Tiếp tục đây các bạn (chap 24, 25)
Chap 24:
Một khoảnh khắc thật đau lòng, một giây phút khiến người ta phải rơi lệ. Mọi thứ hòa quyện vào nhau tạo nên những chuyện không thể tưởng tượng ra được.
Cơn gió thổi qua cuộc đời, mọi chuyện cứ ngỡ như mơ. Ai có thể thêu dệt nên những câu chuyện đánh vào lòng người như thế. Từ số phận trớ trêu, số phận mà chính người mang số phận ấy cũng không thể chấp nhận được.
Nỗi buồn chiếm trọn con tim mềm yếu. Dường như trên đời này không còn nơi nào để con tim đó có thể trú ngụ cả. Sự cô đơn mà nó đang chịu đựng thật sự khủng khiếp, đối với những chuyện đã hiện ra rõ ràng như thế thì chẳng còn cách nào có thể thay đổi được cả.
Quán rượu kia cũng khá đông nhưng hiện diện tại đây là hai con người, có lẽ họ cùng một tâm trạng.
Chén rượu nâng ngang cằm, ánh mắt long lanh nước. Cơn gió kia lại thổi đến khiến họ thoáng rùng mình.
_ hãy nói cho ta nghe về nàng ta đi – HD lên tiếng, giọng ông nghe thật u sầu.
_ dạ, dạ vâng. Con và nàng ấy thật ra cũng chỉ là oan gia mới quen biết mà thôi – đặt chén rượu xuống, YB nhìn HD mỉm cười chua chát – lần đầu tiên con đã gặp được một người con gái như vậy, thật tình con đã không thể không cảm động trước sắc đẹp đó, nhưng thầy ơi, sắc đẹp đó không phải là tất cả những gì mà con cảm nhận từ nàng ấy. Tâm hồn của nàng, con không thể nghĩ rằng con và nàng có thể nói chuyện cùng nhau mà lại còn có thể trao nhau tình cảm như thế - nước mắt YB bắt đầu rơi – thầy ơi, thật sự bây giờ trong lòng con không thể nào quên được nét đẹp đó, nét đẹp về hình thể, nét đẹp về tâm hồn, tất cả những gì mà con đã được nàng trao tặng. Con cảm thấy rất nhớ nàng, thầy ơi, con rất nhớ nàng…………- nước mắt chàng đã tràn đầy gương mặt thanh tú, hiện diện lên nỗi nhớ da diết đến khôn cùng.
_ YB à, ta thật sự không thể hiểu được tình cảm của hai người, ta đã từng gặp một người như vậy, một người mà ta mãi mãi sẽ không bao giờ quên được – HD uống cạn chén rượu nồng.
_ thầy không bao giờ quên được ư! Con nghĩ đó chắc chắn là một người rất đặc biệt.
_ trò ư, ta nghĩ trò đã hiểu được cảm giác đó. Cùng giống như trò và cô kĩ nữ đó vậy, thật sự là rất đặc biệt – ông uống thêm một chén rượu nữa rồi thờ dài – ta đã mất nàng trong khi nàng lên đường về nhà chồng. Ta thực sự đã mất nàng lúc đó, chỉ vì ta mà nàng đã hi sinh bản thân như thế, ta không hề có được cơ hội nói lời xin lỗi với nàng, nàng đã mãi xa ta. Ta đã muốn bên nàng ấy, an ủi và chia sẻ nhưng số phận của nàng thì không thể cho phép nàng làm vậy. Trong cuộc đời của nàng, ta đã làm cho nàng tan nát. Làm cho nàng buồn khổ, ta đã muốn theo chân nàng nhưng chính nhờ một người đã cứu vớt lấy cuộc đời của ta. Là một người mà đến giờ ta vẫn cảm thấy biết ơn cùng với thấy có lỗi. Ta đã để cho người đó mãi biến mất, ta không thể tìm ra người đó, sau nhiều lần cố gắng, và đến giờ, ta vẫn luôn tìm kiếm – HD bắt đầu rơi nước mắt, YB nhìn ông tư lự.
_ con xin lỗi vì đã làm cho thầy nhớ đến chuyện buồn đó – YB cúi mặt và rót rượu cho ông.
_ YB, trò không có lỗi gì cả, là do ta tự nhiên nhớ đến chuyện này mà thôi, ta mới phải xin lỗi trò. Ta thật sự cảm thấy khó chịu và mệt mỏi khi phải đối diện với thực tại, ta lúc nào cùng cảm thấy khổ sở và cô đơn khi phải một mình trên cõi đời mà người ta yêu thương lại phải chịu đựng sự cô quạnh đó tại một thế giới khác – HD ngước nhìn YB một cách mệt mỏi rồi lại nốc cạn chén rượu đầy, nước mắt vô tình lăn qua những nếp nhăn rơi khỏi tròng mắt.
YB lặng im, chàng cũng uống phần rượu của mình và trong lòng đang nhớ JH da diết. Chính chàng cũng thấy rõ được điều đó.
Trong màn đêm này, bao bọc xung quanh là thứ ánh sáng của nến, hôm nay ánh trăng mệt mỏi lẫn khuất sau màn mây xám xịt, mọi vật cứ như được thay một thứ áo mới không hợp với chúng. Tất cả cứ cố phô diễn ra sự vui sướng, hạnh phúc để cố che giấu đi sự thật phũ phàng bên trong. Một nội tâm đau khổ và đầy những sự.
Những cơn gió lại nhẹ nhàng thổi qua, con tim đau rát vì lạnh lẽo, cô đơn nay lại được dịp hằn lên những nỗi đau đó. Sự lạnh lẽo, cô đơn ấy tăng lên gấp bội khi không khí ban đêm chiếm giữ hết tâm tư, tình cảm.
“ Chỉ cần trong lòng thiếp có họa công thì dù thiếp có bị bán đến đâu đi nữa chàng vẫn mãi ở trong này. Chàng là người vô cùng quan trọng đối với thiếp, thiếp sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh của chàng vào trong tim……..”
Căn phòng chỉ còn một người con gái với bộ xiêm y vô cùng lộng lẫy, khuôn mặt được trang điểm chỉnh chu cùng ánh mắt đượm buồn, vương sự. Mặc dù nàng đang buồn nhưng những thứ bên trong căn phòng này vẫn không thể sánh kịp với nét đẹp tuyệt vời.
Chap 24:
Một khoảnh khắc thật đau lòng, một giây phút khiến người ta phải rơi lệ. Mọi thứ hòa quyện vào nhau tạo nên những chuyện không thể tưởng tượng ra được.
Cơn gió thổi qua cuộc đời, mọi chuyện cứ ngỡ như mơ. Ai có thể thêu dệt nên những câu chuyện đánh vào lòng người như thế. Từ số phận trớ trêu, số phận mà chính người mang số phận ấy cũng không thể chấp nhận được.
Nỗi buồn chiếm trọn con tim mềm yếu. Dường như trên đời này không còn nơi nào để con tim đó có thể trú ngụ cả. Sự cô đơn mà nó đang chịu đựng thật sự khủng khiếp, đối với những chuyện đã hiện ra rõ ràng như thế thì chẳng còn cách nào có thể thay đổi được cả.
Quán rượu kia cũng khá đông nhưng hiện diện tại đây là hai con người, có lẽ họ cùng một tâm trạng.
Chén rượu nâng ngang cằm, ánh mắt long lanh nước. Cơn gió kia lại thổi đến khiến họ thoáng rùng mình.
_ hãy nói cho ta nghe về nàng ta đi – HD lên tiếng, giọng ông nghe thật u sầu.
_ dạ, dạ vâng. Con và nàng ấy thật ra cũng chỉ là oan gia mới quen biết mà thôi – đặt chén rượu xuống, YB nhìn HD mỉm cười chua chát – lần đầu tiên con đã gặp được một người con gái như vậy, thật tình con đã không thể không cảm động trước sắc đẹp đó, nhưng thầy ơi, sắc đẹp đó không phải là tất cả những gì mà con cảm nhận từ nàng ấy. Tâm hồn của nàng, con không thể nghĩ rằng con và nàng có thể nói chuyện cùng nhau mà lại còn có thể trao nhau tình cảm như thế - nước mắt YB bắt đầu rơi – thầy ơi, thật sự bây giờ trong lòng con không thể nào quên được nét đẹp đó, nét đẹp về hình thể, nét đẹp về tâm hồn, tất cả những gì mà con đã được nàng trao tặng. Con cảm thấy rất nhớ nàng, thầy ơi, con rất nhớ nàng…………- nước mắt chàng đã tràn đầy gương mặt thanh tú, hiện diện lên nỗi nhớ da diết đến khôn cùng.
_ YB à, ta thật sự không thể hiểu được tình cảm của hai người, ta đã từng gặp một người như vậy, một người mà ta mãi mãi sẽ không bao giờ quên được – HD uống cạn chén rượu nồng.
_ thầy không bao giờ quên được ư! Con nghĩ đó chắc chắn là một người rất đặc biệt.
_ trò ư, ta nghĩ trò đã hiểu được cảm giác đó. Cùng giống như trò và cô kĩ nữ đó vậy, thật sự là rất đặc biệt – ông uống thêm một chén rượu nữa rồi thờ dài – ta đã mất nàng trong khi nàng lên đường về nhà chồng. Ta thực sự đã mất nàng lúc đó, chỉ vì ta mà nàng đã hi sinh bản thân như thế, ta không hề có được cơ hội nói lời xin lỗi với nàng, nàng đã mãi xa ta. Ta đã muốn bên nàng ấy, an ủi và chia sẻ nhưng số phận của nàng thì không thể cho phép nàng làm vậy. Trong cuộc đời của nàng, ta đã làm cho nàng tan nát. Làm cho nàng buồn khổ, ta đã muốn theo chân nàng nhưng chính nhờ một người đã cứu vớt lấy cuộc đời của ta. Là một người mà đến giờ ta vẫn cảm thấy biết ơn cùng với thấy có lỗi. Ta đã để cho người đó mãi biến mất, ta không thể tìm ra người đó, sau nhiều lần cố gắng, và đến giờ, ta vẫn luôn tìm kiếm – HD bắt đầu rơi nước mắt, YB nhìn ông tư lự.
_ con xin lỗi vì đã làm cho thầy nhớ đến chuyện buồn đó – YB cúi mặt và rót rượu cho ông.
_ YB, trò không có lỗi gì cả, là do ta tự nhiên nhớ đến chuyện này mà thôi, ta mới phải xin lỗi trò. Ta thật sự cảm thấy khó chịu và mệt mỏi khi phải đối diện với thực tại, ta lúc nào cùng cảm thấy khổ sở và cô đơn khi phải một mình trên cõi đời mà người ta yêu thương lại phải chịu đựng sự cô quạnh đó tại một thế giới khác – HD ngước nhìn YB một cách mệt mỏi rồi lại nốc cạn chén rượu đầy, nước mắt vô tình lăn qua những nếp nhăn rơi khỏi tròng mắt.
YB lặng im, chàng cũng uống phần rượu của mình và trong lòng đang nhớ JH da diết. Chính chàng cũng thấy rõ được điều đó.
Trong màn đêm này, bao bọc xung quanh là thứ ánh sáng của nến, hôm nay ánh trăng mệt mỏi lẫn khuất sau màn mây xám xịt, mọi vật cứ như được thay một thứ áo mới không hợp với chúng. Tất cả cứ cố phô diễn ra sự vui sướng, hạnh phúc để cố che giấu đi sự thật phũ phàng bên trong. Một nội tâm đau khổ và đầy những sự.
Những cơn gió lại nhẹ nhàng thổi qua, con tim đau rát vì lạnh lẽo, cô đơn nay lại được dịp hằn lên những nỗi đau đó. Sự lạnh lẽo, cô đơn ấy tăng lên gấp bội khi không khí ban đêm chiếm giữ hết tâm tư, tình cảm.
“ Chỉ cần trong lòng thiếp có họa công thì dù thiếp có bị bán đến đâu đi nữa chàng vẫn mãi ở trong này. Chàng là người vô cùng quan trọng đối với thiếp, thiếp sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh của chàng vào trong tim……..”
Căn phòng chỉ còn một người con gái với bộ xiêm y vô cùng lộng lẫy, khuôn mặt được trang điểm chỉnh chu cùng ánh mắt đượm buồn, vương sự. Mặc dù nàng đang buồn nhưng những thứ bên trong căn phòng này vẫn không thể sánh kịp với nét đẹp tuyệt vời.