CHƯƠNG 4
Chợ búa vẫn đông đúc như thường lệ. Cũng như việc họa công tô điểm màu sắc lên giấy vẽ, đám đông cũng đang tô điểm không khí mát mẻ buổi sáng với đủ thứ âm thanh của xe kéo, những cuộc chuyện trò thường ngày, tiếng mặc cả của người đi chợ và cả âm thanh hỗn loạn của những con vật. Yoonbok đông đưa ống đựng tranh vẽ sau lưng và băng qua khu chợ, lướt ngang quầy bán thịt, tiệm sách, người bán trái cây, tiệm vải… À, có một tiệm buôn tranh đây rồi. Người chủ béo mập đang đứng trước cửa tiệm, đầu óc tính toán cũng như thân hình của hắn đều rất chắc chắn. Yoonbok nghĩ sự nhạy bén kinh doanh của hắn chắc cũng tốt như người chủ tiệm mà nàng từng giao dịch trước đây ở Hán Dương thành. Liệu nàng có định để mình bị dẫn dắt mãi bởi những người thế này?
“A, họa công! Một bức tranh mới à?”
“Phải.”
Họ cùng đi vào tiệm và chầm chậm mở tác phẩm mới nhất của Yoonbok. Như thường lệ, gã buôn tranh lướt những ngón tay dọc theo rìa bức tranh. Đôi mắt hắn dim lại nhưng lại không chút cảm xúc. Trong bức tranh, ánh trăng lưỡi liềm lơ lửng trong đêm đông trong khi lão quý tộc và người kỹ nữ của lão đứng bên vệ đường. Người cận vệ trong trang phục đỏ ra cử chỉ với lão quý tộc như đang mời lão đi qua, nhưng lại nhắc nhở lão phải nhanh lên. Người kỹ nữ ít nói nhưng lại có vẻ như đang thúc giục cậu bé đi nhanh xuống con đường. Cậu bé nhìn nàng tỏ vẻ hiểu ý. Đã đến giờ giới nghiêm và mọi người đều vội vã. Cuộc vui bí mật với bốn nhân vật được thể hiện kín đáo.
"Dạ cấm mạo hành" (Yageum Mohaeng - A Secret Night Trip)
-Hyewon
Một bức tranh thể hiện chủ đề bất chính, gây thị phi… và chắc chắn sẽ bán chạy.
Gã buôn tranh lấy giọng và nhìn lên Yoonbok đang rất trông đợi.
“30 lượng.”
Hắn dúi những đồng xu vào tay Yoonbok. Nàng bỏ nhanh vào túi.
Lần này Yoonbok cho thấy nàng hiểu biết hơn Il Wyol San Nim ở Hán Dương thành trước đây.
“Lại nữa à? Ông luôn trả tôi 30 lượng để rồi bán lại với giá 100 lượng!”
“Nhìn đây này, ngươi rõ ràng là rất có tài và ta không có ý phê bình. Nhưng tẩu thuốc của người kỹ nữ này bị vẽ sai rồi. Trừ phi ngươi chịu sửa lại bức tranh này, nếu không thì ta chỉ có thể trả ngươi 30 lượng thôi.”
Yoonbok sững sờ với lời phê bình của gã buôn tranh và lo lắng nhìn lại tác phẩm của nàng.
Nàng chẳng thấy có gì sai trong bức tranh cả.
Gã buôn tranh ra giá cuối cho cuộc thương lượng.
“35 lượng. Như ta đã nói, ngươi rất có tài. Khách hàng đã ca tụng ngươi. Ngươi được so sánh và có khi còn hơn cả Danwon.”
Ồ, thật thế sao? Đó thật sự là một lời khen rất ý nghĩa. Tinh thần Yoonbok tươi tỉnh lên đáng kể.
Nàng lấy giọng và cố ra vẻ nghiêm nghị.
“Ừm, ta nghĩ 35 lượng cũng tạm chấp nhận được.”
Cố giấu đi nụ cười, gã buôn tranh dúi thêm 5 lượng vào tay Yoonbok.