hỏi han lôi thôi”. Yoon Bok nhìn nàng ta biết ơn. Miệng chàng đắng chát, thức ăn như vô vị với chàng.
“Go Young ah, ngươi mau đem điểm tâm cho tiểu thư” Tiếng một nội nhân khác vọng vào . “Tới ngay!”
Đọan quay lại nói với YB: “Ăn xong cứ nằm nghĩ cho khỏe, lát tôi sẽ đem thuốc đến”, GY bỏ đi. YB nằm xuống giường mệt mỏi nhắm mắt lại. Cơn mệt mỏi đến rất nhanh, chàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say mà lâu lắm chàng mới có được.
Ba ngày sau, YB đã hoàn toàn bình phục. Cơ thể đã hồi phục sinh khí, nhưng con tim…thì vẫn như cũ, có lẽ…còn tệ hơn nhiều. Chàng cứ như người mất hồn, cứ thơ thẩn ngồi trong phòng. Mấy lần quyết định rời xa nơi đau khổ này. Nhưng GY đều ngăn cản. Nàng biết rõ…ngọai thương của vị công tử này đã khỏi, nhưng nội thương…thì vẫn vậy. Nếu để chàng ra đi biết đâu chừng…lại nghĩ quẩn mà tự hành hạ bản thân. Đã bao lần chàng ta thơ thẩn dạo ngoài hoa viên lúc chiều tà. Và lạ thay…mỗi lần nghe tiếng đàn của tiểu thư ở xa vọng đến, chợt lệ chàng lại tuôn trào. Chỉ có kẻ mù…mới ko thấy được tâm sự trong lòng chàng. Đêm đó…chàng lại muốn ra đi, như mọi lần nhưng lần này đôi mắt đầy quyêt tâm.
GY thở dài nói: “Tuy ko biết điều gì đã làm người lòng đầy tâm sự, nhưng tiện nữ chắc chắn…là phải liên quan đến tiếng đàn Gagayem“, “Có phải…tình nhân của chàng cũng biết chơi nhạc cụ đó, cho nên mỗi lần chàng nghe tiếng đàn của tiểu thư…lại trở nên thất thần?” Yoon Bok…nhìn xa xăm trước mặt ko phủ nhận. “Trên đời này…chỉ có hai thứ làm cho nam nhân bị chi phối…đó là quyền lực và phụ nữ“, “Chàng…ko phải là người ham mê quyền lực, vậy thì…chỉ có thể là mỹ nhân nào đó…đã làm chàng đau khổ mà thôi, đúng ko?”. Yoon Bok như bị nói trúng, tim chàng thắt lại, nước mắt lại trào ra. GY thở dài, nàng nhẹ nhàng dùng khăn lau nước mắt cho chàng trai trẻ. “Nam nhân…thà đổ máu chứ ko rơi lệ, chàng ủy mị như vậy…sao có thể làm tấm lá chắn cho nữ nhân chứ?” Yoon Bok cười khẩy nói: “Ta đây…chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể che chở cho ai, chỉ toàn đem lại đau khổ cho người mà ta yêu thương mà thôi” “Vì như vậy…nên chàng đã chịu thua và từ bỏ tình yêu sao?” GY cười hiền từ, Yoon Bok cảm thấy người phụ nữ này ánh lên sự thánh thiện nhân từ hiếm thấy. Nàng tiếp: “Khi đã yêu cả hai phải chấp nhận sự thương đau lẫn ngọt ngào, hai điều này như ngày và đêm ko thể thiếu. Nếu chàng nói…chỉ toàn làm người mình yêu đau khổ, chàng có từng nghĩ…phải làm sao để người mình yêu được hạnh phúc ko?”. “Tôi…số phận ko cho phép tôi đem hạnh phúc đến cho người đó. Tôi…ko làm được. Tôi chỉ đem cho nàng toàn là nước mắt và bi thương mà thôi. Nàng…đã vì tôi mà làm quá nhiều, trong khi tôi…”
“Tuy ko biết câu chuyện của chàng ra sao, nhưng chàng nên đấu tranh cho tình yêu của mình. Nếu có thể làm người đó hạnh phúc dù cho ngắn ngủi thôi. Tiện nữ đã sống hơn nữa đời người, nhiều lúc…cái mà mình nghĩ là đang làm cho người mình yêu hạnh phúc, là…đang hy sinh…đều ko phải. Cái chàng đang làm…là trốn tránh thực tại, nhớ nhung, dằn vặt vì xa cách, nhưng…lại ko đủ can đảm để chỉ đến với nhau, vậy…sao có thể gọi là tình yêu chân chính. Cho dù…cái giá phải trả rất lớn chàng cũng phải làm“. “Tôi ko muốn…lại có một đôi tình nhân lại đi vào vết xe đỗ của tôi”. Yoon Bok mắt nhòa lệ ngước nhìn người phụ nữ trước mặt. Hai người nhìn nhau qua ánh mắt như xuyên thấu vào tim nhau, như chia sẽ nỗi niềm của nhau.
“Phải giành lấy tình yêu của mình ư? Phải ích kỷ ư?” “Đúng, chàng…phải ích kỷ, chàng…phải nhẫn tâm, phải nắm lấy những gì thuộc về mình. Biết đâu chừng…vì sự ích kỷ đó chàng lại đổi được nụ cười của mỹ nhân?”
Trên chiếc cầu trong hoa viên, đôi nam nữ đang nhẹ nhàng đi bên nhau. Nước dưới chân cầu trong vắt như gương, lung linh ánh đèn soi bóng đôi tình nhân. Thật là trai tài gái sắc. Nam nhân cao to, khôi ngô mạnh mẽ mặc hòang bào. Nữ nhân mặc áo hồng phấn đẹp não nùng, trong cái đẹp của nàng vương buồn nhưng ko khỏi làm tim nam nhân đập mạnh. “Ta có món quà tặng cho nàng”. Chàng ta vui vẻ lấy trong tay áo ra một cây trâm bằng vàng, họa tiết sắc sảo lại đước đính ngọc màu huyết dụ thật sang trọng. Mỹ nhân hơi ngạc nhiên, thay vì vui mừng nàng lại như thẫn thờ một lúc, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh: “Thiếp ko thể nhận món quà quý giá vậy được chàng hãy cất đi”. “Nàng hãy nhận lấy, cây trâm này thật xứng với nàng, đối với ta báu vật quý giá nhất chính là nàng. Cho dù trang sức có lộng lẫy đẹp đẽ cách mấy cũng đã bị nàng làm lu mờ rồi”. Ko để nàng kịp lên tiếng nam nhân nhẹ nhàng cài nó lên tóc nàng. “Nàng thật đẹp JH, ta thật rất yêu nàng, sao tạo hóa có thể tạo ra người đẹp như vậy?” JH ko biết phải nói gì: “Chàng đối với ta quá tốt, trân trọng ta như vậy, ta…phải làm sao đây?” Trong bân khuân nàng ngước nhìn nam nhân. Trước khi nàng kịp nói gì, chàng đã dang tay ôm nàng vào lòng. Tan chảy trong tình yêu.
Cách đó ko xa sau tảng núi giả, Yoon Bok đã chứng kiến tất cả, tim chàng thắt lại từng hồi, nhưng nước mắt chàng…đã ko rơi nữa. “Ta…phải ích kỷ, ta…phải lấy lại những gì thuộc về ta”.
Sự quyết tâm đó sôi sục mãnh liệt trong chàng, tay nắm chặt một tàn cây đến bật máu. Mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía đôi nam nữ trên cầu. “Jeong Hyang, ta…sẽ mang nàng đi…người đẹp của ta”. Mắt chàng rực lửa, một cách dứt khoát chàng xoay lưng bước đi.

Hết hồi 3.

5[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 22 2010, 17:18

LEO

LEO
Member
Member

@ Soha :Trời đang đọc vào quá , soha làm ơn post típ cho anh em đọc đi mà , nếu có hết thì cứ post hết đi ....Please ... Cái này coi bộ lạ hồi hộp ghê ... chảy máu mũi rồi

6[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Tue Oct 26 2010, 16:45

LEO

LEO
Member
Member

Soha à ... Mình muốn đọc tiếp wá à .... Làm ơn up tiếp đi mà... khi19

7[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Tue Oct 26 2010, 21:26

pumpum

pumpum
Member
Member

thì YB xoay lưng bước đi lấy mã tấu chém thằng đó 2 nhát kái tội mê gái ùi dắt tay JH chạy về fía hoàng hôn ( có 1 vòng tròn đang nhỏ dần....) 5535491

8[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 29 2010, 08:53

soha_soha

soha_soha
Member
Member

Hồi 4
Trường tương tư


“Lão gia, có một vị tên là Shin Yoon Bok xin gặp”. Vị lão gia đang ung dung uống trà suýt đánh rơi chiếc cốc đang cầm trong tay . Ko tin vào tai mình hắn lấp bấp nói. “Ngươi nói Shin…Shin Yoon Bok đang ở đây??” “Vâng ạ”. “Hãy mau cho vị ấy vào đây”.
Yoon Bok bước vào theo tên hầu, trái với vẻ mặt hốc hác mệt mỏi của bình thường mặt chàng bao phủ sự lạnh lùng nghiêm túc. Cửa phòng mở ra, Dong Yan Sik lật đật vồn vã cười mời chàng ngồi. Dong Yan Sik, từng là một nhà buôn nhỏ ở Hán Thành, hai năm trước trong bước đường phiêu bạt Yoon Bok đã vẽ một bức họa của một kỷ nữ mà hắn mua về, mà sắc đẹp của nàng ta còn hơn cả Jeong Hyang, người…mà chàng luôn giữ một vị trí độc tôn trong tim. Nhờ bức họa đó mà Yan Sik biết được thân phận của chàng là danh họa Hyewon Shin Yoon Bok. Hắn đã hứa sẽ ko tiếc lộ thân phận của chàng, và nhờ bức họa của chàng mà hắn tạo được một số vốn lớn. Tài sản và quyền lực của hắn còn hơn cả Kim Joe Nyung ngày xưa. Chàng đã biến mất gần hai năm lần này xuất hiện, Yan Sik lòng vừa vui vừa sợ. Chàng là nhân vật số một mà hoàng gia đang truy tìm, có được đầu của chàng thì hắn chắc sẽ được mối lợi ko nhỏ. Nhưng chưa chắc hắn sẽ còn mạng để hưởng số tiền đó. Giảo quyệt như thương buôn, đặc biệc là người thành công như hắn. Cho nên thà rằng cứ mong lần này chàng lại vẽ nên một tuyệt tác nữa cho hắn.
“Hyewon tiên sinh, thật là hân hạnh, mời dùng trà. Lâu rồi ko gặp ko biết tiên sinh có khỏe ko?” Hắn cười híp mắt, vuốt râu vui vẻ nói.
“Nhờ trời thương ta vẫn khỏe”
“Hahaha tôi rất vui được ngài đến thăm. Ko biết có giúp gì được cho ngài ko?”
Hắn cười xở lởi hỏi. Hắn thừa biết Hán Thành là long đàm hổ huyệt mà chàng lại mạo hiểm đến tìm hắn chắc hẳn phải có chuyện gì rất quan trọng. Yoon Bok mở to mắt lạnh lùng nhìn tên lái buôn trước mặt mình. “Ta có một mối làm ăn muốn làm với ngươi.” Yan Sik tắt nụ cười, tựa lưng vào thành ghế và nâng cốc trà uống một hớp. “Vậy thì hãy vào thẳng vấn đề, giá cả là gì, tôi có lợi gì?” “Con buôn vẫn là con buôn! Haha...nếu mối làm ăn này thành công ta sẽ vẽ một bức họa nữa cho ngươi, ngươi nghĩ sao ?”
Yan Shik híp mắt lại cười nhết miệng gật gù “Ngài dám đánh cuộc tính mạng của mình à ? Nếu hoàng gia biết Hyewon lại xuất hiện, chắc chắn tính mạng của ngài sẽ bị đe dọa”
Yoon Bok cứng rắng giơ tay ngăn lại “Ngươi chỉ cần trả lời là đồng ý hay ko thôi. Những chuyện khác ngươi ko cần lo”. “Hahahah...đương nhiên là ta đồng ý, ko biết ngài muốn giao dịch món gì?”
“Ngươi có biết Jung Cho Hwan của Tín Nghĩa Phủ ko?”
“Ah, Đó là con trai một của Jung Cho Sun đại nhân, ông ta la võ quan làm việc ở bộ hình. Gia thế tuy ko cao nhưng quan hệ rộng rãi, nghe nói con gái ông ta là con dâu của hữu thừa tướng. Nhưng được cái là nghe nói con người liêm chính. Ko biết mối giao dịch này có liên quan đến họ sao?”
“Đúng, ta cần lấy lại một món bảo vật của ta trong Tín Nghĩa Phủ.”
“Bảo vật …”
“Ngươi chỉ cần làm theo lời của ta là được rồi. Những chuyện khác ta sẽ lo liệu. Sau khi xong chuyện ta sẽ vẽ một bức họa cho ngươi. Ta đã làm sẵn cam kết, nếu ngươi đồng ý hãy ký vào đây”
Yan Shik đọc bản cam kết một cách kỹ lưỡng rồi gật đầu lấy ra ấn tín của mình đóng dấu vào.
“Tốt lắm, ba ngày sao chúng ta sẽ tiến hành giao dịch. Ngươi hãy chuẩn bị cho ta những thứ này...”
Yoon Bok ghé sát lỗ tai của tên lái buôn thì thầm…
Tín Nghĩa Phủ
Khắp nơi treo đèn lồng sáng rực người ra vào tấp nập đón chào Cho Sun đại nhân về phủ. Các quan viên lớn nhỏ trong thành đều đến chào mừng. Cho Sun đại nhân ngà ngà say nâng chén vui vẻ cười nói cùng các quan viên trong đại sảnh. Ca nữ múa hát giúp vui tưng bừng. Jung Cho Hwan ngồi cạnh phụ thân vui lây cái vui hiếm thấy của cha mình.
Jeong Hyang ngồi trong phòng, nàng đang tìm vật gì trong hành lý cũ của mình. Tình cờ nàng thấy một chiếc hộp gỗ, nàng nhẹ nhàng lấy nó ra, mở nắp hộp, trong đó…nàng cất giữ một phần ký ức đẹp nhất đời nàng. Chiếc trang sức hình bướm…mà Họa công đã tặng nàng. Bức họa…mà chàng vẽ nàng đêm đó ở kỹ viện Hán Dương. Nàng đã cố tình hay vô ý chôn giấu nó đi trong tim và cả trong các giác quan của mình nữa. Nắm chặt món quà trong tay, nàng…thấy tim mình nhói đau, “Ko phải…là chàng muốn ta hạnh phúc ư? Ko phải…ta đang hạnh phúc sao?” Nàng nhắm mắt lại…hình dáng người thương những tưởng đã phai nhòa sau bao năm, hôm nay…sao lại hiện ra rõ rệt đến vậy. Ánh mắt trong sáng, đầy nhiệt huyết cho Hội họa và ánh lên sự yêu thương ấm áp mỗi khi thấy nàng. Khuôn mặt hiền lành và pha chút bốc đồng của chàng…luôn là ánh sáng mùa xuân trong mắt nàng mỗi khi chàng xuất hiện. Sự nhẹ nhàng, tôn trọng và nâng niu dành cho nàng. Chưa một người nào làm được, hay là…nàng luôn tìm kiếm nó trong một ai khác. Nàng mở mắt ra những giọt nước mắt lăn trên má. “Họa công, giờ chàng ở nơi nào có hạnh phúc ko? Có còn nhớ…bông hoa đầy gai khi xưa, hay…bướm đã đậu vào bông hoa tuyệt sắc nào khác?” Nàng đặt món trang sức vào hộp nhưng lại đăm đăm nhìn nó. Nàng lại lấy nó ra cất vào hộp trang sức của mình. Rồi đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài rộn vang tiếng người sao lòng nàng lại tĩnh mịch và tự dưng lạnh giá như vậy?
Hết hồi 4

9[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 29 2010, 15:10

pumpum

pumpum
Member
Member

"nâu nâu" mới có 1 chap, kiểu này chắc đợi sang năm đọc 1 lần lun thể, chứ đọc kiủ này dễ đau tym yociexp23 yociexp23

10[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Fri Oct 29 2010, 17:22

LEO

LEO
Member
Member

Ừa, đọc kiểu này mệt mỏi wá . Đọc 1 chap rồi lại ngồi nghĩ ko hiểu nó sẽ thế nào cũng đủ ốm rồi .... ko chiu đâu

11[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Wed Nov 03 2010, 15:11

LEO

LEO
Member
Member

@ Soha : Làm ơn up dùm mình mấy chap tiếp theo đi.... khi48

12[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Wed Nov 03 2010, 20:46

Admin

Admin
Admin
Admin

Có vận dụng thơ Lý Bạch nữa chứ. Rất sáng tạo.
Mong chờ chap tiếp của bạn.

https://moonchaewonvn.forumotion.com

13[Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Empty Re: [Longfic]CON ĐƯỜNG TUYẾT Sat Nov 13 2010, 19:56

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

Hoan hô soha, soha tích cực quá.
Mong chap tiếp theo.

Sponsored content



Back to top  Message [Page 1 of 1]

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum