Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed

+3
pumpum
NHUNG
Admin
7 posters

Go to page : 1, 2  Next

Go down  Message [Page 1 of 2]

Admin

Admin
Admin
Admin

[Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại


[Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  F1985a8b365dd6ac3c9e0c2079f568f61226600976_full

Author: Grace Yeun (Admin)
Disclaimer: 5 coins couple forever.
Rating: 15+ (cảnh nóng dừng lại đúng lúc ^o^)
Category/Genre: Shoujo-ai
Status: completed
Summary: Khi đang ở thực tại, ta chợt nhớ về quá khứ và cảm thấy thật tuyệt vời khi có những kí ức như thế.




..............................................................................................................................

Chưa bao giờ Jeonghyang nghĩ rằng mình lại sống một cuộc đời như thế này, nàng tưởng mình đã kết thúc nó tại kĩ viện ở Hanyang rồi. Cũng may cho mình, nàng thường tự nhủ như thế, may mà mình không phải ở đó lâu hơn.

Bây giờ nàng đang dừng chân tại một làng nhỏ, nơi này đúng là nhỏ thật. Đúng ra là chỉ có vài gia đình sinh sống, còn nếu muốn họp chợ thì phải đi xa ơi là xa mới tới được. Nàng sống gần chân núi. Đi bộ khoảng vài khắc là tới. Suốt ngày chỉ dệt vải hay may đồ thuê cho người ta để lấy tiền mà thôi. Tuy thế, nàng vẫn có một cuộc sống hạnh phúc bên người nàng yêu thương. Mặc dù nàng và người ấy là cùng là nữ nhi nhưng nàng vẫn thấy vui vẻ.

_ hôm nay chàng đã vẽ nhiều rồi, hãy nghỉ ngơi sớm thôi! – Jeonghyang mỉm cười khi Yoonbok ngồi xuống bên cạnh nàng.
_ ta không mệt gì cả, chỉ cần ở bên nàng là ta đã hạnh phúc lắm rồi – Yoonbok choàng tay ôm nàng vào lòng. Bây giờ thì họ chẳng còn ngại ngùng gì nữa, họ thật sự có chung một tấm lòng rồi.
_ thiếp cũng thấy vậy, vượt qua bao khó khăn cuối cùng chúng ta đã ở bên nhau. Chàng có cảm thấy khó khăn quá khi chúng ta bên nhau thế này không? – Jeonghyang hỏi khi đang ở trong lòng chàng, nàng chợt cảm thấy lo lo.
_ không, khó khăn nhất chính là lúc không được ở bên nàng. Ta đã mong chờ ngày này lâu rồi, tuy chúng ta sống thiếu thốn thật nhưng ta tuyệt đối không muốn từ bỏ cuộc sống này, ta rất muốn bên nàng mọi lúc mọi nơi.

Bàn tay Jeonghyang đưa lên mặt chàng và giao cho chàng cái nhìn trìu mến. Yoonbok khẽ đặt đôi môi của mình lên môi nàng. Môi nàng rung nhẹ, có chút bất ngờ và ngất ngây, chưa bao giờ nàng có cảm giác này với một người nào cả. Chỉ riêng Yoonbok mà thôi.


Bàn tay nàng tiến sâu hơn vào tóc chàng làm bung hết cả ra. Mái tóc dài quá lưng xòa xuống gương mặt thanh tú, vài sợi rơi vào lưới tình đang giăng ra nhưng tất cả đều bị hất phăng ra đằng sau, chỉ để lại hương thơm cỏ nội.



Môi chàng mạnh dạn hơn, tiến sâu hơn vào trong. Vào cõi lòng của nàng, mang theo hương vị ngọt ngào của cỏ. Ngọn cỏ mà chàng hay ngậm, ngậm mỗi khi có cảm hứng vẽ vời. Tóc nàng cũng bung ra, cũng xõa dài xuống, cũng bao phủ cả cơ thể tuyệt đẹp. Từng đường nét một nối kết với nhau, hòa vào nhau rồi tan ra, biến mất trong xúc cảm.



Lên đến mức cao nhất họ chợt dừng lại, nhìn vào mắt nhau rồi ngại ngùng buông nhau ra, vẻ ương bướng vốn có của Jeonghyang chợt biến mất, thay vào đó là sự yếu đuối của nàng.
_ ta xin lỗi! – chàng lên tiếng, gương mặt đỏ mọng.
_ sao chàng lại phải xin lỗi? – nàng sửa lại y phục và sửa lại tóc.
_ ta đường đột quá, ta không nên như thế – Yoonbok cười trừ, quả thật chàng đang rất ngại ngùng rồi.
_ không sao cả, thiếp cũng không ngại đâu – Jeonghyang nhìn chàng bằng ánh mắt ngượng nghịu, ai cũng đỏ mặt lên hết cả.



Cuộc sống thế này thật vui vẻ đối với họ. Đã nhiều năm rồi kể từ ngày Jeonghyang rời Hanyang để đến đây và chờ đợi. Nàng chỉ sống một cuộc đời chờ đợi, tuy hôm ấy đã nói rằng sẽ không gặp mặt nữa nhưng nàng đâu biết được số phận đưa đẩy thế nào để bây giờ họ lại ở đây, gặp lại nhau và sống cùng nhau trong một ngôi nhà.
Hàng xóm của họ vẫn tưởng hai người là vợ chồng son. Họ chẳng tò mò, chẳng hỏi han, nhiều khi cũng chẳng quan tâm đến cuộc sống của hai người. Người dân ở đây chỉ quan tâm cuộc sống riêng họ. Nhưng như thế cũng tốt, không cần phải che đậy như trước nữa. Mỗi ngày qua đi họ càng cảm thấy hạnh phúc hơn.


Có đôi lúc họ tự nghiệm về bản thân mình, nghiệm lại những kỉ niệm xưa, cái cách mà họ gặp lại nhau sau khi đã rời khỏi đó. Rời khỏi Hanyang.



Last edited by Admin on Sun Dec 26 2010, 13:14; edited 1 time in total

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Hai năm trước..............................


Bước nhanh trên con đường quen thuộc về nhà, Jeonghyang cảm thấy bình yên lạ thường, chưa bao giờ nàng cảm thấy như vậy cả. Hôm nay ắt phải có gì đó khiến nàng vui như vậy. Khoảng thời gian qua nàng vẫn nhớ đến Yoonbok, nàng chưa quên được, mà có lẽ là sẽ không bao giờ quên được chàng. Không bao giờ quên được đêm ấy, đêm mà nàng chính thức bước vào trái tim chàng, đêm mà nàng biết được chàng là nữ nhi, đêm mà nàng phải rời xa chàng. Và nàng nghĩ rằng đó là mãi mãi, là không bao giờ được thấy chàng nữa.

Tuy vậy nhưng đến bây giờ nàng vẫn hi vọng, vẫn mong muốn một ngày chàng xuất hiện trước mặt mình và nàng muốn được chàng ôm thật chặt vào lòng. Con tim nhỏ bé vẫn hi vọng, vẫn chờ đợi dù trong chính trái tim đó hiểu được điều này là không thể.

Cơn mơ trong nàng gợi về khiến nàng bay bổng một chút, có cơn gió khẽ đưa nàng lên cao rồi khẽ đưa nàng về mặt đất. Cảm giác vô cùng sảng khoát.

Đang cầm trên tay xấp vải chưa bán hết đột nhiên nó đã tự rơi khỏi bàn tay và chạm đất. Chiếc khăn tay bay đến bên người, ánh mắt trao nhau đầy tình si.


Vốn dĩ người đã đến,
Chỉ không dám đối diện.
Chờ đợi mòn mỏi lắm,
Cơn gió vô tình thổi.


Khăn tay đã đến rồi mà người vẫn còn ngại ngùng không bước vì sao ư? Có phải vì số phận an bài, có phải vì ngỡ ràng đang mơ? Có phải vì ngỡ ràng người đã không còn tồn tại nữa?

_ Jeonghyang! – giọng nói quen thuộc gọi tên nàng, thật nhẹ nhàng và ánh mắt đó thật ấm áp.
_ họa công! – nàng nói trong cổ họng, chỉ mình nàng nghe thấy tiếng của chính mình – có phải là chàng đó không? Là họa công có phải không? – chưa thể tin vào chính mắt mình, nàng kêu lên.
_ Jeonghyang! – họa công ấy chạy đến bên nàng trong khi nàng vẫn đứng sững người nhìn từng bước chân ngày một gần hơn. Yoonbok ôm chầm lấy nàng, ôm thật chặt làm cho cái rổ trên tay nàng cũng rơi nốt.

Nàng buông tay, nước mắt rơi, có lẽ vì nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ vì nàng đang vui mừng quá đỗi, không thể bật được câu nào. Không thể thốt ra câu nào cả. Chỉ im lặng, nàng thầm nhủ, chỉ im lặng mới có thể khiến nàng bình tĩnh trở lại, lý trí trở lại.
_ là họa công ư? – nàng bắt đầu đưa tay mình lên và bám chặt vào bờ vai của Yoonbok – có phải là chàng đó không?
_ là ta đây, là họa công của nàng đây! – Yoonbok cũng khóc, chàng cũng không dừng được, cũng không kìm được nước mắt.
_ thiếp không nằm mơ chứ, thiếp không nhìn nhầm chứ? – Jeonghyang vẫn ngờ ngợ, vẫn chưa tin vào mắt mình.
_ không, ta thật đã ở bên nàng đây. Ta đã đi thật lâu và không ngờ đã gặp nàng ở đây, ta đã tìm được nàng, sự sắp đặt của ai đây, của số phận ư? Đưa đẩy ta đến bên nàng – nắm chặt trong tay chiếc khăn của Jeonghyang, Yoonbok vừa nói vừa khóc. Trong lòng chàng hiện tại cũng đang rối bời, đang lạc lõng và không hiểu nói hành động của mình nữa.


Họ đã gặp nhau như thế đó, đã gặp lại nhau và bây giờ thì sống bên nhau. Cuộc đời này thật biết trêu ngươi người ta, vốn dĩ đã nói sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, thế mà bây giờ lại sống bên nhau hạnh phúc như vậy. Nhưng dù sao đó cũng là nguyện ước của họ, đã từ lâu lắm rồi, từ khi họ biết nhau là ai.


“Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy chứ?”

“Phải, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy!”






Last edited by Admin on Sun Dec 26 2010, 13:15; edited 1 time in total

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

..................................................................................................................................



Hôm nay là ngày xử trảm của Kim Jonyung. Sao cảm giác lạnh lẽo đó lại quấn chặt lấy ông như thế, chẳng phải ông đã quá quen với nó rồi sao. Kể từ ngày hôm ấy, ngày ông nhìn thấy được bờ vai gầy quyến rũ, kể từ ngày ông thấy được ánh mắt vô tình không đáp lại sự ham muốn của ông. Kể từ ngày ông có ý định chiếm hữu nàng. Phải vậy, kể từ ngày ấy ông đã không cảm thấy buồn nữa, ông cảm thấy có một điều để tin vào, và tin vào điều đó để sống. Nó khiến ông không thấy lạnh lẽo và cô độc. Nhưng bây giờ, sao ông lại cảm thấy lạnh lẽo và cô độc đến vậy, có lẽ, ông không còn nhìn thấy nàng nữa. Ông mãi cũng không thể nhìn nàng bằng ánh mắt này, ánh mắt mong chờ sự đáp lại của ông.


Cơn mưa kia đang rơi như trêu ngươi ông hay đang như khóc than cho ông, cho một cuộc đời vô nghĩa?



Trời lạnh quá, Kim Jonyung thầm nghĩ, đột nhiên lại rùng mình. Ngay lúc này ông tự nhiên thấy sợ cái chết, muốn quay trở lại lúc đó, lúc còn trẻ để không phạm phải những sai lầm này, muốn sửa chữa nó. Muốn không muốn lạc lối vào đó, muốn được tự do ngay bây giờ. Và, muốn được gặp nàng, dù chỉ một lần cuối thôi ông cũng muốn, muốn được nàng trao cho ánh mắt ấm áp mà nàng đã trao cho tên họa công đó, muốn được nắm bàn tay mềm mại của nàng, muốn được nghe nàng đàn, muốn được thấy nụ cười của nàng. Có biết bao nhiêu điều ông muốn làm nhưng đã quá muộn, quá muộn để có thể quay lại, để có thể hối hận những việc đã qua.



“Jeonghyang, nếu bây giờ ta đến bên nàng thì nàng có chấp nhận ta không? Ta đã muốn nói rằng ta yêu nàng từ lâu lắm rồi, nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép ta làm vậy. Ta biết nàng luôn yêu thương hắn, mặc dù hắn là nữ nhi nhưng vẫn chiếm được tình cảm của nàng. Còn ta, dù ta là nam nhân, có làm cho nàng bất cứ điều gì nàng cũng vấn không chấp nhận tình cảm của ta. Tại sao vậy? Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Vì ta quá thủ đoạn, quá ác độc sao? Nếu vì lý đó thì ta thật lòng không hề muốn như vậy, ta không biết vì sao mình lại làm vậy. Có lẽ, có lẽ vì ta sợ, ta sợ một ngày ta sẽ mất nàng, ta sợ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp nàng được nữa. Jeonghyang, nàng có thể chấp nhận tình cảm của ta dù chỉ một lần không? Một lần là đủ rồi, ta không mong muốn gì thêm nữa cả, có thể được không? Có được không..............................................”


Đến giờ hành hình, mọi người tập trung vào phạm nhân. Gương mặt sắc lạnh như băng vẫn không thay đổi, trong lòng đang buồn lắm, đang sợ lắm nhưng sao vẫn không biểu hiện ra trước mắt. Xung quanh đã có vài người chửi bới, thậm chí còn ném cả trứng thối và cà chua lên nữa. Họ không kìm chế được những gì Kim Jonyung đã làm, những gì họ đã phải chịu đựng và giờ họ sẽ trả thù, theo cách riêng của họ.
Ngoài mặt luôn là những câu chào kính cẩn nhưng khi ông đi khuất chỉ còn lại những câu chửi rủa thậm tệ, không còn chỗ cho một câu nói tốt. Có lẽ trên cõi đời này chỉ có một người quan tâm đến ông, hiểu rõ nỗi khổ trong lòng ông. Là một người phụ nữ luôn theo ông, luôn giúp ông làm những chuyện không nên nhưng thật sự trong lòng người đó chỉ hướng về ông mà thôi. Một tình yêu mù quáng nhất.


“Chủ nhân, có bao giờ người để ý đến tôi không? một lần cũng chưa đúng chứ? Tôi biết rất rõ, tôi biết chủ nhân yêu người phụ nữ đó, người như tôi chỉ biết phục tùng cho người chứ không nghĩ đến tình yêu. Nào ngờ tôi đã yêu chủ nhân, người đã khiến tôi cảm động. Tuy những gì người làm đều thật độc ác và tàn nhẫn nhưng sao tôi vẫn yêu người, vẫn coi người là một bậc trượng phu, vẫn luôn tiếp tay cho người làm những chuyện bất nhân bất nghĩa đó. Từng ngày, từng canh, từng khắc tôi ở bên chủ nhân đều cảm thấy thoải mái. Tôi cuối cùng cũng nhận ra rằng tại sao mình lại giúp người làm những chuyện đó, vì nếu ở bên chủ nhân, vì nếu làm việc cho người thì tôi sẽ được thấy người mỗi ngày, thấy người mỉm cười mỗi khi thành công một công việc làm ăn hay thấy người thất vọng khi không chiếm được tình cảm của người phụ nữ đã bước vào cuộc đời người một cách ngang trái như vậy. Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh mắt người nhìn tôi lần đầu, khi tôi ở đó, được người cứu sống. Được người giữ ở bên, được người giao cho trách nhiệm mỗi ngày. Bây giờ tôi sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy nụ cười của người, không bao giờ nhìn thấy được nét mặt thất vọng của người, không bao giờ được làm việc cho người nữa. Đối với tôi, chủ nhân, người mãi mãi ở đây, trong lòng tôi, trong trái tim tôi và nụ cười đó, ánh mắt thất vọng đó lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi.................................hãy yên nghỉ nhé”


Đúng từ đằng xa theo dõi, giữa vết sẹo đột nhiên chảy ra một giọt nước mắt. Giọt nước mắt từ đáy lòng, giọt nước mắt cảm thương, giọt nước mắt dành cho người mình yêu. Người phụ nữ này đã không đủ can đảm để xem hết cuộc hành hình, cô chỉ nhìn lần cuối cùng ánh mắt lạnh lùng, đanh thép không chút sợ hãi của ông và mãi ghi nhớ ánh mắt ấy trong tim, cùng với vô số những cử chi khác của ông. Và cái tên Kim Jonyung luôn tồn tại, luôn sống trong lòng cô.

Trái tim cô không phải là sắt đá, không phải là băng, nó cũng có lúc đọng lòng. Chỉ là không bộc lộ ra thôi.

“Hãy yên nghỉ nhé, tôi sẽ mãi nhớ người........................”


Cơn gió kia thổi mạnh làm mưa quất cả vào người cô, người phụ nữ đang có một nỗi đau, như nỗi đau mất đi người yêu thương nhất. Có lẽ, mà cũng là chắc chắn rằng, chỉ có cô mới rơi nước mắt cho ông, cho Kim Jonyung mà thôi.
Mặt trời lên làm cơn mưa tan đi, để lại cơn gió cuối cùng, cơn gió lạnh lẽo vô cùng..................


.........................................................................................................................


Mùi thơm của cỏ làm Yoonbok cảm thấy sảng khoái và khỏe khoắn hẳn ra. Chàng đi dọc sườn núi và dừng chân tại một dốc thoai thoải. Đây chính là lúc đặt bút lên mặt giấy và phác ra cảnh tượng tuyệt vời này. Những tác phẩm của chàng được thương gia trong làng rất thích thú. Có phong cảnh thiên nhiên núi non hùng vĩ nhưng biệt tài của Yoonbok chẳng phải là dâm họa sao.

Nói là nói thế nhưng trong mỗi bức tranh của Yoonbok, chàng luôn có một ẩn ý nghệ thuật khác nhau và những ẩn ý đó hoàn toàn là một phần thực trong cuộc đời mình.
Chàng chợt nhớ đến câu nói của Kim Hongdo, người thầy năm xưa đã dẫn chàng đi khắp chợ để lấy nguồn cảm hứng, người thầy đã giúp chàng vượt qua những khó khăn, trắc trở và cũng là người cứu vớt lấy mạng sống của chàng. Ông không cho phép chàng bán tranh của mình, như vậy chẳng khác nào coi thường những bức tranh ấy.
Tuy thế, Yoonbok cũng không muốn giữ tranh lại để rồi chẳng ai có thể biết đến tranh của chàng, chẳng ai có thể ngắm nghía hay bình luận được điều gì. Mà đó mới chính là điều Yoonbok muốn, chàng cần mọi người thưởng thức nó, đánh giá nó và cho nó một chút giá trị, ngoài giá trị mà chàng đặt sẵn lên nó.

Con đường khai sáng hơn về nghệ thuật của chàng dường như không bao giờ có đích. Chàng muốn sáng tạo, thả hồn vào tác phẩm. Khi một bức tranh ra lò cũng là khi chàng đã có linh hồn mình trong tranh. Vẽ cái gì cũng vậy, vẽ người, vẽ cảnh, vẽ niềm vui, vẽ nỗi buồn, sự thất bại, sự thành công.....những điều đó đều ở tất trong tranh của chàng. Và quan trọng hơn nữa, chàng cần một hình tượng, một linh hồn khác ngoài bản thân mình để hòa vào tranh, để mãi sống trong đó.

Jeonghyang, chàng gọi tên nàng thật lớn giữa đồng cỏ mênh mông, chàng đang nhớ đến nàng, nhớ đến người phụ nữ của chàng.
Chưa bao giờ Yoonbok lại cảm thấy nhớ nàng đến thế. Mặc dù ngày nào cũng gặp nhau, cũng trao nhau ánh mắt, tình cảm hay nhiều hơn thế nữa nhưng bây giờ, đột nhiên, chàng lại thấy nhớ nàng.
Trước đây, Yoonbok cũng không nhớ Jeonghyang nhiều đến vậy. Không biết là do càng ngày tình yêu của chàng dành cho nàng ngày càng tăng tiến hay là do một lý do nào đó mà Yoonbok không thể hiểu được.

Chỉ đơn giản là yêu, là nhớ thôi..........................


Cơn sóng tình nhấp nhô giữa đại dương trùng điệp, không biết bao giờ mới dừng lại, không biết bao giờ mới yên lặng. Nó cứ mãi vào rồi ra, cứ thế, tiếp tục một vòng tuần hoàn đã hiện diện ở đây không biết bao nhiêu thời gian rồi. Và đương nhiên một lẽ rằng sau này nó vẫn sẽ tiếp tục vòng tuần hoàn đó, một vòng tuần hoàn không ngừng và chưa bao giờ vô vị.



_ Jeonghyang! Ta đã về và mang theo một bức tranh đây! – Yoonbok mừng rỡ bước vào nhà, trên tay cầm bức tranh sơn thủy vừa vẽ. Jeonghyang cầm lên xem, vẫn con dấu đầy kỷ niệm ấy.

“Hyewon”

_ Hyewon! Họa công – Jeonghyang mỉm cười – thiếp yêu cái tên này của chàng lắm, như thể đó là của thiếp vậy. Thiếp muốn chàng sẽ cùng cái tên này lưu danh sử sách.
_ nàng muốn ta lưu danh thế nào đây? – Yoonbok nắm tay Jeonghyang, khẽ đẩy môi.
_ chàng hãy trở thành một họa sư lừng danh nhất trên đời này, thiếp vẫn luôn ủng hộ, dù chàng là ai, là như thế nào, thì trong lòng thiếp chàng vẫn là họa công giỏi nhất, là Hyewon, là Yoonbok.

Yoonbok ôm chầm lấy Jeonghyang khi mắt chàng đã có vài giọt nước. Nước mắt cảm động, nước mắt yêu thương, nước mắt ủng hộ, nước mắt tiếc nuối. Có vẻ như tất cả đều không đủ với những gì mà Jeonghyang vừa nói ra. Làm cho con tim chàng loạn nhịp, làm cho chàng cảm thấy mình không xứng đáng với nàng.





_ Jeonghyang! Có khi nào nàng nghĩ đến sẽ rời khỏi nơi đây để kiếm một bến đậu bình an không? – chàng khẽ hỏi, bây giờ ánh trăng đang ngắm họ và họ thì bày tỏ nỗi lòng.
_ ý chàng là sao? – nàng đưa ánh mắt dịu dàng đến mắt chàng, dừng lại ở đó, nơi con ngươi đầy sầu.
_ ta không thể giữ nàng mãi, nàng cần phải hạnh phúc – Yoonbok nắm bàn tay mềm mại của nàng, đưa gần lên mặt.
_ thiếp bây giờ không hạnh phúc sao, chàng không nên nghĩ quá nhiều vậy! – nàng đưa bàn tay còn lại của mình lên và đặt lên tay Yoonbok.
_ không đâu, ta hiểu chứ! – chàng siết chặt hơn bàn tay kia – ta hiểu rằng nàng cần hạnh phúc mà hạnh phúc đó thì ta lại không thể trao cho nàng.
_ sao chàng lại nói vậy, sao chàng lại không trao cho thiếp hạnh phúc. Chính nhờ chàng nên thiếp mới hạnh phúc được. Khoảng thời gian hai năm chưa đủ để chứng mình điều đó sao?
_ nhưng nàng phải hiểu rằng chúng ta cùng là nữ nhi mà như thế thì chẳng thể nào bên nhau được.
_ không cần biết đến điều đó. Thiếp không quan tâm chàng là ai, chỉ cần chàng và thiếp mãi bên nhau, chúng ta biết rằng chúng ta yêu nhau và cần nhau thế là đủ rồi.


Nàng buông tay Yoonbok và vào trong nhà, nàng không muốn nghe thêm nữa. Và cũng chẳng muốn biết thêm nữa. Nàng đã nhớ ra, cũng đã có lần chàng đề nghị với nàng như vậy, đề nghị nàng hãy chọn một bến đỗ khác chứ không phải là chàng.

Nhưng Yoonbok không biết rằng mỗi lần chàng nói như vậy đều làm tổn thương đến Jeonghyang. Sự tổn thương đó khiến nàng khó có thể hình dung thêm một viễn cảnh hạnh phúc của họ. Nàng không thể xa Yoonbok được nữa, nếu như phải một lần nữa chia ly thì liệu Jeonghyang có thể hạnh phúc được không, có thể nào sống tiếp được không?

Tuy thế, cũng không ít lần nàng suy nghĩ cho Yoonbok. Rằng nếu Yoonbok ở bên cạnh nàng như thế này thì hạnh phúc của chàng có bị suy suyển không, hay cũng chính vì như thế nên chàng mới nói ra ý kiến đó của mình. Vì chàng không còn tình cảm với nàng nữa, chàng không muốn tiếp tục cuộc sống thế này nữa. Hay vì lý đó.


Không đúng, có phải vậy không, hoàn toàn không phải thế. Nàng đã tự chửi mắng mình, tự chà đạp mình, tự khinh thường mình vì coi rẻ tình yêu của Yoonbok. Nhưng nàng vẫn phải nhìn vào cái sự thật mà nàng tự nghĩ ra, sự thật ấy là chàng không còn tình yêu với nàng nữa, chỉ là một con bướm bay đến rồi bay đi khi hoa không còn hương sắc.

Đêm nay thật sự lạnh lẽo quá, sự cô tịch của không gian, sự điều hiêu của chốn này và hơn cả là sự lạnh lẽo trong chính tình cảm của họ. Giữa họ giờ đã có khoảng cách, một bức tường vô hình đang ngăn họ đến với nhau, ngăn họ thể hiện tình cảm của mình. Ngăn họ hạnh phúc.

Ước gì đêm nay có thể qua nhanh một chút, ước cho những lời vừa nãy chưa từng được vụt ra từ đôi môi này, ước gì số phận đừng trêu người...................................



Nguyện ước kia đã thành sự thật, ánh nắng mặt trời phá tan màn đêm tĩnh mịch. Mặc dù ở đây vẫn yên lặng như vậy nhưng ánh sáng vẫn làm cho không gian bớt cô quạnh hơn và khiến nó có chút sức sống hơn.
Yoonbok đã thức dậy sớm hơn cả Jeonghyang, mà có vẻ như là chàng không chợp mắt, chỉ như vậy mà ra đứng nhìn bình minh mà thôi.
Jeonghyang bấy giờ cũng đã tỉnh, và bước ra phía ngoài. Yoonbok đang đắm mình trong cái nắng trong vắt đó, chưa gắt nhưng cũng đã tan hết sương đêm. Mùi sương trong không khí cũng vừa tan hết. Đôi mắt long lanh hướng về phía đỉnh núi và hàng ngàn, hàng vạn những cảm xúc vây kín chàng. Đôi môi chàng hơi mấp máy có vẻ như đang thở dài. Nàng bước đến, do dự đặt một tay lên vai chàng và chờ chàng quay lại.

Yoonbok quay lại nhìn Jeonghyang, lòng có chút lo âu, có chút ngại ngần. Nhưng chàng vẫn quyết định nở một nụ cười trong lành của buổi ban mai.

_ nàng đã dậy rồi!
_ hôm qua chàng không chợp mắt sao? – Jeonghyang hỏi, ánh mắt lo lắng ấy lại xuất hiện, đã lâu rồi chàng chưa nhìn thấy nó.
_ à, tại ta dậy sớm thôi – Yoonbok biện minh, chàng biết rõ rằng thể nào nàng chẳng biết là mình không ngủ, chỉ là không nói ra thôi.

Cả hai im lặng một lúc, trao nhau ánh mắt yêu thương. Trong lòng ai cũng có những suy nghĩ riêng cả, họ không biết phải nói gì bây giờ và những câu nói đó có ích lợi gì không. Họ không muốn nói về điều gì.



.......................................................................................................................


Nhưng rồi, có lẽ là do lý trí mách bảo, Yoonbok đột nhiên ôm chầm Jeonghyang vào lòng. Chàng ghì mạnh và nàng cũng khẽ đau. Nhưng nàng im lặng và chờ đợi hành động tiếp theo của chàng.

Cơn gió thổi mạnh mang đến hương của cỏ thơm lừng. Hương vị ấy quấn lấy họ nhưng họ chẳng quan tâm mấy, họ vẫn đang đắm chìm trong chính câu chuyện của mình, trong hương vị tình yêu chát đắng.

Yoonbok mở lời, nới tay ra một chút nhưng vẫn ôm nàng trong vòng tay không đặt nàng trong tư thế có thể nhìn vào đôi mắt ấy.

_ ta xin lỗi nàng, về chuyện hôm qua – chàng, với một tâm trạng đang rối bời, thì thầm vào tai nàng – ta đã không nghĩ về tình cảm và tâm trạng của nàng. Ta thật là một tên vô dụng.
_ không đâu, chính thiếp mới là không nghĩ đến tâm trạng của chàng, thiếp không biết rằng mình ở bên chàng như vậy có đúng không, có khiến chàng mệt mỏi không – đôi mắt của Jeonghyang mọng nước, nàng sắp khóc, giống như một đứa trẻ vậy. Nhưng nàng đang cố kìm nén, kìm nén để không rơi lệ trước mặt chàng như vậy.
_ không, ta không hề cảm thấy mệt mỏi khi ở bên nàng. Ta không quan tâm đến ai nghĩ gì về ta, về chúng ta. Dù ai có phản đối thế nào thì ta vẫn muốn ở bên nàng mãi mãi, chỉ là ta sợ rằng nàng sẽ không thể hạnh phúc khi ở bên ta.
_ thiếp yêu chàng và thiếp biết rõ tình cảm của mình hướng về ai, to lớn đến nhường nào thì thiếp không quan tâm, chỉ cần chúng ta biết rõ rằng chúng ta thuộc về nhau. Thế thôi – Jeonghyang không kìm nén được nữa, nàng đã bật khóc và ôm chặt hơn. Vòng tay của chàng cứ thế chặt vào.

Con tim yếu đuối hòa chung nhịp đập. Bây giờ họ đã có thể biết được nhau muốn gì rồi. Đây không phải là mơ chứ, đây hoàn toàn là thật chứ. Là điều mà họ đã hằng mong ước từ lâu rồi, nhưng phải là họ không hay là ai khác. Họ có đang tồn tại không hay họ đã chết. Linh hồn có đang hòa cùng thể xác không hay chỉ là linh hồn.


Những điều đó giờ không quan trọng nữa mà giờ quan trọng là họ đã được bên nhau. Dù cho chỉ là linh hồn với nhau thôi, dù chỉ là một giây phút mỏng manh, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua nhưng đối với họ, như thế là đủ. Đủ cho một cuộc đời chờ đợi và hi vọng.


“Cơn gió này sẽ mang chúng ta đi đâu?”
“Sẽ mang chúng ta đi khắp thế gian này, đến bất cứ nơi nào nàng muốn, bất cứ nơi nào.............”
“Liệu chúng ta sẽ hạnh phúc như thế này chứ, liệu chúng ta sẽ bên nhau thế này mãi chứ?”
“Phải, chúng ta sẽ mãi bên nhau, mãi hạnh phúc như bây giờ!”
“Chàng sẽ chỉ yêu mình thiếp, chỉ quan tâm đến thiếp và sẽ không nói ra rằng chàng muốn thiếp tìm một bến đỗ khác chứ?”
“Ừ, ta sẽ không nói vậy nữa, ta sẽ yêu mình nàng, quan tâm mình nàng và mãi mãi, không ngay cả khi chết đi ta vẫn chỉ có nàng”
“Vậy thì thiếp cũng không còn gì để hỏi, thiếp chỉ cần biết vậy thôi. Thiếp yêu chàng............”
“Ta cũng yêu nàng..........................”


Cơn gió mang hương thơm của cỏ quấn lấy họ. Ánh nắng mặt trời chiếu những tia hạnh phúc xuống họ. Bầu trời hôm nay dường như xanh hơn và không một gợn mây. Tiếng chim hót xung quanh làm họ vui phơi phới. Cây cối hôm nay cũng như có sức sống mãnh liệt, những bông hoa tỏa mùi hương hòa vào hương của cỏ nội. Tất cả hòa hợp thành một bức tranh vô cùng sống động và trong bức tranh ấy đã có sẳn hai linh hồn tồn tại. Tồn tại mãi mãi......................................



The End

https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

chào chào chào chào chào chào
tem
doan dau` ko do noi
chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi
tg Admin cho YB la` nam nhan chu' ai de`
nhu vay co "chuoi" qua ko a
th093 th093 th093 th093 th093 th093
ca 2 cung la` nu~ ma` noi nhung loi nay` thi...

pumpum

pumpum
Member
Member

.........................................................................................................................
em fản đối (_ _") ad mới wa 16 liền liên tục viết truyện 13+, 15+ JFBQ00228070622A
Tốt nhất cứ giữ cái j trong trắng nhất, tinh khiết nhất cho 2 ng khi109

Admin

Admin
Admin
Admin

Nếu viết mấy fic bình thường thì cũng được nhưng trong tình cảm cần phải có những bước chuyển biến. Mà dù là đồng giới thì những chuyện như thế trong tình yêu vẫn cần phải có.
Hehe, tăng chút kịch tính thôi mà, nhưng Ad thấy cũng đâu có gì hehe

https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

nhung ma` 2 nguoi la` nu~ ma` than mat qua' muc'
thay la la sao y'
em thay' nu hon nhe nhang` la` du roi`
kich tinh qua' mat het hug thu'

pumpum

pumpum
Member
Member

@NHUNG: từ đầu ad đã có ý định cho tình cảm 2 ng thuộc kiủ less lùi, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhg vẫn thấy sao sao á...
@ad: "Hehe, tăng chút kịch tính thôi mà, nhưng Ad thấy cũng đâu có gì" <= đừng nói 2năm sau ad viết truyện 18+ lun nha

NHUNG

NHUNG
Member
Member

@pum:
hjx biet la` vay nhung ko do~ noi ko chiu đâu ko chiu đâu ko chiu đâu ko chiu đâu ko chiu đâu

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

hehe, nhìn ad vậy thôi chứ ghê lắm. Tuy eagle tôn thờ chủ nghĩa trong sáng của 5 coin couple nhưng mờ theo như ad nói là "có gì đâu"
cũng đúng, đâu có gì đâu thiệt, mới hun thôi mà, đã làm gì đâu. Ad không viết ra thôi, ngưng ở đó thôi chứ ai biết có làm gì không. chảy máu mũi rồi
thôi tốt nhất là eagle mặc dù đọc truyện "15+, 18+"(nếu có) thì cố gắng giữ cho đầu óc luôn trong sáng và một niềm tin chiến thắng vào cặp đôi nầy vậy><

LEO

LEO
Member
Member

Trời ở kia mình thấy độ hot cao quá rồi qua đây còn khủng bố hơn .... Nhưng xét cho cùng mà nói thì admin nhà ta cũng có 1 phần nào đúng ...Vì ngoài tình yêu ra thì còn có nhiều thứ ngõ ngách phức tạp lắm .... Ngay kể cả tình yêu bình thường thì cũng vẫn có trường hợp ăn cơm trước kẻng , lời nói không thể nào diễn đạt tất cả thì dĩ nhiên phải là hành động rồi, ai mà hơi đâu ngày nào cũng nói " Ta yêu nàng " rồi thế này thế nọ được chả nhẽ cả ngày nhìn nhau và cười , dù trong sáng thế nào thì đôi lúc cũng sẽ đen tối thôi -> Bình thường thôi , chẳng qua mọi người muốn YB vs JH luôn trong sáng nên thành ra hơi khe quá mỗi ng` 1 suy nghĩ mà ....
Sorry vì bệnh nghề nghiệp nên giảng giải hơi nhiều mong mọi ng` đừng ném gạch ... khi155
@Admin : Mà nè , sao admin lại cộp cái mác cho YB chuyên vẽ " Dâm hoạ " là sao zạ , báng bổ mấy nhà nghệ thuật chân chính nha ... Bên nghệ thuật gọi là khai thác đường nét cơ thể nha , đâu có vơ đũa cả cụm đc , con nhà người ta vẽ tranh chân chính chứ bộ .... Trời hôm nay lậm 2 lần tại cứ đụng vô nghề nghiệp là phức tạp lắm à ....

NHUNG

NHUNG
Member
Member

@LEO
nhận xét rất đúg nhát là vè ad

Admin

Admin
Admin
Admin

@all: cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ chào
Đương nhiên tình cảm đó xuất phát từ tấm lòng giữa những người nghệ sĩ với nhau, vượt qua không gian và thời gian, giới tính, etc. Những tình cảm của họ có thể nói là rất đặc biệt và đối với tình cảm nam nữ thì tình cảm của họ hơn hẳn một bậc. Tuy nhiên, như đã nói trên, khi cảm xúc dâng cao, họ sẽ thăng hoa. Họ sẽ thật sự hòa lại thành một. Cũng vậy, tình yêu của họ sẽ tuyệt vời, sẽ càng ngày càng sâu đậm, càng dâng hiến cho nhau những xúc cảm mà bản thân họ có. Họ nhất định sẽ trải nghiệm cùng nhau những xúc cảm đó.
Có thể nói, khi họ làm những chuyện như vậy, họ cũng hiểu rằng họ đã yêu nhau như thế nào và họ làm vậy vì tình yêu chứ không phải để thỏa mãn nhu cầu bản thân bình thường....

PS: nếu không có gì trở ngại Ad sẽ viết thêm mấy cái one shot dạng vậy nữa hehe hehe

https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

hihihihi
thế lại hay
ad viết tiếp đi
nhanh đẻ cac mem còn đọc chứ
dạo này đnag đc nghỉ ko biết alfm gì
kiss kiss kiss kiss kiss

Admin

Admin
Admin
Admin

Hehe, viết thêm mấy cái oneshot mười mấy + nữa mới được sdgth
Nếu không có ai phản đối thì tớ viết đấy nhé, hehe.

https://moonchaewonvn.forumotion.com

pumpum

pumpum
Member
Member

em fản đối nè ko chiu đâu bik là thân fận mình ko thể ngăn kản...nhưng hạn chế lại đi, ad ráng kiếm 1 thú vui khác đc hum? Như viết truyện thiếu nhi hay phim hoạt hình chẳng hạn chào

vovevo

vovevo
Member
Member

có gì mà không trong sáng, kể cả có xảy ra chuyện ấy thì cũng không trong sáng ở chỗ nào, trong sáng hay không là ở cách nhìn nhận ở mỗi người, chuyện ấy không có gì là xấu là "đen tối" cả, chỉ có con người lạm dụng nó làm bậy, biến nó thành không trong sáng thôi, nó là nhu cầu tâm - sinh lý bình thường của con người, ai cũng có và sẽ có, nhất là khi họ yêu ai đó, chuyện ấy thật ra là bước tiến bình thường trong quan hệ t/y của bất cứ ai, nhất là khi họ đã quyết định sẽ sống bên nhau mãi, nam - nữ hay, giữa nữ - nữ với nhau, tất cả đều là tình yêu xuất phát từ trái tim họ mờ, thử đi search mấy cặp nữ - nữ xem, vẫn cứ xảy ra chuyện xxx à. YB & JH họ yêu nhau và tiến tới... rất nghiêm túc, tôn trọng, yêu thương nhau thì có gì mà không trong sáng. Hay do mình "già" rồi nên thấy nó cũng bình thường, chứ với mấy bạn u15, 16 thì trên mức teen [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  400855 Chắc tại trong phim YB & JH không có những cảnh thân mật như vậy nên các bạn quen rồi, kể cũng ngộ, trong phim nhiều bạn mong JH được YB ôm 1 cái (trong đó có cả mình chào ) cho đỡ thiệt thòi, giờ được rồi thì mừng cho họ chút đi mà 3538541 Mờ khẳng định với các bạn là không có gì là không trong sáng cho 1 tình yêu dám vượt lên trên tất cả để yêu để sống bên nhau như vậy [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  838598

pumpum

pumpum
Member
Member

@vovevo: Đúng là nó ko đen chỉ tại ng xem nhận xét nó đen hay ko, nhg nhìu màu xám wá thì nó cũng ko trắng nổi đâu pa go

vovevo

vovevo
Member
Member

à thì vẫn 1 câu tùy từng quan niệm, cảm nhận, độ tuổi mỗi người, có lẽ là phải trong sáng kiểu teen thì mới không bị gọi là chuyển mầu cháo lòng chào , nhưng với mình thì fic này cũng chẳng có gì là không trong sáng [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  82707 hihi [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  69068

pumpum

pumpum
Member
Member

thì vốn dĩ quan niệm ng đọc ko trong sáng nên mức độ so sánh thì fic wá xá sáng sdgrg

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

thì biết là mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nhưng cũng không nên đầu độc trẻ em trong sáng như pum đây, chuyện trong phòng của người ra mà cứ thế viết hết cả lên cho mọi người đọc hỏi sao lại không có người lên máu mũi, sặc máu mồm. khi151
thôi thì lỡ viết rồi thì tới luôn đi, cho pum trúng gió khỏi dậy luôn khi24

pumpum

pumpum
Member
Member

Nghe danh nữ hoàng bóng tối đã lâu nay mới gặp mặt, ác j mà ác dữ dzị eagle th093
Pũm biết là nói ko lại 1 số bạn trẻ trong đây( như vovevo, NHUNG..) nên chỉ mong ad hạn chế lại thôi, chứ nặng wá chắc trốn wa web # lun yociexp23

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

ặc ặc, cái tin đồn nữ hoàng bóng tối đâu ra vậy, eagle nhớ eagle hiền lắm mà, có làm gì đâu, cùng lắm chỉ là....mắc tội xúi giục người khác làm bậy, thêm dầu vô lửa thui mà ko chiu đâu
p/s: tự lảm nhảm một mình" ủa mình nhớ mình ém kĩ lắm mà ta, sao có người biết được mình là nữ hoàng bóng tối ta" 5535491

còn về vụ viết fic thì ai thích viết sao cũng được, eagle không có ý kiến nhưng mà tốt nhất là hãy giữ lại một chút gì đó cho cặp đôi năm lượng mà chúng ta yêu quý, chứ đi quá xa là hồi .... chắc đi luôn quá, không còn là những tình cảm trong sáng thuở ban đầu nữa><
ai bảo rằng tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở.... khi24

pumpum

pumpum
Member
Member

[Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  637936 [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  637936 [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  637936 tự sướng xong chưa =.=' Pũm dễ thương, hiền lành, thông minh, tốt bụng, vui tính, hòa đồng...mà còn chưa khoe, chưa j eagle đã tươm tướp ùi JFBQ00189070410A

eagle1994

eagle1994
Mod
Mod

cái thái độ như thế là sao hả Khi25
ừ thì eagle tự sướng một tí đã thấy thẹn với bản thân, không ngờ lại còn có người còn trình độ hơn cả mình, kinh nghiệm tự sướng dày dặn [Oneshot] Painter of the wind - 5 coins couple _ Quá khứ và hiện tại - Completed  434891

Sponsored content



Back to top  Message [Page 1 of 2]

Go to page : 1, 2  Next

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum