Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Longfic] Painter of the wind _ 5 coins version/Update chap 62 - 65 _ Tiếp tục nào các bạn^o^

+16
NHUNG
pumpum
LEO
vovevo
MC_Donal
blue_Moons
soha_soha
zizi
BokHyang
sherrynguyen_15
baksaru
love5nyang
Teamilk
linda_susan
eagle1994
Admin
20 posters

Go to page : Previous  1 ... 8 ... 13, 14, 15  Next

Go down  Message [Page 14 of 15]

Admin

Admin
Admin
Admin

Khi nào mình viết tiếp thì sẽ post :D
Vì dạo này sắp thi nên không có nhiều thời gian viết, mong các bạn thông cảm nhé.
Cảm ơn các bạn đã cho ý kiến :D

https://moonchaewonvn.forumotion.com

soha_soha

soha_soha
Member
Member

Không biết Eun Chae có được gặp lại Yun Bok một lần nữa ko nhỉ? Không gặp được một lần thì cũng thấy tội sao đó. Hehe! Nhưng dù gì JH vẫn là nhất... chào

NHUNG

NHUNG
Member
Member

mình cũng khá thik EC
@soha: mình còn muốn EC và YB có chút gì nữa cơ 9618348037b7f2a149
nhưng JH là nhứt

Admin

Admin
Admin
Admin

Hehe, mấy chap sau có nhiều điều thú vị lắm đây. Các bạn hãy chờ xem nhé hehe
JJ có tên là Jaejoong, thành viên nhóm DBSK, đang bấn anh nên cho vô luôn khi98 Đọc chắc thấy vui vui nhỉ các bạn hehe

https://moonchaewonvn.forumotion.com

moonly


Member
Member

nghe hấp dẫn quá nhỉ? cho mình hỏi vậy có vụ hai thầy trò quyết đấu vẽ tranh k vậy? mà điều thú vị là gì vậy? bạn có thể bật mí tí k? chứ chờ chap mới chắc mình già mất

Admin

Admin
Admin
Admin

Uh, bạn ơi, đây là fic nên chế nhiều chứ không phải hoàn toàn giống phim đâu nên sẽ có nhiều chi tiết được lược bỏ cũng như thêm vô. Bạn thông cảm nếu như không có chi tiết bạn mong muốn nha khi48
Hehe, tại giờ mình đang thi nên chưa viết tiếp được, khi nào thi xong mình sẽ viết và post tiếp. Cũng không lắm đâu ha [Longfic] Painter of the wind _ 5 coins version/Update chap 62 - 65 _ Tiếp tục nào các bạn^o^ - Page 14 181492

https://moonchaewonvn.forumotion.com

moonly


Member
Member

không sáo như mình đã nói từ trước là mình thích cách bạn sáng tạo! thi tốt nha sdgth

Admin

Admin
Admin
Admin

Đã lâu chưa post, nay thi xong rồi mình post tiếp nhé chào

Chap 59:


Cảm giác trống vắng này thật khó diễn tả. Chỉ cần một ai đó ở bên cạnh, hướng ánh mắt về phía mình thì mình đã cảm thấy ấm áp và hạnh phúc biết nhường nào rồi. Trong cõi hư vô vẫn có thể tưởng tượng ra những chuyện như vậy nhưng sao trong thực tại thì nó chẳng bao giờ hiện hữu cả. Luôn luôn khiến người ta lạnh lẽo và trái tim này cũng không còn cảm giác nữa. Cảnh vật như xuôi theo tâm trạng con người. Người vui, cảnh vui – người buồn, cảnh buồn. Có một sợi dây liên kết đặc biệt giữa người và vật. Bất cứ điều gì cũng cần có duyên nợ. Ngay cả ta với một bộ Hanbok cũng thế. Chăng là kiếp trước ta đã dệt nên nó và kiếp này ta được mặc nó trên người. Không biết sau này sẽ ra sao chỉ biết rằng thực tại đang vây hãm con người trong cái vòng luẩn quẩn của nó. Cũng không lường trước được khi nào sẽ bị đá văng ra khỏi cái thực tại này, chắc có lẽ cái chết không phải là kết thúc tất cả. Cái chết chỉ là để bắt đầu một cuộc sống khác. Tuy nhiên, cuộc sống không phải là hạnh phúc vì đơn giản, cuộc sống này được tạo ra để chờ đón cái chết.
Đi dạo trong khu vườn rộng lớn, EC cũng thấy nhớ gia quyến của mình. Tuy nàng đã bị chính tay cha mình đem bán cho kĩ viện nhưng nàng vẫn không thấy oán hận cha mình. EC hiểu vì sao nàng cần phải hi sinh như thế và nàng coi đó là một sự hi sinh lớn lao, đặc biệt vô cùng. Nàng đang chờ đợi một cái chết đến với mình, nàng không biết khi nào nó đến, nhưng nàng thật sự hi vọng nó đến thật nhanh để giải thoát nàng khỏi kiếp sống cô độc này. Chính EC cũng tự cho rằng mình thật quá phũ phàng và không có ý nghĩa gì. Khi hoàng thượng đến bên nàng, cả JJ nữa, tất cả họ đều lo lắng cho nàng nhưng về phía nàng thì sao. Nàng chỉ xem họ như những người mình không được phép đáp lại tình cảm vì trong tim nàng thật sự không có họ. Vậy mà đối với YB, nàng nghĩ khác. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng việc chờ đợi YB là một việc uổng phí thời gian và sai lầm. Mặc dù nàng ý thức rõ rằng chàng đã yêu JH, và có lẽ, cả đời này chỉ dành cho mình JH mà thôi, thế nhưng EC vẫn muốn được ở đâu đó, dù chỉ là một góc thật nhỏ, trong trái tim chàng. Như vậy thôi thì nàng đã có thể ra đi thật thanh thản rồi. Việc chờ đợi cái chết của nàng chỉ là để việc được gặp lại YB thật nhanh mà thôi. Dù là bây giờ hay một ngày nào đó gần đây nhất đi chăng nữa thì nàng cũng vẫn sẽ đánh đổi cả cuộc đời còn lại của mình để được gặp chàng. EC cũng tự hỏi rằng mình như thế là đúng đắn, là yêu sâu nặng hay là ngu ngốc. Có phải mình đã quá ngu ngốc không?, nàng tự hỏi vậy nhiều lần nhưng xung quanh chỉ là bốn bức tường trả lời bằng cách im lặng cho nàng mà thôi. Nàng cũng nghĩ rằng thật quá bất công cho mình. Sao JH lại được chàng yêu thương như thế còn nàng thì không được, không lẽ nàng đã quá tồi tệ đến mức không đáng được YB để ý đến sao? Chuyện YB là một nữ nhi nàng hoàn toàn không để tâm. Là nữ nhi thì sao chứ, chỉ cần yêu bằng cả tấm lòng thì nàng không hề bất chấp những chuyện đó. Dù có phải bị chết hay tệ hơn là bị lăng mạ bởi đồng loại và nhục nhã đến chết.
Đứng một mình ở đây thật cô đơn. Gió thốc vào người không thương tiếc như muốn ép người ta đến con đường cùng vậy. Lạnh lẽo quá!, nàng nghĩ, chưa bao giờ lại thấy buồn như bây giờ. Nếu có làm bạn thì cũng chỉ là những cây cao ở đây cùng những bông hoa và những tán lá rộng. Những vật vô tri vô giác này sẽ im lặng mà nghe nàng nói, chúng không nói điều gì làm nàng đau đớn cũng không trách cứ nàng gì cả. Chỉ lặng lẽ chờ đón những gì nàng sắp nói với chúng mà thôi. Tuy thế nhưng EC cũng không định tâm sự bất cứ điều gì với chúng cả. Nàng muốn giấu đi tất cả những chuyện đau lòng đó vào tâm can, nàng nghĩ rằng mình sẽ không bày tỏ với ai ngay cả với thiên nhiên.

“Thiếp nhớ chàng lắm. Chàng thật quá nhẫn tâm, có lẽ chàng đã quên thiếp luôn rồi. Có đúng như vậy không? có thật chàng đã không còn coi thiếp tồn tại trên đời này nữa không? nếu thật như vậy thì thiếp sẽ biến mất trên cõi đời này mãi mãi. Có phải thiếp ngu ngốc lắm không? vì sao thiếp phải làm những chuyện như vậy vì chàng cơ chứ. Chàng đâu có dành tình cảm cho thiếp, thiếp biết chàng chỉ có mình cô ta thôi. Nếu vậy thì thiếp phải tiếp tục sống thật hạnh phúc để cười vào mặt cô ta, cho cô ta biết rằng thiếp đang hạnh phúc hơn cô ta nhiều. Nhưng cô ta vẫn luôn có được điều mà thiếp mong muốn nhất dù có phải đánh đổi cả tính mạng. Đó là tình yêu của chàng. Chàng không thể một lần nghĩ đến thiếp một cách nghiêm túc rằng chàng có tình cảm với thiếp hay không sao? Không thể tin nổi rằng thiếp đã yêu một người như chàng, một nữ nhi, cũng như thiếp. Chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của thiếp, thiếp muốn mình sống một cuộc đời nhẹ nhàng cũng không được hay sao? Phải đày đọa thiếp vào kiếp sống đau khổ đó mới được ư? Chẳng có ý nghĩa gì để làm vậy cả, tất cả chỉ như bọt biển, xô vào rồi lại tan ra, để cuối cùng chẳng được gì cả. Thế để làm gì, chàng nói vậy có phải không? con tim thiếp giờ đang hướng về chàng, muốn gặp chàng dù một lần thôi cũng được, có lẽ thiếp sẽ chẳng còn gì để hối tiếc nữa. Cuộc đời này cho thiếp quá nhiều đau đớn, kể cả lúc này đây, khi thiếp cảm thấy mình thật sự tự do thì thiếp cũng vấn không thấy hạnh phúc. Bên cạnh thiếp, những con người muốn hi sinh vì thiếp, ngay cả khi đó không phải là thật lòng, thì thiếp cũng vẫn từ chối họ thật thẳng thừng. Vì con tim thiếp không có họ, trong lòng thiếp không tồn tại tình yêu với họ. Thiếp cũng không hiểu sao thiếp lại có tình cảm với chàng, một tình cảm mãnh liệt. Thiếp biết chàng được bao lâu, một ngày, hai ngày hay thậm chí chỉ là biết. Thế mà ở chàng lại có gì đó khiến thiếp say đắm, khiến thiếp hiểu ra một điều gì đó trong cuộc đời thiếp. Mọi chuyện thật bất ngờ, chẳng ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra cả.
Thiếp cũng không chắc mình sẽ mãi sống trong cảnh này, chỉ sống vì một tình yêu đã chết thì chẳng thực tế gì cả. Mọi thứ chẳng đâu vào đâu cả, có đúng như thế không. Nhưng thiếp vẫn muốn một lần được chàng ôm vào lòng, tham lam muốn được đôi môi chàng chạm vào môi mình hay chí ít là một ánh mắt quan tâm thôi. Những điều đó là những điều thiếp cần ngay bây giờ. Hơi ấm của chàng, ánh nhìn của chàng, lời nói quan tâm, tất cả, tất cả từng điều một thiếp đều ghi sâu trong lòng. Chỉ là thiếp muốn những điều như vậy xảy ra thêm lần nữa thôi. Chàng hãy thực hiện điều đó, vì thiếp được không!?”


Đêm nay trời thật lạnh quá. YB muốn đi ra ngoài một lát cho khuây khỏa, chàng không thể tiếp tục ở trong ngôi nhà này thêm phút giây nào nữa cả. Từng nỗi đau như thấm sâu hơn vào lòng chàng khi luồng hơi lạnh thổi qua khiến chàng khẽ rùng mình. Nước mắt chàng không rơi được, có lẽ vì chàng đã rơi quá nhiều nước mắt rồi. Đi qua con phố đông đúc người buôn bán, YB thấy mình lạc lõng vô cùng. Chẳng ai quan tâm đến chàng, một người đang đau khổ đến cùng cực, họ luôn tay luôn chân vào những việc của họ. Ánh đèn hắt từ trong những quán xá hay trong những ngôi nhà nhỏ xung quanh khiến YB thấy ấm lòng một chút, chàng nghĩ rằng ít nhất những người này cũng hạnh phúc hơn chàng nhiều.
Đến một ngôi nhà rất lớn, chàng đứng nhìn chằm chằm vào nó mà không có bất kì cảm xúc nào cả. Mọi thứ như đóng băng lại khi chàng nghĩ đến những chuyện xưa. Nhưng điều đó chẳng thể lý giải vì sao chàng lại chú ý đến nó như vậy. Một tiếng động nhẹ nhàng phát ra từ cánh cửa kia. Có ai đó đang mở cửa và chuẩn bị bước ra. YB không né tránh, chỉ hướng ánh mắt vào cánh cửa và thấy được bàn chân mang giày thêu hoa của một người phụ nữ. Càng gần hơn nữa, YB dán mắt vào người phụ nữ, mà chàng chắc chắn là thế, sắp bước ra.
Người phụ nữ cũng đưa ánh mắt vào người lạ mặt. Khi ánh mắt họ gặp nhau, người phụ nữ kia liền dịu xuống, nàng thất thần đứng trước mặt chàng, không một phút giây bỏ lỡ, ôm chầm lấy chàng. YB cũng không chống cự, chỉ âm thầm đặt tay lên vai nàng mà thôi. Đã lâu lắm rồi chàng chưa được gặp nàng, và nàng thì vừa ao ước được gặp chàng. Có lẽ lời cầu nguyện của nàng đã đến được tai của ông trời. Nước mắt nàng lập tức rơi ướt đẫm vai áo chàng. EC biết mình thật quá hạnh phúc khi còn được gặp chàng thế này. Nàng không đủ sức nói một câu nào cả, chỉ ôm chàng như thế, như một người vợ chờ đợi chồng mình hàng chục năm và giờ, sau ngần ấy năm đã được gặp lại. Gương mặt YB buồn bã nhìn xoáy vào không trung sau lưng EC. Chàng không biết mình nhìn điều gì, chỉ đơn giản là nhìn vào đó mà thôi. Lớp không khí chàng vừa hướng mắt tới cũng gần như nóng lên làm xung quanh có vẻ ấm được đôi chút. YB chậm rãi đưa bàn tay đang đặt trên vai nàng xuống lưng nàng và ôm chặt nàng vào lòng. EC khẽ cựa người để thích nghi với hơi ấm từ chàng. Đã lâu lắm rồi nàng mới có được cảm giác ấm áp này.
Có lẽ YB không biết rằng mình lại gặp EC ở đây. Chàng hoàn toàn chưa được nghe thấy điều gì về nàng kể từ dạo ấy, lần cuối cùng gặp nàng, nàng cũng đã khóc rất nhiều. Và giờ, khi gặp lại EC, nàng vẫn khóc, vẫn nhiều như lúc ấy. Hành động của nàng cũng không làm YB cảm thấy bất ngờ, ngay cả khi vừa thấy nàng. Trong thâm tâm chàng khẽ mỉm cười và nghĩ rằng thật tốt khi nàng khỏe mạnh thế này. Nếu không nhìn thấy nàng ở đây thì ta chắc chắn sẽ không thể yên tâm. Khi cô đơn và buồn bã thế này, đột nhiên ta nghĩ đến nàng. Ta cảm thấy mình có lỗi với nàng rất nhiều. Khi ở bên cạnh JH, ta cũng thấy có lỗi với nàng, ta không xứng đáng được nàng yêu thương.
Được thêm một lúc nàng khẽ đưa người ra sau để nhìn thấy toàn gương mặt của YB, ánh mắt chàng thật buồn, nàng thầm nghĩ rồi cũng khẽ rướn người hôn lên đôi môi giá lạnh của chàng. YB vẫn không chống cự, chàng cứ để yên như thế trong một thời gian dài. Đến nỗi EC càng ngày càng lấn sâu hơn, nàng đưa môi mình mạnh mẽ hơn một chút vào trong, YB nhắm mắt nhẹ nhàng rồi từ từ cảm nhận những đợt sóng yêu đó của nàng, chàng không kháng cự chút nào cũng không tỏ vẻ gì là thích thú. Chỉ để yên như thế, cho nàng thỏa mãn nỗi nhớ mong. Khi EC đặt tay lên ngực chàng, YB mới đẩy nàng ra một cách tế nhị, tay chàng đặt lên cánh tay nàng chứ chưa buông ra hẳn. EC kéo chàng vào nhà mình và đưa lên khuê phòng. Giai nhân trong nhà có nhìn nhưng cũng không biết chàng là ai, họ chú tâm vào công việc mình đang làm.
Trong phòng rõ là ấm áp hơn nhiều so với không khí lạnh giá bên ngoài. EC ngồi đối diện YB, tay rót trà cho chàng, YB đón nhận chum trà rồi uống cạn. Hơi ấm của trà lan tỏa khắp cơ thể chàng khiến chàng thấy khoan khoái một chút. EC mỉm cười rồi đến bên chàng tựa đầu vào vai chàng. Nàng thật sự muốn khóc tiếp nhưng khoảnh khắc này để mà khóc thì thật uổng phí. EC nắm chặt bàn tay chàng, giờ vẫn còn vương cái lạnh ngoài kia. Rồi hôn lên mu bàn tay có vết sẹo ngày ấy. Đột nhiên YB thấy nhói trong tim, chàng nhớ về JH một lát.

_ đã lâu không gặp, thiếp muốn ở bên chàng như thế này – EC cười rồi ngồi thẳng dậy để thấy được mặt chàng – như thế mãi thì thật hạnh phúc!
_ phải, đã lâu không gặp, thật tốt khi thấy nàng vẫn khỏe mạnh như thế - YB đáp, chàng cũng gượng cười – tuy nhiên nàng vẫn rất buồn khi ta nhìn nàng lần đầu.
_ đúng thế, thiếp nhớ chàng nhiều lắm, muốn được chàng ôm thật chặt như ban nãy vậy, có thế thiếp mới cảm thấy dễ chịu hơn một tí. Chàng có khỏe không?
_ cũng vậy thôi, những chuyện đau lòng luôn hiện hữu – YB cười nhạt – chúng ta có nhiều điểm chung quá, ta và nàng đều là những người đau khổ.
_ thiếp có thể biết chàng đang đau khổ vì điều gì không? chàng đang ở đâu? Cuộc sống thế nào? – EC hỏi một cách lo lắng.
_ điều ta đau khổ ư? Ta xin lỗi khi không thể nói được, chuyện này thật sự chỉ là của riêng ta mà thôi – chàng thở dài rồi mới đáp tiếp – ta đang ở phủ của KJN, ta vẽ tranh cho ông ta và ông ta trả công cho ta rất hậu hĩnh.
_ KJN, là vị lão gia giàu có bậc nhất Han Yang, là phu quân của JH! Chàng đã gặp lại JH?
_ phải, chính là ông ta, ta cũng đã gặp lại JH rồi. Còn nàng thế nào, cuộc sống vẫn tốt chứ?
_ cuộc sống của thiếp cũng tẻ nhạt lắm, từ dạo đó, hoàng thượng đã chấp thuận cho thiếp ra ở đây và không hề đến đây một lần nào, người đã cho thiếp sự tự do nhưng hiện giờ thiếp thấy mình không khác nào đang ở trong một chiếc lồng cả. Khi ở đây một mình, đêm đêm chẳng có ai trò chuyện và không có chàng bên cạnh thiếp như muốn nổ tung ra. Những tháng ngày đó thật sự như cực hình đối với thiếp – nàng nắm chặt tay chàng hơn rồi nói tiếp – liệu chàng có thể ở đây mãi được không?
_ ta xin lỗi – chàng nghĩ một lát rồi lên tiếng – công việc của ta vẫn còn rất nhiều, những việc quan trọng hơn cũng thế. Ta không thể ở bên cạnh nàng được, ta hi vọng nàng sẽ không thấy buồn.
_ thiếp đương nhiên thấy buồn, chàng có thể hằng ngày đến đây nói chuyện với thiếp, cho thiếp được gặp chàng được không? dù một chút thôi cũng được, thiếp không cần nhiều lắm đâu. Chàng xuất hiện thế này thì có phải chết thiếp cũng chịu được mà.
_ được rồi, ta không muốn nghe những lời đó, ta không muốn nghe nàng nói đến cái chết. Ta chẳng muốn ai chết ngoài hắn đâu........... – YB bỏ lửng câu nói, chàng không giải thích cũng không nói gì thêm cả.
_ chàng đang nói tới ai vậy? “hắn” là ai?
_ đừng bận tâm, chẳng có gì đâu – YB nói bâng quơ cho qua chuyện rồi im lặng.
_ sao chàng lại đến đây thế? – EC lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.
_ ta muốn ra ngoài đi dạo một lát, cứ đi mãi đi mãi, đến đây lúc nào không hay. Ta cứ đứng nhìn chằm chằm vào ngôi nhà này, cũng chẳng biết rõ lý do nữa, nhưng ta chợt thấy có ai đó muốn ta đừng lại và làm những hành động ấy. Sau đó thì nàng đi ra – YB trả lời, ánh mắt chàng đã bắt đầu có chút sức sống.
_ có lẽ người đó chính là thiếp – EC mỉm cười.

YB cũng mỉm cười, chàng thấy đỡ hơn được một chút. Không biết rằng tại sao chàng lại có cảm giác như thế. Rồi chàng lại nghĩ về JH, liệu JH có thể mang lại cho chàng được cái cảm giác an toàn này không? YB biết mình nghĩ vậy thì rất ích kỷ nhưng ý nghĩ đó cứ ập đến làm chàng thấy đau đớn hơn. Chàng thật sự yêu JH, điều đó là chắc chắn, tuy nhiên khi ở bên cạnh JH, ngoài cảm giác hạnh phúc thì cảm giác lo âu luôn làm chàng choáng ngợp. Sau khi ý nghĩ ấy hiện hữu trong lòng chàng, YB muốn chết ngay đi cho rồi. Tại sao chàng lại nghĩ như thế về JH chứ, chàng đã bị lung lay bởi EC sao? Vậy thì tình cảm bấy lâu nay JH dành cho chàng là gì? Là rác rưởi ư, hay là một tình cảm đã trao nhầm người?
YB khẽ đẩy EC ra khỏi mình rồi đứng dậy, ánh mắt nhìn nàng như một người có lỗi với nàng.

_ ta xin lỗi, giờ ta phải đi, ta đã làm phiền nàng nhiều rồi – nói rồi chàng bước nhanh ra ngoài, chẳng nhìn lại lấy một lần.
_ khoan đã, chàng phải đi ngay bây giờ ư? – EC gọi với theo nhưng chỉ thấy gió trả lời từ màn đêm đen đặc.

YB chạy ra cửa và phóng như bay theo hướng về phủ KJN. Chính chàng cũng không hiểu sao mình lại hành động như vậy. Có lẽ cái ý nghĩ ích kỷ kia đã làm chàng phải rời khỏi đây ngay. Thế còn những hành động của EC, sao chàng không ngăn nàng lại mà để cho mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên đến kì lạ. Việc chàng làm có phải đang rất có lỗi với JH hay không? Nếu thật sự như vậy thì bây giờ nhất định YB muốn đến ngay bên JH, dù có phải trả giá bất cứ điều gì. Cũng như chuyện xảy ra cách đây nửa năm vậy, chàng cũng đi tìm JH trước khi nàng bị bán cho KJN, YB thấy đau lòng như thế.

Đêm đã khuya nên đèn hầu như đã tắt hết, YB bước đến trước cửa phòng JH mà gõ cửa thật nhẹ. Chàng biết mình đánh thức nàng như vậy là không nên cũng như chẳng có việc gì mà chàng phải làm vậy cả. Tuy nhiên chàng vẫn phải làm vậy.
Có tiếng người ra mở cửa, YB lặng người nhìn vào nó, không biết là ai, nếu là KJN thì chàng sẽ phải giải thích đủ điều, đến giờ YB mới nghĩ đến những chuyện phức tạp vậy. May sao đó là JH, nàng mặc áo cánh mỏng màu tráng, tóc nàng theo bím và buông dài đến tận lưng. Dù đã tẩy trang nhưng trông nàng vẫn còn rất xinh đẹp. YB đẩy nàng vào trong đóng cửa lại thật nhanh rồi ôm chầm lấy nàng, khiến JH bất ngờ vô cùng. Nhưng nàng vẫn không chống cự, như YB ban nãy vậy, nàng khẽ nhắm mắt lại rồi mỉm cười hạnh phúc. Không thể tin được giờ này chàng lại có mặt ở đây.

Mãi mà YB vẫn chưa buông nàng ra, JH khẽ đẩy chàng ra nhưng nắm chặt bàn tay chàng. YB thuận ý làm theo. Chàng nheo mắt nhìn nàng trong bóng tối, ban nãy nhờ có ánh đèn bên ngoài nên thấy được gương mặt tuyệt đẹp của nàng, giờ tuy vẫn là gương mặt đó nhưng lại khó để nhìn rõ được.
_ sao chàng lại đến đây vào lúc này? – JH hỏi như thì thầm.
_ vì ta nhớ nàng, ta muốn gặp nàng ngay bây giờ - YB trả lời rồi nắm chặt tay nàng hơn – ta xin lỗi vì đã đánh thức nàng trễ vậy.
_ không sao cả, chỉ cần được nhìn thấy chàng là thiếp rất hạnh phúc rồi – JH đáp, những câu nói thế này càng khiến YB đau lòng hơn khi ý nghĩ đó bắt đầu xuất hiện.
_ hãy nghe ta nói có được không? – YB cố căng mắt nhìn những hành động của nàng, trong đêm thế này chẳng ai nhìn rõ được thái độ của ai, chàng chỉ nhận được cái gật đầu đồng ý – ta đã có một suy nghĩ sai lệch, ta nghĩ rằng nàng không an toàn, và ta lúc nào cũng lo lắng khi ở bên nàng – YB nói như thì thầm – đó chính là ý nghĩ của ta, ta thật đáng chết có đúng không? cho nên điều ta ao ước là muốn nàng cùng ta rời khỏi đây ngay, ta không thể tiếp tục để nàng gặp nguy hiểm như vậy nữa.
_ họa công......................... – JH như vỡ òa trong giọng nói, nàng đang bất ngờ vô cùng, có lẽ nàng cũng chưa hiểu rõ những gì mà YB vừa nói – sao chàng lại nghĩ như vậy? thiếp biết chàng lo lắng cho thiếp nhưng chàng cũng hiểu rằng bây giờ chúng ta không thể đi đâu được mà, khi nào mọi chuyện còn rối tung lên thế này thì chúng ta vẫn còn gặp nguy hiểm. Thiếp thiết nghĩ chàng nên rời khỏi đây trước thì hơn, dù sao lão gia có thể đã biết được mối quan hệ của ta rồi, nếu giờ ta còn nuôi ý nghĩ rời khỏi đây thì chẳng được gì đâu, họa công ạ.
_ sao nàng lại thay đổi suy nghĩ như vậy? chẳng phải nàng đã từng nói muốn cùng ta rời khỏi đây sao? Hay nàng đã quên hết rồi, nàng đã bị khuất phục bởi tiền tài rồi ư? – YB đẩy tay nàng ra, đã có điều gì đó khiến chàng không được bình tĩnh – ta không dám tin như vậy.
_ thiếp không bao giờ có ý nghĩ như vậy, chính là chàng, chàng đã nói rằng chàng gặp nguy hiểm khi ở bên cạnh thiếp, thế sao lại đến gặp thiếp làm gì, những điều thiếp làm cũng chưa đủ chứng tỏ rằng trong lòng thiếp chỉ có mình chàng sao? Thiếp thì không tin chàng chỉ có mình thiếp, những lời nói về ý nghĩ của chàng làm thiếp thấy đau lòng. Chàng biết thiếp yêu chàng mà – JH như sắp khóc, giọng nói của nàng run vô cùng.
_ phải, ta thật sự không phải chỉ có nàng trong lòng đâu, ta yêu EC, có được chưa? Dù sao ở bên EC ta cũng không cảm thấy nguy hiểm – YB nói rồi lạnh lùng đi ra không nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Sự lạnh lẽo bao trùm căn phòng đang mở cửa.
JH không biết mình nên làm gì ngay lúc này, chỉ thấy mặt mình lạnh hơn. Nước mắt nàng đã rơi, rơi thật nhiều. Tại sao, tại sao YB lại nói những lời đó với nàng chứ. Điều chàng muốn là gì? Sao lại nhắc đến EC trước mặt nàng, chàng không biết rằng nàng đau khổ đến mức nào chứ. Mới hôm qua thôi, chàng mới nói rằng không muốn xa nàng, cảm thấy rất đau khổ vậy mà hôm nay đã nói rằng yêu EC, rồi cảm thấy không được an toàn khi ở bên nàng. Những chuyện đó là sao chứ? JH không thể nào hiểu rõ. Mọi chuyện lúc này thật quá mơ hồ.

“Họa công, hãy nói cho thiếp biết tại sao chàng lại nói những lời đó với thiếp? Chàng biết rằng những lời nói đó đã làm thiếp đau đớn đến cùng cực không? Chàng thật sự yêu EC ư? Thật sự có người khác trong lòng ư? Hay chàng đang làm điều gì trái với lòng mình? Đã bao nhiêu lâu rồi tình cảm của chúng ta được vun đắp, thế mà giờ đây chàng lại làm thiếp tổn thương đến thế sao? Chàng không còn thiếp trong lòng nữa ư? ở bên thiếp chàng chẳng thấy an toàn gì cả à? vậy thì sao chàng lại đến đây vào ban đêm thế này, chẳng lẽ chàng đến đột ngột như thế chỉ để nói rằng chàng có người khác trong lòng ư? Như vậy công bằng với thiếp sao? Có lẽ chúng ta đã quá ảo tưởng rồi!”






https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin



Chap 60:

Sáng hôm sau YB đến phòng KJN như đã nói và ở đó có cả JH. Nàng nhìn chàng thật lạnh lùng và không như mọi hôm. Trong ánh mắt đó không hề tồn tại nụ cười. KJN nhìn chàng bằng ánh mắt bình thản và như muốn nói cho chàng rằng “mọi chuyện sẽ kết thúc ngay thôi” vậy. Ông để chàng ngồi xuống trước mặt mình và JH rồi uống cạn ly trà JH vừa châm, sau đó nở một nụ cười nửa miệng.

_ đã đến rồi sao, đúng giờ lắm. Hôm nay ta muốn ngươi gặp một người, đó cũng là phần thưởng mà ta muốn cho ngươi vì làm rất tốt trong bức tranh hôm qua. Nhân tiện, đã lên màu chưa?
_ chỉ thiếu một chút nữa thì hoàn thành rồi, thưa lão gia. Đa tạ lão gia đã chiếu cố, người muốn tại hạ gặp ai vậy? – YB nhìn ông thật lạnh lùng và cũng chẳng buồn đưa mắt về phía JH.
_ cho vào – ông nói vọng ra ngoài rồi một cô nương bước vào. Nhìn phong thái lả lướt của cô ta có thể đoán được ngay đây là một kĩ nữ tại kĩ viện ở Han Yang – ngồi cạnh họa công đi! – KJN ra lệnh.
Gương mặt của vị cô nương này cũng không phải dạng tầm thường, cũng có nhan sắc. Về tài năng thì chưa dám nhận xét. Có lẽ đây là người mới nên JH không hề quen mặt, nàng khá bất ngờ khi thấy cô bước vào, nàng cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nhìn cô chằm chằm.
_ thưa lão gia, đây là ý gì? – YB nhăn trán hỏi, chàng cũng vẫn chưa hiểu.
_ ngươi thấy vị cô nương này thế nào? Đây chính là người ta muốn ngươi gặp mặt và ta sẽ là chủ hôn cho người và Seo Hwa. Ngươi có vui không? – KJN nhìn sang YB và JH, khẽ nhướn mày – nàng thấy hỉ sự này được chứ? – ông hỏi JH.
_ tiểu nữ không có quyền quyết định, chỉ là ở tại ý của họa công thôi – JH nhìn ông bình thản đáp nhưng thật sự trong ánh mắt nàng đã có chút không yên, những chuyện này liên tục quấn lấy tâm trạng nàng. Chưa thoát khỏi sự đau đớn hôm qua thì hôm nay lại gặp chuyện này, một đòn không phải nhẹ.
_ tại hạ nghĩ rằng mình vẫn còn cần phải suy nghĩ – chàng đáp rồi nhìn về phía cô.
_ vậy trong thời gian đó lão gia hãy cho tiểu nữ tùy ý lui tới phòng của họa công đây có được không ạ? – SH hỏi, giọng nói của nàng rất hay, có phần bạo dạn.
_ chuẩn, những chuyện này ta không hề làm khó, chỉ cần có thể tốt cho hai người thì không có vấn đề gì đâu – ông ta đồng ý ngay. Liền nhìn qua thái độ của JH, trông nàng có chút đau đớn.

Bấy giờ YB mới khẽ nhìn sang. Chàng bỗng thấy mình ngu ngốc vô cùng. Vì sao chứ, sao lại phải nói ra những điều ngu ngốc đó làm gì. Nếu chỉ vì chuyện đau đớn của chính mình mà đâm ra bực dọc với người khác thì hoàn toàn không nên chút nào. YB cũng đã tự ý thức được những chuyện đó sau khi đã tỉnh táo lại.
Sau đó chàng lui ra cùng SH, nàng là một người phụ nữ đẹp, tuổi trạc tuổi JH. Tuy tính cách khá hoạt bát nhưng ánh mắt lại rất hiền dịu. Có thể nói đây là một người phụ nữ bề ngoài trông thật hoạt bát phóng khoáng còn bên trong thì lại ẩn chứa một nét tính cách đặc biệt vô cùng.
YB đi một mạch về phòng, trong lòng dâng lên nỗi buồn, sự đau khổ về nhiều chuyện vừa qua. Chàng cảm thấy bản thân mình thật ấu trĩ, chẳng đâu ra với đâu cả. Ngồi vào chỗ lên màu cho bức tranh, YB không hề quan tâm đến SH đang ngồi đối diện nhìn chàng bằng một ánh mắt trầm ngâm, xem xét, nàng không gây ra bất cứ tiếng động nào làm phiền đến YB cũng không phải như không tồn tại. Nàng vẫn cho nàng một ánh mắt để tồn tại. Sau khi chờ đợi một khoảng thời gian khá dài, YB đã lên màu xong cho bức tranh, SH mới lên tiếng. Mà cũng vào lúc này YB mới biết SH ngồi ở đây.

_ chàng sao thế? Chàng thấy thiếp thế nào? – nàng cười nhỏ nhẹ rồi nhìn chàng, lần này là bằng ánh mắt nghi hoặc, trông chờ.
_ tiểu thư cũng biết tại hạ không thể chấp nhận hôn sự này mà – YB nghiêm mặt, chàng đáp bằng một giọng lạnh lùng.
_ thiếp không hỏi chàng về chuyện hôn sự, thiếp chỉ muốn biết chàng nghĩ về thiếp như thế nào thôi! – SH đáp, nàng không hề nói tiếp câu của YB, nàng vẫn chỉ xoáy vào vấn đề chính mà nàng muốn biết.
_ tại hạ lần đầu mới gặp tiểu thư nên vẫn không biết được nhiều điều, xin cho tại hạ thứ lỗi khi không thể trả lời câu hỏi này – YB giữ ý trong từng câu nói, chàng vẫn không thể biết được KJN đang nghĩ gì.
_ thiếp không cần chàng biết rõ gì cả, chỉ cần chàng cho thiếp một nhận xét về những gì chàng thấy thôi, một chút cũng được – SH vẫn tỏ ra bình tĩnh, nàng đối đáp lại những gì YB nói.
_ tiểu thư là một người đẹp, và cũng rất thông minh nữa. Tại hạ nghĩ rằng mình không có đủ tài năng hay phẩm chất để xứng đáng với tiểu thư – YB lạnh lùng nhìn nàng, mắt cụp xuống như tỏ ý rằng chàng xin lỗi vì chuyện đó.
_ cảm ơn chàng khi đã nhận xét về thiếp như vậy, còn riêng thiếp, thiếp thấy chàng là một vị họa công kì lạ - SH mỉm cười thật nhẹ sau khi buông lời nhận xét vể chàng – đường nét trên gương mặt chàng, phong thái lạnh lùng của chàng, cái cách chàng nhìn phu nhân, tất cả đều có điều gì đó mang dáng dấp nữ nhi – điều nàng nói khiến YB khẽ giật mình, chàng phải cố kìm lại – hoặc do thiếp lầm lẫn, nhưng sự lạnh lùng của chàng không phải của một người đàn ông, trong ánh mắt chàng vẫn có sự yếu ớt của một nữ nhi.
_ tiểu thư....tiểu thư nói vậy có ý gì? – YB hơi run, chàng không giữ thêm được bình tĩnh, trong mắt chàng đã ánh lên cái nhìn nữ nhi đó và đã bị một người như nàng phát hiện ra.
_ thiếp không rõ, nhưng đây, ánh mắt chàng lúc này, thật sự rất đẹp, không phải là ánh mắt của một nam nhân. Có lẽ đó chính là đôi mắt của tài năng nhưng cũng có lẽ chàng đã và đang giấu thiếp một điều gì đó, có khi là giấu cả mọi người. Chẳng ai biết cả - nàng mỉm cười đắc ý – khi chàng nhìn phu nhân, vẫn là ánh mắt đó thôi, vẫn ẩn chứa sự yếu ớt đó nhưng lại là một cái thần khác. Nó có sự yêu thương, lòng ghen tị, hay do thiếp nghĩ quá nhiều, một sự ân hận.

SH đã nói ra đúng tất cả tâm trạng của YB lúc ấy. Có thật là chỉ cần nhìn vào mắt chàng nàng đã có thể nói ra chính xác hết những chuyện như vậy không? nếu vậy, khả năng nhận xét và phán đoán của nàng không phải tầm thường, càng chứng tỏ rằng nàng không hề là một con người bình thường. YB càng thất thần hơn khi nàng đã nói đúng chính xác như vậy. Chàng lặng lẽ dịu mắt xuống nhìn nàng rồi mỉm cười.
_ nàng quả là một người có tài phán đoán rất tốt - YB không hề phủ nhận – nhưng những điều đó chỉ do nhận xét của nàng mà thôi, ta không thể tin được đôi mắt này lại rành đời đến thế - chàng lạnh lùng đáp, như để chứng minh rằng mình không hề như thế.
_ chàng không lên tiếng phủ nhận nhưng cũng chẳng đồng tình, thế là như thế nào? – SH cầm cây quạt phe phẩy trước mặt rồi nhìn chàng thật tà.
_ ta không phủ nhận cũng chẳng đồng tình. Những chuyện này đâu mấy quan trọng với nàng – YB bắt đầu tỏ ra ngang ngạnh một chút, không nhường nhịn nữa. Tuy thế vẫn rất cố gắng dùng kính ngữ.
_ không phải là không mấy quan trọng, mà là tuyệt nhiên chẳng mang một ý nghĩa nào – SH cao giọng, gương mặt nàng lúc này trông thật đắc ý và tự cao – chỉ là thiếp muốn biết nhận xét của mình có chiều sâu đến mức nào thôi!
_ vậy thì ta có thể nói rằng nàng rất tỉ mỉ, nhận xét rất chuẩn và vô cùng tinh tường – YB cười khẩy, chàng nói như vậy bằng một giọng lạnh lùng, chẳng quan tâm.
_ thiếp không cần chàng khen ngợi như vậy, hoàn toàn là điều vô nghĩa mà thôi. Cái thiếp cần ở chàng là một thứ khác. Chàng cũng biết rằng thiếp là người được chỉ hôn với chàng mà, cho nên sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà, chàng nói xem có phải không. Vả lại, thiếp cũng không muốn giấu giếm thân phận mình.
Ngừng một chút, SH mới tiếp tục lên tiếng.
_ thiếp là Seo Hwa, một kĩ nữ mới ở Han Yang này. Được lọt vào mắt xanh của lão gia quả là hạnh phúc, nhưng thiếp đây vốn chỉ bán nghệ không bán thân nên dù có hạnh phúc đến mấy cũng không phải là sự thật. Sự trinh trắng của một nữ nhân ở cả thể xác vẫn còn nguyên vẹn, còn riêng về linh hồn này thì sự trinh trắng đó chắc chắn đã không còn nữa. Đều là một ước mơ xa xỉ - nàng tiếp tục phe phẩy quạt, ánh mắt nhìn chàng lẳng lơ – sau đó thiếp nghe được rằng mình được nhận vào đây để làm phu nhân của một họa công, đó là chàng, đến hôm nay thiếp mới được tận mắt nhìn thấy.
_ không ngờ lão gia lại sắp đặt như thế, vậy coi như không hổ danh lão gia là một người tính toán rất giỏi, không hổ danh là một thương gia đại tài – YB đáp, trong mắt có chút ngưỡng mộ, không ngờ ông ta lại xử trí như vậy. Chẳng khác nào muốn tách chàng và JH ra khỏi nhau.
_ đúng vậy, cho nên thiếp muốn tìm hiểu chàng một chút. Có thể cho thiếp ở đây không? – nàng hỏi thẳng, không hề quanh co thêm.
_ sao có thể chứ - YB bỗng trở nên có thoáng chút hốt hoảng trên mặt, nhưng đã lập tức trở thành một gương mặt nghiêm nghị - nàng cũng biết “nam nữ thụ thụ bất thân” mà – chàng nhìn xoáy vào mắt nàng. Trông đôi mắt đó thật quá đẹp.
_ thiếp biết nhưng chỉ có thể ở đây thiếp mới có thể được chàng chấp nhận mà thôi – SH đáp lời, trong ánh mắt đó ánh lên sự thông minh vô hạn.
_ chấp nhận ư? Nàng nghĩ rằng ta sẽ thuận theo những gì lão gia sắp đặt sao? – YB nghiêm mặt, giọng nói đầy vẻ diễu cợt.
_ thiếp không nói thế, chỉ là thiếp muốn chàng chấp nhận thiếp – nàng lại trả lời câu hỏi một cách thông minh.
_ giả như ta chấp nhận nàng, còn nàng, chắc chắn chẳng có một chút tình cảm nào với ta đâu, đúng chứ? – YB cũng đáp lại, chàng vẫn còn thấy có lỗi với JH.
_ thiếp ư? Thiếp có tư cách và quyền được chấp nhận một tình yêu à? chàng đã nhầm rồi, nhầm to nữa là đằng khác, họa công trẻ. Thiếp sinh ra đã bị người ta đem đi làm trò đùa, để người ta cười nhạo, thậm chí là chà đạp. Vậy sao có thể dám đòi hỏi gì khác, ngoan ngoãn ở trong vòng tay chàng, để chàng muốn làm gì thì làm, có muốn bán thiếp trở lại kỹ viện thiếp cũng không thể lên tiếng – SH mỉm cười chua chát, nói đến những vấn đề này mà nàng vẫn có thể cười như thế. Giọng nói cũng không phải rất oán thán gì cả, mà tỏ ra cực kì bình thản, dường như những chuyện này đối với nàng là hiển nhiên.
_ vậy là nàng đã sai rồi, ta nghĩ rằng trên đời này chẳng có ai là không bị cười nhạo, bị đem ra làm trò đùa. Chúng ta chẳng phải bị số phận trêu đùa đó sao, tất cả những chuyện chúng ta làm đều bị phơi bày và cứ như đã được sắp đặt sẵn vậy. Vì thế, dù có là gặp nhau ở đây hay bất cứ nơi nào khác thì đều như nhau cả. Dù có là một tiểu thư quyền quý hay một kẻ ăn mày ngoài kia thì cũng như thế thôi – YB lặng người nhìn SH, chàng thở dài ngao ngán.
_ chàng nói rất đúng, không ngờ tâm sự của họa công cũng không phải ít. Nếu có thể được nghe nhiều hơn chắc có lẽ thiếp sẽ nhìn cuộc sống một cách lạc quan hơn rồi – SH cười tươi – vì thế chọn ở lại bên cạnh chàng hoàn toàn đúng đắn.
_ ta không thể gánh nổi trách nhiệm đâu, nàng hãy ở phòng khác thôi. Chúng ta chưa có gì với nhau, tình cảm cũng chẳng được vun đắp qua tháng năm nếu giờ tức thì ở chung như vậy, chẳng hóa là trò đùa cho thị phi sao? – YB nhướn mày nhìn nàng.
_ những chuyện đó mà chàng cũng lo thế sao? Thiếp chẳng quan tâm, nếu thị phi thì sao chứ, họ cũng sẽ ngậm miệng lại mà sống thôi. Chẳng thể nào để chuyện đó tái diễn nữa, lão gia nhất định đã có cách riêng của người – SH phe phẩy quạt nhìn chàng đắc ý, nàng có một ánh nhìn thật đẹp nhưng vô cùng gian xảo.
_ ta thua nàng rồi, muốn sao thì vậy đi, ta chẳng nói nổi nữa – YB để bức tranh vào trong ống tre rồi bỏ ra ngoài, chàng không nói thêm câu nào cũng chẳng nhận được thêm câu nào của SH.

Chàng quyết định đến chỗ của EC. Chàng hiểu rằng nếu đến đây thì chắc nàng sẽ đau khổ lắm nhưng nếu không đến đây thì chẳng còn chỗ nào có thể đến được. Mà chính chàng cũng đã hứa với EC mất rồi.
Cánh cổng lạnh lẽo vẫn đóng rất chặt, YB gõ cửa thật nhẹ rồi đứng chờ người bên trong ra mở cửa. Đợi một lát thì có tiếng động khẽ bên trong, giai nhân ra mở cửa cho chàng rồi mời chàng lên ngay khuê phòng của EC. Có lẽ họ đã biết hết cả chuyện hôm nọ YB đến đây.
Vừa lên đó, YB đã thấy bóng dáng quen thuộc của EC đang ngồi trước cây đàn tập luyện. EC thấy chàng, lập tức đặt đàn xuống mà đến bên chàng, để chàng ngồi đối diện mình và rót thêm chum trà mời chàng. YB đón nhận chum trà rồi uống cạn, trong lòng vẫn đang trống rỗng.

_ cơn gió nào đem mang đến đây vậy? – EC không thể dừng cười, chưa bao giờ tâm trạng nàng tốt thế.
_ không có cơn gió nào cả, chỉ là ta thấy cần phải đến đây và nhất định phải giữ lời hứa với nàng – YB nhìn EC, ánh mắt không phải không có tình cảm gì hiện ra. Rõ ràng những điều đêm nọ YB nói với JH có một phần sự thật. Chàng vẫn có EC trong lòng, một phần rất nhỏ cũng gọi là có.
_ chàng thật sự còn nhớ đến ư? Thiếp thiết nghĩ rằng chàng đã quên mất rồi, nhưng vẫn rất tin rằng chàng sẽ đến – EC vẫn tủm tỉm cười, nàng thấy rất hạnh phúc lúc này.
_ nàng nghĩ rằng ở bên ta nàng sẽ thấy thoải mái ư? Ta không nghĩ thế đâu – YB liền nói thêm, chàng biết mình nên kết thúc mọi chuyện ngay đây.
_ thiếp thấy đúng vậy, không những thoải mái mà còn rất hạnh phúc nữa, chỉ có chàng mới mang lại cho thiếp cảm giác này.................

Vừa nói đến đây thì có tiếng ồn ào ngoài cửa sổ, EC toan đứng lên xem chuyện gì xảy ra thì có một người từ đó nhảy vào trong, tay cầm lưỡi kiếm bén vô cùng. Nhìn thật kĩ thì đó là JJ chứ không ai khác. YB lẫn EC hốt hoảng đứng dậy, chạy ra phía cửa.
EC biết rằng đó là JJ liến đứng ra trước mặt YB khi JJ tiến lưỡi kiếm đến gần cổ chàng. JJ chợt dừng lại khi thấy EC ở đó. Chàng lùi lại một bước, nét mặt hoàn toàn không có gì biểu lộ cảm xúc bình thường hay đang vui mà hoàn toàn là một gương mặt đằng đằng sát khí. Sự phẫn nộ lộ rõ hơn cả.

_ tránh ra mau, nàng muốn chết sao! – JJ gằn giọng, tiếng ồn ào ban nãy là do chàng dùng khinh công bay qua những tán lá.
_ chuyện này là thế nào đây? Chàng đang làm trò gì vậy? – EC cũng lên tiếng, giọng nói pha bực dọc rất rõ nhưng vẫn còn mang sự dịu dàng vốn có.
_ thì ra người mà nàng yêu chính là tên đàn ông này sao? Thật là không xứng đáng với nàng mà, hắn có tư cách gì mà không chấp nhận nàng cơ chứ! – JJ tiếp lời, chẳng quan tâm đến lời nói của EC, thái độ vẫn rất hăm hở, hướng ánh mắt hận thù về phía YB.
_ chàng bị điên gì vậy, sao chàng nói người ta không đủ tư cách. Nếu nói đây là người thiếp yêu thì thế nào, chàng nhất định không sánh bằng người ta – EC lạnh lùng đáp, ánh mắt hướng về JJ rất khó chịu, không hề có ý nghĩ sẽ tha thứ cho hành động này của chàng.
_ ngươi – JJ chỉ vào mặt YB – bước ra đây một trận sống chết xem, tại sao cứ núp sau lưng nàng ấy như vậy, đáng mặt nam nhi lắm à? – JJ đâp thanh kiếm xuống sàn rất mạnh bạo rồi lùi lại vài ba bước. YB lạnh lùng, sau khi đã bình tĩnh trở lại, bước đến trước mặt JJ. Chàng không hề đứng lại đó thêm một lúc nào.
_ đây, ta không hề có tài động binh đao, chỉ có thể dùng chút kiến thức và đam mê để họa tranh. Nếu như nói về chuyện đao kiếm, chém giết nhất định ta sẽ thua ngươi. Nhưng nếu nói về chuyện họa tranh thì nhất thời không biết được kẻ chiến thắng – YB thách đấu thật nhẹ nhàng, giọng nói không có gì gọi là gấp gáp hay lo lắng, vẫn rất bình thản.
_ vậy ngươi muốn gì, ta không muốn làm hại ai cả, chỉ muốn ngươi rời khỏi đây ngay, không được làm phiền đến EC nữa – JJ nhìn chàng, ánh mắt hận thù thật quá rõ.
_ dựa vào một câu nói của ngươi sao? Ngươi là gì của ta, cha ta à, có thể nói gì và ta nghe nấy ư? Thật không biết lượng sức mình. Trong lòng ta thật sự có EC, việc ta đến đây cũng là do ta muốn đến gặp nàng, không hề có chút gì gọi là ý đồ bất chính – YB thật sự làm JJ và cả EC bất ngờ - chỉ có ngươi, ta không hiểu đến đây là do trong lòng muốn gặp nàng hay muốn để cho ta rời khỏi đây và ngươi thực hiện những mưu đồ bất chính đó, việc gì ngươi phải làm những trò như vậy! chẳng đáng mặt đàn ông trong thiên hạ nữa.
_ ta không hiểu ngươi đến đây là do chuyện gì, cũng không cần quan tâm nhưng ngươi đã làm tổn thương nặng nề đến EC thì ta nhất quyết không thể tha thứ cho ngươi. Chẳng phải vì ngươi mà nàng đã rất đau đớn hay sao!
_ JJ, chàng không nên ăn nói bậy bạ nơi này, những chuyện chàng nói đều rất hoang đường, nếu như họa công làm vậy thật thì sao, làm tổn thương thiếp thì sao chứ, chuyện đó cũng chẳng liên quan đến chàng. Chẳng qua những chuyện đó đều do thiếp tự chuốc lấy, đều do thiếp tự nguyện dấn thân, không liên quan đến họa công – EC rơi lệ, YB quay người lại đỡ lấy EC, bất giác hai người đã ôm nhau trước mặt của JJ, đang vô cùng tức giận.
_ nàng còn nói đỡ cho hắn, hay lắm sao? Xứng đáng để yêu như thế sao? Ta thật sự cũng không bằng hắn ư, hãy nói rõ cho ta biết – JJ gào lên khiến EC và YB buông nhau ra nhìn về phía chàng.
_ cơ bản thiếp không có tình cảm với chàng, trước đây cũng vậy, bây giờ hay sau này cũng đều như vậy. Chàng đừng làm những chuyện gây tổn hại cho mình và người khác vậy nữa. Chẳng hay ho gì đâu, cũng không xứng đáng gì cả, chúng ta cũng đâu còn quan hệ gì – EC thẳng thừng, YB chỉ im lặng, chàng đã không biết JJ là ai. Đến giờ cũng vẫn chưa hiểu gì cả.
_ tên kia, ta không cần biết ngươi là người thế nào, chỉ cần ngươi một lần nữa làm nàng ấy tổn thương thì ta nhất định sẽ giết chết ngươi, không tha thứ được – JJ mạnh miệng, chàng nói những lời như vậy rồi bỏ đi, trong âm vực chẳng có gì gọi là đùa cợt hay hù dọa. Từng câu từng chữ đều nghe như thật vậy, đều rất mang một chút áp lực và cả trọng lượng.

Xem ra lần này đều không phải là giả nữa, tất cả đều tồn tại.



https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Mình post thêm 3 chap nhé, sau này sẽ post tiếp hehe

Chap 61:

YB và EC đứng sững người một lúc khi JJ vừa đi khỏi. Không ai bảo ai câu nào, chỉ biết là cần im lặng ngay lúc này thôi. Căn phòng vẫn còn nặng sát khí lắm, chưa tan đi hết. Chắc có lẽ vì lòng thù hận của JJ đã đến cực điểm rồi, chàng đã nhẫn nhịn từ lâu khi vừa nghe được rằng nàng đã yêu một người không yêu nàng. Giờ khi biết được người đó là YB thì trong chàng càng cảm thấy phải giết chết một người đã làm EC đau khổ. Chàng đã mất hết lý trí mà lao vào. Điều đó chứng tỏ JJ đã phải đứng ở nhà nàng mỗi ngày, đều canh xem khi nào nàng mới suy nghĩ lại, khi nào mới muốn gặp lại chàng. Khi nào mới chịu xuất đầu lộ diện và không biết có bất cứ nguy hại gì đối với nàng không. Thực tậm JJ rất yêu EC, một tình yêu sâu đậm.

_ chàng không sao chứ? – EC mới lên tiếng sau sự im lặng đáng sợ.
_ ta không sao, còn nàng, ta nghĩ chúng ta đều bị kích động! – YB quay sang nhìn EC, nét mặt lo lắng hiện rõ.
_ thiếp quả là có bị kích động nhưng cũng không sao cả, chàng ấy đã quá lỗ mãng rồi – EC đáp, trong ánh mắt vẫn có sự đau đớn – giữa chàng ấy và thiếp thật sự chỉ có mối quan hệ là chủ khách, chẳng hơn gì nữa.
_ ta không biết hắn là ai nhưng ta tin rằng hắn yêu nàng thật lòng, nếu không yêu nàng như vậy thì hắn sẽ không dại dột mà làm điều đó đâu – YB nhận xét, chàng vẫn rất lạnh lùng trong câu nói.
_ thiếp biết nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì trong thiếp, thiếp vẫn chỉ yêu mình chàng thôi – nàng nhẹ nhàng hơn rồi ôm chầm lấy YB – dù chàng là ai cũng được!
_ hôm nay ta đến đây vốn để nói rằng từ nay chúng ta không nên gặp nhau thêm nữa, việc đó chẳng làm cho ai trong chúng ta hạnh phúc cả, nàng nghĩ thế nào? – YB nói ra điều này vô cùng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng trên nét mặt của chàng đã thể hiện sự đau đớn và tiếc nuối. Trong lòng chàng rõ ràng là có EC, nhưng sao tình cảm của chàng dành cho EC chỉ là thoáng qua, chỉ là sự đọng lòng nhẹ nhàng, đến nỗi YB chỉ có thể biết được sự tồn tại của sự rung động đó trong một thời gian dài. Còn đối với JH, tuy không có được cảm giác thật sự an toàn nhưng nếu không có JH trong đời, chắc hẳn YB sẽ không thể sống tiếp đến bây giờ, nàng đã là nguồn động viên không thể thiếu của chàng mất rồi.
_ tại sao lại thế, chàng hãy nói rõ cho thiếp đi? – EC bắt đầu cảm thấy đau đớn, nàng sắp rơi nước mắt mất thôi.
_ vì sao ư, đơn giản rằng vì ta không muốn chúng ta phải tiếp tục làm khổ nhau nữa. Ta chắc rằng đã đưa nàng không ít muộn phiền, ta chẳng hề xứng đáng với nàng đâu. Dù một chút cũng không xứng, ta thừa nhận trong lòng mình có nàng nhưng đối với tình cảm nàng dành cho ta thì tình cảm ta dành cho nàng chẳng là gì cả, là hạt cát trong sa mạc, là mò kim đáy bể. Nàng có hiểu không? ta thật sự thấy hổ thẹn khi nói ra những lời như vậy, tuy thế đó chính lá sự thật. Sự thật luôn mất lòng, ta rất xin lỗi nàng vì điều đó – YB vẫn ôm EC trong tay, nước mắt nàng đã rơi rồi.
_ thiếp chẳng cần lời xin lỗi nào hết, thiếp biết rằng chàng là lẽ sống đời thiếp, nếu không có chàng thì sao thiếp có thể tiếp tục sống cơ chứ. Cả đời này có ý nghĩa nhất là có chàng xuất hiện bên cạnh, thế mà giờ đây chàng nói rằng tình cảm của chàng không là gì so với tình cảm của thiếp rồi thẳng tay phủi đi như thế, chàng nghĩ rằng thiếp có thể chấp nhận tất cả những chuyện vô nghĩa đó hay sao!
_ đừng khóc, ta xin nàng đó, vì sao nàng lại vì một người như ta, bán nam bán nữ, mà hi sinh đi cuộc đời vẫn còn rất đẹp này. Chẳng xứng đáng gì cả, nàng có nghĩ rằng nếu làm như thế thì nàng đã có lỗi rất lớn với bản thân mình không! Ta dù có phải yêu cũng phải yêu một người coi trọng bản thân mình, ta chẳng bao giờ có được cảm giác nổi với một người không coi mình ra gì. Tình yêu thì lớn lao nhưng bản thân nàng còn lớn lao hơn thế. Vì một đời người mà bỏ đi một mối tình thì chẳng có gì sai cả, hãy quên ta đi! – YB đẩy nàng ra, ánh mắt vô cùng sắc, cơ hồ như đang tìm mọi cớ để nàng quên được mình. Chàng không muốn sử dụng những câu nặng nề đó chút nào.
_ cuộc sống của thiếp do thiếp lựa chọn, chàng không cần phải lên tiếng làm gì. Nếu không có chàng bên cạnh thật sự thiếp cũng chẳng thiết sống nữa. Đó là sự thật, hoàn toàn không phải là hù dọa gì cả. Chàng có thể tin thiếp, cũng có thể nghĩ thiếp là một con đàn bà ngu muội, hoàn toàn coi rẻ bản thân. Nhưng thiếp có thể nói rằng thiếp không phải là con người như vậy, thiếp đã suy nghĩ thật kĩ càng rồi. Thiếp, suy cho cùng,cũng chỉ muốn được hạnh phúc bên chàng thôi, vậy nếu chàng không bên cạnh thì thiếp còn sống làm gì nữa. Dù gì thiếp cũng đã muốn được giải thoát khỏi cuộc đời đầy đau khổ này rồi! – EC dịu giọng xuống, nước mắt tràn ra mất rồi.
_ thôi được – YB đau đớn nhìn nàng – ta không thể nói thêm gì nữa, dù có khuyên ngăn nàng đến mức nào thì cũng vậy thôi. Nàng nói đúng, ta không có quyền xen vào cuộc sống của nàng. Và đến giờ ta cũng đã hiểu được ý muốn của nàng, tuy nhiên ta không thể thực hiện. Ta không chỉ giới hạn về tình cảm với nàng mà còn những chuyện không phải đơn giản vậy mà ta có thể giải quyết trong ngày một ngày hai – YB lặng người một lát – thôi không nói đến chuyện đó nữa. Quyết định của ta vẫn là như vậy, nếu như sau này có thể gặp lại được nữa thì sẽ cùng nhau ngồi lại, uống chung với nhau chum rượu. Nghe tiếng đàn thật hay của nàng. Ta đi trước đây, hi vọng sẽ được gặp lại nàng một cách toàn mỹ thế này – YB mỉm cười hôn lên môi nàng thật nhẹ trước khi ra đi. Cũng giống như nụ hôn của JJ cách đây không lâu vậy.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đến mức độ phải ghi nhớ rõ ràng.

Lại thêm một người nữa, một lần nữa rời xa nàng. EC vốn dĩ không hiểu tại sao mình lại chẳng có được một tình yêu nào trọn vẹn cả. Vì những người trước không phải là nàng không có cảm tình mà họ rời xa nàng cũng vì tình cảm của nàng đối với YB quá sâu nặng. Còn riêng lần này, đối với YB thì nàng lại không cách nào giữ chàng ở bên cạnh được. Chàng đã nói quá rõ rằng chàng không yêu nàng như nàng yêu chàng, và cũng không ngăn cản nàng mãi ra đi nữa. Có lẽ YB đã nói quá nhiều rồi, cũng đã khuyên nhủ nàng như thế. Cuộc sống của EC sẽ do nàng quyết định, nàng không nghe theo ai hết, ngay cả YB nàng cũng không thể nghe theo. Nàng sẽ tự kết liễu cuộc đời mình ngay đây, nàng không thể tiếp tục sống nữa. Có sống cũng chỉ mãi mãi mang khổ đau mà thôi.
Vậy còn những lời YB nói với nàng thì sao, những lời cuối cùng. Rằng chàng hi vọng rằng sẽ được gặp lại nàng một cách toàn mỹ như vậy. EC đều bỏ ngoài tai, nàng cũng đã tự nói rằng nếu chỉ được gặp lại YB một lần nữa thôi thì nàng đã không còn hối hận gì nữa rồi, một lần cũng không mà. Đã thế thì nàng vẫn sẽ không coi trọng bản thân mình nữa. Dù gì chàng cũng đâu còn cần nữa!

“YB, cảm ơn chàng đã mang lại cho thiếp một hạnh phúc ngắn ngủi mà có lẽ cả cuộc đời này thiếp cũng không thể tìm kiếm được. Thiếp thật sự đã được gặp lại chàng, thật sự đã ở trong vòng tay chàng, thật sự đã tìm lại được hơi ấm của chàng. Tất cả đều thật vô cùng, nhưng nếu có thể được ở bên chàng mãi mãi thì thiếp chẳng còn gì phải hối tiếc nữa. Tuy thế thiếp đâu thể quá tham lam như vậy. Bấy nhiêu cũng đã làm thiếp cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, có chết cũng không cần phải khóc lóc mà cầu xin thêm ân huệ gì cả. Tất cả sẽ sớm kết thúc, chỉ mong chàng vẫn nhớ đến một người rất yêu chàng tên EC. Chỉ cần vậy thôi.......................................”

EC đứng một mình trong căn phòng mà mỉm cười, nàng không rơi lệ nữa. Nàng cũng không chạy theo ngăn cản YB, nàng đã để chàng ra đi. Nàng cũng không hối tiếc khi làm vậy, có lẽ EC cũng thấy rằng mình đã quá hạnh phúc rồi. Đến lúc phải ra đi rồi. Ở lại đây quá lâu cũng chẳng làm được gì cho cuộc đời này, mà thậm chí còn làm những người xung quanh đau đớn hơn thôi.

HD đến hoàng cung để yết kiến hoàng thượng. Đã lâu ông chưa quay lại học viện cũng chưa vào yết kiến người. Ông vẫn đang rất mệt mỏi vì những chuyện liên tục xảy ra gần đây. Làm thế nào để nói ra hung thủ là KJN, chắc chắn chàng sẽ không thể kìm được lòng mà ra tay mất. Điều đó khiến ông có thêm nhiều phần tóc bạc, nếp nhăn cũng từ từ hiện thêm. Càng ngày trông ông càng tàn tạ, không còn là một KHD như trước đây nữa. Cũng vì những chuyện này mà tình yêu ông dành cho YB càng tăng cao, ông lo lắng, ông nhớ nhung, ông coi trọng những kí ức mà ông đã từng có với chàng. Chưa bao giờ ông quên đi kí ức nào cả.

Cổng cung to lớn hiện ra trước mặt, lúc này HD mới biết ông đã thẫn thờ suốt quãng đường đến đây. Ông chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, mọi chuyện cứ xảy ra như nó phải xảy ra, không cần biết đến mọi người phải suy nghĩ về nó mệt mỏi đến mức nào.
Hoàng thượng đang phê duyệt những tập tấu chương cuối cùng, HD được lệnh vào và ngồi đối diện người sau khi thi hành nghi lễ.

_ đã đến rồi ư, lâu lắm trẫm mới được gặp lại HD đó! – người cười nhân hậu rồi đặt tập tấu chương xuống bên cạnh.
_ thưa hoàng thượng, thần thật đã quá vô ý, vì những sự việc gần đây đều khiến thần không còn tâm trí – HD không nhìn người, mắt vẵn đặt xuống sàn, giọng nói đều đều không mang sức sống.
_ không biết là chuyện gì nhưng trẫm cũng không muốn khanh phải như vậy, về chuyện chứng cứ để bắt tên KJN trẫm đã suy nghĩ rất nhiều, và trẫm chỉ tin tưởng mình khanh thôi – hoàng thượng nhìn HD rất quan tâm, người biết chỉ mình ông mới có thể hoàn thành chuyện này.
_ thần cũng không tin tưởng mình, việc tìm ra chứng cứ không phải là chuyện dễ. Vả lại, YB cũng đang ở trong hang cọp, thần chưa thể nói với trò ấy KJN là hung thủ giết cha mẹ trò ấy được. Thần không thể nhẫn tâm đến thế.
_ trẫm hiểu tâm sự này của khanh, ngay cả những câu đơn giản vậy mà trẫm cũng đâu thể nói ra được. Huống hồ chi là khanh. Nhưng nếu cần phải vạch mặt hắn thì vẵn phải làm thôi, chứng cứ ở đâu đươc? – hoàng thượng hỏi, ánh mắt suy nghĩ rất lung.
_ thần đã xem qua bức tranh của SJ. Thần nghĩ nếu như có YB giúp sức trong chuyện này thì đường đến việc vạch mặt tên hung thủ sẽ dễ dàng hơn. Vì thế thần không thể nói ra ngay bây giờ được – HD kiên quyết hơn, ánh mắt ánh lên sự kiên cường, muốn lật đổ ngay những thế lực có thể khiến YB khổ đau.
_ vậy khanh đừng nên nói ra cho YB biết, trẫm nghĩ khanh nên phối hợp với khanh ấy để tìm đầy đủ chứng cớ sau đó mới có thể kết tội được, vậy thì không ai phải nguy hiểm – người đưa ra một ý kiến, cũng rất tốt.
_ thần sẽ làm theo ý kiến của người – HD đáp rồi xin lui ra trước. Ông nhất định phải làm chuyện này cho ra lẽ. Sự nguy hiểm của YB là điều HD không thể chịu đựng được nữa.


Vậy bước tiếp theo là phải tìm gặp YB để bày tỏ những gì ông cần phải bày tỏ. Điều quan trọng bây giờ là tìm ra bằng chứng tố cáo kẻ sát nhân kia đem lại sự thanh thản cho SJ và phu nhân của SJ. Đương nhiên, điều đó phần nào an ủi được YB. Có lẽ chàng cũng không cần thấy đau đớn như hiện tại. HD hiểu rất rõ như vậy, ông cần được ở bên cạnh chàng. Đã lâu rồi ông không nghe giọng chàng. Một khắc cũng bằng một năm.
Ông nghĩ ông nên viết một vài dòng cho chàng trước. HD không nên quá nhanh chóng mà lại chạm vào nỗi đau của chàng. Nhưng nói như thế nào cũng là điều không dễ, ông nên nói rằng cần chàng làm một việc trong tâm trạng hiện tại của chàng hay nói rằng đó là lệnh của hoàng thượng nhưng rất cần đến YB ra tay? Những chuyện như vậy cũng làm cho HD mệt đầu.
HD quyết định viết thế này.

“YB, ta biết có những chuyện trò không thể quên được ngay nhưng để có thể khiến nó trở nên thanh thản thì trò phải tạm thời quên đi. Ta cũng biết yêu cầu này thật quá đáng nhưng nếu không nói như vậy thì ta cũng chẳng biết nói gì hơn. Ngày mai trò có thể đến gặp ta ở ngôi nhà trên núi không? Ta có chuyện cần trò giúp đỡ và ta tin khi làm xong chuyện này trò sẽ cảm thấy nhẹ hẳn lòng.
Chờ tin trò vào ngày mai.”


HD gửi bức thư cho một thư đồng và cậu ta mang đến cho YB. Đã lâu chàng chưa dạo phố, nhân lúc vừa nói rõ với EC xong chàng đi thư thả một lúc. Chàng không thể chịu đựng được khi mình cứ suốt ngày gò bó thế. Nhận được bức thư, cũng như mọi lần, chàng đưa cho cậu ta vài đồng lẻ rồi đọc thật kĩ. Chàng vẫn không thể nguôi ngoai đi mọi chuyện chỉ vì một câu nói của ông được nhưng dù gì chàng cũng nên làm theo HD, nên quên đi một lúc, nên để đầu óc thanh thản ra, và nên làm điều gì đó mà ông đang cần chàng. Nghĩ vậy, YB về phòng mình rồi sửa soạn đồ đạc.
Trời cũng đã xế chiều, YB ở trong phòng tiếp tục hoàn thành những tác phẩm của mình. Bên cạnh không ai khác ngoài SH. Nàng nhìn chàng bằng một ánh mắt hứng thú vô cùng, khiến YB thấy ngại ngùng.

_ sao nàng nhìn ta như thế? – chàng ngước lên, giọng nói lạnh lùng.
_ không có ý gì, chỉ là thiếp thấy hứng thú một chút với chàng thôi – SH mỉm cười – chàng cứ làm việc của mình đi, thiếp chẳng làm phiền gì đâu.
_ nàng nhìn ta như vậy khiến ta cảm thấy rất không bình thường, nếu nói nặng một chút thì là thấy phiền lắm, nàng có thể ra ngoài không? – YB thẳng thừng, trong mắt chàng bỗng rất lạnh lùng.
_ không được, chàng bảo thiếp làm gì cũng được nhưng thiếp tuyệt đối không ra ngoài đâu – SH đáp lại, ánh mắt rất kiên định.
_ nàng nhất định không ra sao? – YB khẽ nhăn trán, rối lại tiếp tục sau khi đã chờ một quãng – vậy thì ta sẽ ra ngoài để nàng ở đây một mình thoải mái – vừa nói chàng đã đứng lên toan bước ra khỏi phòng.
_ không – SH hạ giọng – chàng cũng không được đi đâu hết, thiếp chỉ muốn xem chàng làm việc thôi mà, chẳng lẽ như thế cũng khiến chàng khó chịu ư?
_ ta không thích như vậy, mong nàng có thể tôn trọng ta một chút, nơi đây là của riêng ta để ta có thể tự do sáng tạo, làm việc. Nếu như có một người ở đây ta quả thật khó mà làm được việc gì.
_ chàng thật phũ phàng quá! – SH nhìn chàng giận dỗi – thiếp cũng đâu muốn thế, nhưng nếu chàng không thích thì thiếp cũng đành làm theo, thế nào mà cãi lại được. Lệnh chàng rất lớn mà, chẳng phải lão gia đã nói vậy sao! – SH đứng lên bước ra ngoài, YB cũng không nói thêm câu nào.
Đối với YB, việc bây giờ là phải gặp HD gấp vì chàng hiểu rằng chỉ ông mới có thể giúp chàng biết được ai là hung thủ giết chết gia đình chàng mà thôi. Ngay cả việc của SH và chàng, chàng cũng không thể bận tâm được nữa. Dù sau này có phải lấy nàng thì YB cũng sẽ không chấp nhận, tấm lòng đó chỉ dành cho JH mà thôi. Tuy nhiên, hiện giờ mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường và chàng cần phải suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Con tim chàng thắt lại khi nghĩ về chuyện đó, chàng cảm thấy mình như sắp chết đi vậy. YB nhất định sẽ gặp HD vào ngày mai, dù gì thì gì chàng cũng cần phải thực hiện những điều mình cần phải làm. Chuyện làm việc gì đó cho hoàng thượng chàng cũng không thể từ chối. Có phải cả cuộc đời này của chàng sẽ mãi tiếp diễn trong chán chường thế này không? hay sẽ đẹp đẽ hơn như vậy? tất cả đều không thể biết trước. Chàng muốn gặp JH da diết nhưng lại sợ nàng vẫn để tâm những lời nói kia và sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho chàng nữa.
Tuy nhiên, nếu không gặp nàng ngay bây giờ thì YB có khi còn thấy lạc lõng, trơ trọi và muốn chết hơn nữa. Nghĩ vậy chàng đứng lên và ra khỏi cửa. Trong lòng vẫn thấy hồi hộp nhiều.

Ra bên ngoài đã thấy SH đứng chờ, gương mặt cũng đã tê lại vì lạnh. YB thấy vậy liền tiến đến gần, ánh mắt quan tâm hiện rõ. SH nhìn chàng chăm chú, cơ hồ như muốn nhìn sâu hơn vào tâm can chàng vậy.

_ sao vậy? chàng không phải không quan tâm thiếp nữa sao? – SH lạnh lùng quay sang chỗ khác, giọng nói cũng như rất run vì lạnh.
_ ta không có ý đó, chỉ là ta không thể tập trung khi có người bên cạnh, nàng không cần phải đứng ngoài này chịu trận – YB đứng gần nàng hơn một chút, ánh mắt quan tâm càng hiện rõ hơn nhưng thật chất chàng không có cảm giác gì cả.
_ thiếp không hề muốn chịu trận, chỉ là đang tận hưởng cảm giác bị bỏ rơi thôi! – nàng lên giọng ở đầu câu nhưng lại hạ giọng ở cuối câu, trông có vẻ rất đau lòng.
_ ta xin lỗi! ta nên đi thì hơn, nàng hãy về phòng mình, trời bắt đầu lạnh rồi – YB khuyên ngăn.
_ chàng có thể tốt một chút đưa thiếp về không? Thiếp không thể tiếp tục đi trong cô đơn để về đến đó đâu! – SH nắm lấy tay YB rồi sà vào lòng chàng, YB đứng sững ra một lúc rồi đặt bàn tay lên lưng nàng sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra khỏi người mình.
_ được thôi, chúng ta đi nào – chàng đi thật chậm, không có gì vội vã, chàng cũng cần suy nghĩ về chuyện của mình với JH. Đi chậm một chút cũng tốt, có thể đợi SH đi theo. Nhưng có lẽ chàng đi sau nàng thì tốt hơn.
_ chàng không nói gì với thiếp nữa sao? – SH hỏi, quay người lại nhìn chàng – không lẽ chúng ta chỉ im lặng mãi thế này?
_ ta không biết phải nói gì với nàng, nếu nàng thấy buồn thì có thể nói chuyện gì đó với ta, ta sẽ đáp lời – YB thoải mái đáp, trong chàng vẫn còn phong thái của một nghệ sĩ.
_ vậy thiếp hỏi chàng một câu nhé, chàng có ý trung nhân chưa? – nàng hỏi, ánh mắt có nhiều phần láu lỉnh.
_ sao nàng lại hỏi chuyện đó? – YB khựng lại hỏi nàng, chàng thấy hơi bất ngờ về câu hỏi này.
_ vậy chắc là có rồi, thiếp đoán nhé, là phu nhân phải không? – nàng mỉm cười, ánh mắt nhìn sâu vào mắt chàng.
YB lặng người một lát rồi bước tới trước, SH bước theo. Từng bước chậm rãi, như đang suy tư rất nhiều điều.
_ nàng nghĩ thế nào mà lại nói thế? Ta có thể biết không?
_ như thiếp đã nói, từ ánh mắt chàng thiếp nhận ra điều đó. Chàng đã thật sự dành cho phu nhân một trái tim rồi, với thiếp hay bất cứ ai khác, chàng không có ánh mắt đó – nàng lúc này đã bước song song với YB rồi. Ánh mắt vô cùng thông minh.
_ thì sao chứ? Dù ta nói là có hay không thì cũng có khác gì nhau đâu. Giả như là có thì phu nhân cũng đã là của lão gia, không bao giờ ta có thể tiến đến. Ta chỉ là một hoạ công nhỏ trong phủ đệ của lão gia, sao dám trèo cao nghĩ lớn như vậy! – YB nói, giọng rất nhẹ nhàng, xem như đã an phận và tự than trách bản thân sao quá vô dụng.
_ vậy là đúng rồi, chắc chắn người đó là phu nhân. Thiếp không nói chuyện này ra với lão gia đâu, chàng hiểu chuyện này mà đến tay lão gia thì ra thế nào rồi mà, sao thiếp có thể vô nhân đạo như thế chứ? – SH mỉm cười đến nắm lấy tay YB – nhưng chính chàng cũng biết đó là điều không thế mà!
_ phải, ta hiểu rất rõ, điều đó nhất định là không thể, cho dù có vượt qua chuyện gì, có bao nhiêu khó khăn đều đã trải qua hay bất cứ điều gì có ý nghĩa hơn thế, ta đều biết, ta không hề có quyền được ở bên nàng ấy và không bao giờ được phép như vậy. Nhưng con tim ta vẫn rất đau khi nghĩ đến một ngày không được ở bên nàng ấy. Nàng có hiểu không? – YB nhăn trán, chàng đã không kìm được, ở SH chàng có một niềm tin khá vững chắc mặc dù chỉ gặp nàng chưa đến ba lần.
_ thiếp hiểu, tâm trạng của chàng đang rất rối rắm, cuộc sống cũa chàng thật sự đã bị chi phối bởi phu nhân rất nhiều, thiếp cảm nhận như thế. Những điều thiếp nói ra ở đây chẳng là gì so với suy nghĩ của chàng hết nên mong chàng có thể chỉ xem đó là những lời nói thoáng qua, không có cân lượng – SH nhìn chàng, giọng nói trìu mến – chàng đã yêu phu nhân rồi, thiếp chắc là như vậy, và thiếp cũng nghĩ rằng chuyện chàng đau đớn khi nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng đắn. Tuy nhiên, lòng của phu nhân liệu có hướng về chàng không? Hay đôi khi phu nhân vẫn rất luôn an phận thủ thường bên lão gia, không màng chuyện chàng có quan tâm hay không? Hôm nọ thiếp nhận thấy phu nhân vẫn rất lạnh lùng, tuy ánh mắt có chứa một điều gì đó nhưng thái độ không hề tỏ ra rằng đang quan tâm đến chàng!
_ không phải thế, chỉ là vì ta đã phạm một sai lầm rất lớn mà thôi – chàng mỉm cười chua chát – ta ngẫm lại thấy bản thân mình vô cùng sai lệch, đã có thời gian muốn chết quách cho xong nhưng không thể, những chuyện không nên biết thì ta cứ biết ngày một rõ ràng hơn, cuộc sống này quả thật đang trêu ngươi ta quá mức rồi!
_ cuộc sống trêu ngươi tất cả mọi người. Ai cũng đã chịu mọi đau đớn và có thể là sẽ phải chịu thêm những đau đớn hơn nữa. Thiếp không chắc bản thân mình sẽ đi về đâu, hôn nhân của chúng ta chắc rằng sẽ không thành rồi, vì chàng không hề có một chút tình cảm nào với thiếp cả. Thiếp thật sự cảm thấy mình như kẻ dư thừa trong cuộc vui này. Có đúng như vậy không? – nàng bỏ tay YB ra và nhìn chàng hi vọng.
_ kẻ dư thừa sao? Không ai là kẻ dư thừa cả, cũng chẳng có cuộc vui nào hết. Ta nghĩ nàng chính là nhân vật đem lại cho ta sự tự tin và cũng là người ta có thể chia sẻ được những gì không vui trong cuộc sống. Ta không thể nói ra những chuyện buồn bã với JH được, ta sợ nàng ấy đau khổ, ta cũng không muốn thế, và, ta cũng không muốn ai phải đau khổ thêm cả, ngay cả nàng cũng vậy. Nếu nàng có thể rời khỏi nơi đây thì nàng sẽ hạnh phúc hơn nhiều – YB mỉm cười – giờ thì ta tiếp tục nào, ta thật sự đã thay đổi cách nghĩ về nàng.
_ từ đầu thiếp vốn đã vậy, chỉ là chàng không nhận ra đó thôi – nàng mim cười rồi bước tiếp.

Đưa SH về phòng xong, YB đi thật chậm đến phòng của JH. Chàng biết làm vậy là quá liều lĩnh nhưng chàng không còn cách nào khác, cũng chẳng còn nơi nào để đi nữa. Đêm nay là một đêm quá buồn, đa sự





https://moonchaewonvn.forumotion.com

moonly


Member
Member

vậy là có thêm một nhân vật mới rúi thú vị ha, còn về phần EC hy vọng là bạn k cho EC chết chứ! mình rất thích nhân vật này! có cá tính, có một tình yêu rất lớn! một người như vậy mà chết thì... huhu

LEO

LEO
Member
Member

Lâu ko lên thấy Ad nhà ta ngày càng phong phú hơn .... 1 em EC vẫn chưa đủ còn thêm 1 em SH nữa ... hehe . Lại có lắm trò hay rồi ....

NHUNG

NHUNG
Member
Member

hehehehe AD trí tưởng tượng ngày càng phong phú nhỉ
oaj`YB nhà mềnh đào hoa chít đi đc

ngocdiem1410


Member
Member

admin ơi chừng nào có chap tiếp theo vậy mỉnh mong quá

pumpum

pumpum
Member
Member

Ad có chap lâu rồi, mà ngâm với dấm cho nhuyễn mới post lên =_____________=

ngocdiem1410


Member
Member

hi đợi mỏi mòn quá
từ lúc xem film POTW tới giờ cứ nhớ 2 Moons hoài ^_^ đọc fanfic cho đỡ ghiền
mong admin sớm post nhé

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 62:

Hoàng thượng đang dạo trong hoa viên và cảm thấy mình đang cần một người để tâm sự. Người nhớ EC. Người đang nuôi dưỡng một ý định rất táo bạo, muốn đến thăm EC. Có nên như thế không? Người tự hỏi, nếu đến đó rồi thì sự thể sẽ ra sao, trước lúc ra đi chẳng phải EC đã nói rằng chúc người thật khoẻ mạnh và chỉ là một lời nói thôi. Vậy nàng còn có người trong lòng không, hay đối với nàng, người chỉ như một cuộc tình bất thành, một cơn gió thật nhẹ xuyên qua đời nàng?
Cơn gió nhẹ thổi qua khiến hoàng thượng khẽ rùng mình, thu người lại vào hoàng bào. Trông khung cảnh vô cùng cô đơn, quạnh vắng. Người đang cố tưởng tượng ra gương mặt của EC trước đây, những hành động mà nàng đã làm, những câu mà nàng đã nói, những gì mà nàng đã trao người. Tất cả đã tan thành cát bụi nhưng vẫn còn tồn tại như mới hôm qua mà thôi. Tuy nhiên, những điều đó đang ngày một rời xa người, cứ thêm một ngày thì người phải thêm thời gian để nhớ về nàng. Cũng nhờ những bức tranh của YB mà người có thể thanh thản hơn một chút.
Đêm nay có phải là đêm thích hợp để đến đó không? Nếu có thể thì người muốn được ở bên nàng đêm nay, không muốn phải rời xa. Nghĩ đến đó hoàng thượng đã nhanh chóng vào thay y phục thường dân rồi cùng vài tuỳ tùng thân cận ra đến ngôi nhà cô đơn đó.
Đứng bên ngoài, hoàng thượng đã rất muốn vào trong. Nhưng người vẫn còn chưa có đủ can đảm. Nếu ai có biết được thì họ cũng không thể tin đường đường là một thiên tử cũng không dám bước vào nhà của một nữ nhi. Có thật là thế không, người đã trở nên tồi tệ vậy sao? Chính hoàng thượng cũng không hiểu nổi, có lẽ người nên quay về thì hơn. Nhưng sao lại về như vậy, đã cất công đến đây để rồi quay về với tâm trạng chẳng ra sao này ư? Nghĩ đến đó người bước lên và tuỳ tùng của người gõ cửa. Đã có gia nhân ra mở cửa ngay, hoàng thượng bước vào trong sau khi người tuỳ tùng nói vài câu với gia nhân đó. Tuy đã được vào trong nhưng người vẫn chưa lên đến phòng nàng, vẫn còn phải chờ đợi giai nhân lên báo lại với chủ nhân nữa chứ. Đợi thêm một chút thì EC bước xuống trước mặt người. Nàng mặc một bộ xiêm y tuyệt đẹp, bằng lụa, chỉ cần nhìn qua là thấy nét kiều diễm của nàng vẫn còn tồn tại mặc dù đã quá đa sự.

Vừa thấy hoàng thượng, EC đã cúi đầu chào và mời người lên trên. Người mỉm cười đáp lại rồi bước lên trước nàng. Hoàng thượng đã cố gắng kìm chế bản thân không được đến ôm ghì lấy nàng, mà phải thật kính cẩn nhẹ nhàng, xem như đây chỉ là một cuộc thăm bạn cũ. Tuy thế nhưng khi đã ở trên phòng, trong phòng chỉ còn hai người. Hoàng thượng đã ôm chầm lấy nàng, người đã rất nhớ nàng.
EC không chống cự, cũng không hưởng ứng, nàng chỉ lẳng lặng chờ đợi, chờ xem hoàng thượng sẽ làm gì, sẽ nói gì và nàng cũng không hẳn đang quan tâm những chuyện đó. Nàng cảm thấy mình đang nợ người nhiều hơn. Không thể chối cãi được, nàng cũng đã không ít lần nhớ đến người, dù chỉ là trong chốc lát cũng có. Bây giờ khi gặp lại, nàng muốn nhìn người hơn là ôm người, tiếp xúc thân thể với người. Nếu chỉ là cái nắm tay, hay một nụ hôn hay trìu mến hơn nữa là bước vào cơ thể nhau nàng cũng muốn chọn là được nhìn người. Sự tôn kính của nàng dành cho người nhiều hơn tình yêu gấp hàng vạn lần, cho nên việc hoàng thượng muốn sở hữu thể xác nàng, nàng vẫn không oán than, chỉ có thể nói rằng mình may mắn mà thôi. Nàng không cảm thấy bị lăng nhục khi trải qua rất nhiều người đàn ông, chỉ thấy mình thật tủi phận, thân thể nhơ nhớp liên tục bị chà đạp. EC vẫn coi mình đang chịu sự trừng phạt nào đó từ tiền kiếp.
Hoàng thượng đẩy nàng ra xa một khoảng đủ để người nhìn thấy được nàng. Thật nhẹ nhàng người đặt lên môi nàng một nụ hôn và cũng kết thúc nó thật nhanh, giống như những người đã đặt lên môi nàng nụ hôn này. Sao đối với hoàng thượng, nó cũng không ngoại lệ, tất cả đều như giấc mơ lặp đi lặp lại vậy.
EC để yên một chốc rồi sau khi người thôi không đặt môi mình lên môi nàng nữa, EC mới mời người ngồi, ánh mặt lặng yên nhìn người, như ý nàng muốn.

_ đã lâu không gặp lại hoàng thượng, trông người vẫn khoẻ! – EC buông câu đầu tiên, từ lúc gặp lại đến giờ, hoàng thượng không nói câu nào cả.
_ ta rất hồ đồ khi đến đây lúc này và lại làm như vậy với nàng phải không? – người hỏi, không quên nhìn nàng thật trìu mến.
_ không phải vậy, thiếp rất may mắn khi được người đến đây thăm hỏi, và những chuyện như ban nãy người không phải ngại, thiếp không có một lời oán trách – EC cụp mắt xuống, sau đó nhìn người bằng tất cả sự tôn kính – thiếp đôi khi cũng thấy nhớ người.
_ vậy sao? Ta cũng thế, ta rất nhớ nàng, nên hôm nay ta mới đến đây, ta hi vọng nàng sẽ không thấy phiền khi ta ở đây.
_ người không cần phải như vậy, thiếp không cảm thấy gì cả, được gặp người ở đây thiếp thật cảm thấy mừng lắm. Lâu như vậy rồi mà, chỉ sợ người đến đây nhưng lòng không được vui thôi – nàng mỉm cười nhìn hoàng thượng, người cảm thấy yêu nàng vô cùng.
_ ta đến đây thật chất cũng chỉ để thăm nàng, nhưng đột nhiên lại có một ý nghĩ rằng liẽu nàng có thể về cung không, ở bên cạnh ta, không còn lo nghĩ gì nữa. Chuyện của nàng và YB ta cũng đã không còn quan tâm, nàng vẫn còn nhớ YB chứ? – hoàng thượng nhìn nàng hi vọng.
_ thiếp đã rời khỏi hoàng cung rồi thì sao có thể quay trở lại được, dù là đặc cách của người thì vẫn có nhiều quan thần dị nghị, chưa kể đến các cung tầng mĩ nữ, sao họ có thể để cho thiếp yên – nàng trả lời, bỏ qua chuyện của YB.
_ chuyện đó nàng không cần phải lo, ta chỉ sợ nàng không thể quên được YB mà ở bên ta. Trong lòng nàng đã có YB, cũng đã có ta rồi phải không? Vậy sao không quên đi người không ở bên nàng mà đến bên ta chứ?
_ hoàng thượng đừng ép thiếp nữa, tình cảm không phải là chuyện có thể ép uổng được. Nếu thiếp có thể quên đi YB thì thiếp nhất định đã không rời khỏi hoàng cung, nhất định đã ở bên người rồi. Vì vậy, thiếp không thể nào chấp nhận được chuyện người vừa nói và cũng không có ý định sẽ thay đổi quyết định bản thân. Thiếp đã quá đủ ô nhục và đau khổ rồi.
_ thôi được, dù ai có nói gì với nàng cũng vậy thôi, nàng đã nói quá thẳng thắn rồi. Nàng vẫn có quyền quyết định một hướng đi khác cho mình, một điều làm nàng hạnh phúc chứ không phải cứ chôn mình trong nỗi cô đơn tuyệt vọng. Ta đã tưởng có thể làm thay đổi suy nghĩ của nàng, khiến nàng trở về bên ta, sống một cuộc đời không lo nghĩ gì. Tuy là chốn thâm cung nhưng quyền lực của ta vẫn còn mà, đâu phải ta chỉ là một tên hoạn quan. Nàng không yên tâm vì ta hay không có tình cảm với ta?
_ thiếp nghĩ thiếp đã nói quá rõ ràng, bản thân thiếp không có tình cảm với hoàng thượng. Chỉ là sự tôn kính bậc nhất mà thôi. So với chuyện được ở bên người thì thiếp vẫn muốn hắng ngày được nhìn thấy người sống vui vẻ, trị vì đất nước này thật tốt hơn. Thiếp nghĩ những điều thiếp nói ra làm cho hoàng thượng đau lòng nhưng thiếp vẫn phải nói. Thiếp đã quá tự tin rồi, đúng vậy không? Mình chỉ là một kĩ nữ thôi, qua tay không biết bao nhiêu đàn ông rồi, cũng chẳng còn trinh trắng gì nữa. Người không nên vì một người phụ nữ không ra gì mà đau lòng, chẳng có ý nghĩa gì đâu.

EC lặng người nhìn hoàng thượng. Người cũng không thể nói ra thêm câu nào, chỉ biết rằng trong lòng nàng, khi nói ra những lời đó thật sự rất đau, không một cảm giác nào diễn tả được điều đó cả. Suốt trong thời gian không có nàng bên cạnh, người đã suy nghĩ rất nhiều về nàng, khi được gặp lại nàng, nàng sẽ hết bi quan mà lạc quan sống tốt chứ. Giờ thì người đã có câu trả lời, hoàn toàn phũ phàng ý nghĩ của người.

_ nếu phải tương tư một người như nàng thì ta không có gì phải hối tiếc, chỉ sợ nàng không chấp nhận người như ta thôi – hoàng thượng khẽ đáp, giọng nói của người như vỡ oà. Người không thể nén nổi nữa – nàng thật không cần ta sao?
_ xin hoàng thượng đừng nói vậy, nếu người cứ mãi nhớ về một người chẳng ra gì thế này thì bản thân người và cả thiếp nữa đều mệt mỏi. Hay giờ người hãy quên thiếp đi có phải hơn không, cứ coi như thiếp chưa hề tồn tại, cũng không làm gì để người phải đau lòng cả. Còn nếu người không thể quên đi thiếp thì chi bằng người hận thiếp còn hơn, sai một sát thủ, nhưng cũng không cần, bảo một người đem cho thiếp một chum rượu độc, thiếp sẽ tự kết liễu. Như vậy thiếp nhất định không ca thán một lời mà còn đa tạ hoàng thượng đã cho thiếp một lối đi thật nhẹ nhàng – EC rơi lệ, nàng cũng không giấu nổi lệ mình nữa rồi.
_ nàng buộc phải nói ra những câu như vậy sao? Nàng nghĩ rằng ta sẽ tuyệt tình ban cho nàng một cái chết ư? Sao ta có thể làm chuyện đó chứ - người đau đớn nhìn nàng – ta chỉ muốn náng quay về ở bên ta thôi. Vì sao nàng lại không thấy hạnh phúc chứ, nàng đã si tình YB đến vậy sao, nếu thật vậy ta cũng quyết phải giết chết YB để nàng có thể về bên ta.
_ không được, nếu người ra tay, thiếp sẽ chết chung với chàng, vì thiếp không còn tin vào bất cứ điều gì nữa. Ngay cả YB cũng rời bỏ thiếp rồi, vậy sao thiếp vẫn ngu ngốc bảo vệ chàng ấy chứ - EC khóc nức nở, nàng thấy đau trong lòng – thiếp là một người đã hết thuốc chữa, bao nhiêu lời nói, lời mời gọi cũng không thể thay đổi được ý nghĩ vô cùng ấu trĩ đó – nàng không kìm được cảm xúc mà nắm chặt hai bàn tay lại với nhau – thiếp biết chứ, thiếp cũng hiểu đó là một suy nghĩ khiến cả cuộc đời thiếp trở nên u ám, nhưng thiếp vẫn giữ vững một niềm tin rằng nếu mình cố gắng thì có thể YB sẽ để ý đến một phần tình yêu nhỏ nhoi của thiếp dành cho chàng. Quá ngu ngốc phải không? – nàng cười khẩy bản thân – khi YB nói rằng không thể yêu thiếp thì thiếp đã biết mình cần phải chết đi, vì chỉ có chết đi thì trên cõi đời này mới không tồn tại một người ngu xuẩn vậy thôi, còn là vì khi chết đi thiếp sẽ mãi để ở trong lòng tình cảm của mình với YB. Thiếp không cần quan tâm xem mọi người xung quanh nghĩ thế nào, chỉ cần thiếp có thể có một điều gì đó khiến thiếp hạnh phúc là được.
_ ngay cả khi phải chết nàng cũng không rời bỏ YB sao? – hoàng thượng buồn rầu nhìn nàng, người đang cố thuyết phục nàng nhưng có lẽ đã không thành công.
_thiếp xin lỗi người nhưng dù phải chết thiếp cũng không thể rời bỏ được tình cảm với chàng ấy. Hoàng thượng cũng đừng nhớ đến thiếp nữa làm gì.
_ nàng không thể quên được YB, sao ta lại không được nhớ nàng trong lòng chứ, đó chẳng phải là do ta sao. Tâm trí ta, tình cảm của ta, tất cả đã ở ngay đây, ta không muốn ngay cả chuyện đó nàng cũng phải quản – người gằn giọng, có lẽ người đã quá đau khổ.
_ cũng phải – EC cười nhạt thếch – thiếp thật sự chẳng xem người ra gì rồi, ngay cả tình cảm của người cũng muốn quản thúc, liệu có thể quên đi một người không, có lẽ là phải mất một thời gian dài – EC khóc, nàng cố giấu nhưng những giọt nước mắt ấy vẫn tuôn rơi.
_ thôi nàng đừng tiếp tục nói nữa, ta không thể kìm lòng được. Ta nhất định phải rời khỏi đây mất, nàng nhẫn tâm vậy sao?
_ thiếp không nhẫn tâm, chỉ là sự thật quá oan trái, không thay đổi được. Nếu có một điều ước, thiếp cũng muốn có thể yêu người đàn ông đầu tiên thiếp gặp, cũng ước rằng không phải khiến ai bên cạnh phải đau khổ - EC lau hết nước mắt trên mặt, giờ chỉ để lại một gương mặt thật sự buồn thiểu não.
_ còn nếu là ta, ta vẫn ước mình là một người bình thường và có thể ở bên cạnh người ta yêu mãi mãi, chỉ thế thôi cũng đủ rồi, một bậc quân vương quả là quá nhiều so với ta – hoàng thượng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng buồn bã – cũng đã không còn sớm, ta nghĩ ta phải đi thôi! – ánh mắt nuối tiếc của người khiến nàng cũng chưa muốn rời xa – nếu còn ở lại, ta không biết mình sẽ đi đến đâu và làm những gì nữa.
_ thiếp hi vọng người có thể sống một cách hạnh phúc hơn hiện tại, mong người hãy quên thiếp đi – EC lạnh lùng nói, nàng đưa đôi mắt không sức sống ra, nhưng thật chất trong tim nàng rất đau.
_ ta xin lỗi, ta không thể quên nàng, ta rất mong có thể lại được gặp lại nàng như vầy, nàng có thể khoẻ mạnh hơn nữa và đặc biệt là không được ủ rũ thêm. Ta không muốn thế - người mỉm cười và đặt tay lên vai nàng – ta có thể ôm nàng không? Chí ít là một cái trước khi chia tay.
EC không đáp, chỉ lặng lẽ sà vào lòng người để người cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng và từ con tim người truyền qua cho nàng. EC buồn rất nhiều, nàng không phải vì yêu hoàng thượng mà buồn, mà là nàng kính trọng người đến độ dù gặp người nhưng nàng vẫn thấy rất nhớ. Muốn được nhìn thấy người mỗi ngày mới có thể hết lo lắng. Còn khi phải chia xa thì hoàn toàn trống rỗng trong tâm trí. Chẳng có điều gì bì lại được cả.

Người giữ thêm một lúc thì buông nàng ra, mọi cảm xúc như dâng trào nhưng hoàn toàn không thể bộc lộ. Vì, họ đều hiểu đối phương có một nỗi khổ lớn lao, nếu cứ tiếp tục níu kéo sẽ chẳng có điều gì tốt cho đôi bên. Thôi thì lẳng lặng mà sống, mà ngầm hiểu có khi lại là cách hay.
Bầu không khí đêm thâu thật lạnh lẽo. Nó khiến mọi người muốn đánh một giấc thật dài, cơ hồ như chẳng bao giờ tỉnh lại. Để có thể từng bước, từng bước vun đắp cho một ngày mới, có lẽ ở thế giới bên kia, tốt đẹp hơn. Khoảng không gian chia cắt đất trời hiện lên mỗi lúc một rõ nhờ những cái đèn lồng lớn treo khắp phố. Mọi người vẫn làm việc của mình, không ai biết rằng mình cũng đã có lúc được diện kiến thiên tử, đi ngang qua người nhưng vẫn chẳng xem người như một bậc quân vương. Họ cơ bản không có thời gian cũng như họ không để tâm đến chuyện bao đồng đó. Dù hoàng thượng có đứng trước mặt họ thì sau khi người ra đi, đối với họ người cũng chỉ là một người xa lạ.
Có những vị hoàng đế thương dân như con, nhưng cũng có những vị hoàng đế coi dân như một đống phế phẩm, cần phải rèn dũa, cần phải chà đạp. Mãi sau khi có chuyện xảy ra, lúc này mới cần đến lòng dân thì “đống phế phẩm” ấy chẳng còn tồn tại ở dưới chân mình nữa. Và hậu quả rất lớn đó bây giờ mới thật sự lộ diện. Hối hận cũng không kịp, có lẽ cũng chỉ biết hối dưới suối vàng thôi. Hoàng thượng lê bước mà thấy lạnh buốt, trong lòng còn giá lạnh hơn biết bao. Chỉ mong ngày mai trời lại sáng, mang lại hào quang cho Chosun mà thôi.
Người thở dài, lòng vẫn than mình không phải một minh quân.


https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 63:

Đã đứng trước cửa phòng JH rồi mà YB vẫn chưa có đủ can đảm để bước vào. Chàng vẫn sợ mình lỡ lời, sẽ không hàn gắn được vết thương ấy trong lòng nàng. Thế nhưng nếu bây giờ không vào thì nhất định chàng sẽ mất tất cả. Trời cũng đã rất khuya rồi, có lẽ JH cũng đã yên giấc, nếu xông vào thì có phải quá khiếm nhã không. YB suy ngẫm một lúc, cứ liên túc đứng nhìn cửa phòng, mong nó mở ra và chàng có thể quang minh chính đại bước vào trong.
Lấy thêm một hơi thở mạnh dạn, YB tiến đến và gõ cửa. Bên trong bỗng vụt lên một ánh sáng, đó là ánh nến. Trông thật yếu ớt và thiếu sức sống. Có tiếng hỏi phát ra, đó không phải của ai khác ngoài JH. YB cố hít thêm một hơi nữa rồi mới đáp.

_ là ai vậy?
_ là ta, YB đây! – giọng nói của chàng có phần nghẹn lại.
Sự im lặng từ bên trong, JH đang rất im lặng. Nàng không có đủ can đảm nói tiếp hay không thèm quan tâm đến chàng. YB đều rất muốn biết, chàng tiếp tục chờ đợi nhưng đó cũng chẳng phải cách hay.
_ ta có thể vào trong không? Ta có chuyện muốn nói với nàng.
Bấy giờ thì nến trong phòng vụt tắt và cánh cửa mở ra một khoảng nhỏ. Xem ra nàng vẫn quan tâm đến những điều YB nói.
Vào bên trong, màn đêm bên ngoài đã rất tối rồi, ở đây còn tối hơn. Chàng không thể thấy được gương mặt nàng đã chuyển sang trạng thái nào rồi. Đóng cánh cửa lại thật nhẹ nhàng, cứ như chưa hề được mở ra vậy, YB cũng chẳng thấy gì xung quanh mình, nhưng JH đã đưa tay nắm lấy tay chàng kéo chàng ngồi cạnh bên mình. Điều duy nhất chàng có thể cảm nhận được là hơi thở của nàng, có vẻ rất gần. Ngay cả JH cũng chỉ lấy điều đó làm mốc để biết chàng đang tồn tại hay không.

_ được rồi, chàng có gì muốn nói – giọng nói của nàng không hẳn là giọng nói, chính xác hơn nó là tiếng thì thầm. Hơi thở của nàng phả ra một mùi hương thơm ngát, khiến chàng đọng lòng mà im lặng đôi chút. Lúc này tay họ đã rời nhau ra.
_ ta…ta xin lỗi – YB ngập ngừng một chút – lần trước đã nói những lời làm tổn thương nàng như vậy, ta đã quá lời rồi – chàng cũng thì thầm, nét mặt có vẻ rất ăn năn.
_ chàng đã nói gì, chàng nói rằng trong lòng chàng đã có người khác sao – JH đáp lại, ánh mắt trong bóng đêm đang xìu xuống, nỗi buồn dâng lên trong tâm khảm – chàng đến đây để thanh mình vì điều đó?
_ ta đến để xin lỗi nàng, mong nàng tha thứ cho ta về mọi chuyện, ta đã làm nàng phải khóc – YB đưa tay lên tìm kiếm gương mặt nàng, sau đó chạm vào từng điểm thật nhẹ nhàng. JH không chống cự - trong lòng ta thật sự có nàng, về chuyện của EC, chỉ do buột miệng nói ra, nàng ấy trong lòng ta không khác nào một người bạn. Ta thừa nhận có đôi lúc ta cũng nghĩ đến nàng ấy với một mối quan hệ xa hơn nhưng sau khi nghĩ như vậy, ta đã rất hận mình. Ta xem nàng là gì chứ, nàng đã làm mọi chuyện cho ta, để cuối cùng ta lại đối xử như thế với nàng. Thật lòng ta muốn xin nàng đừng để tâm chuyện hôm nọ - YB chuyển bàn tay xuống bờ vai thon rồi bất ngờ ôm chầm lấy nàng, JH buông xuôi hai tay, không biết nên nói gì, chỉ biết hơi thở của nàng hiện tại rất loạn.
_ thiếp không để tâm sao được, lúc đó chàng đã nói thật lạnh lùng, khiến thiếp nghĩ rằng chàng thật sự chẳng có thiếp trong lòng. Và thiếp cũng tự hiểu ra tình cảm chàng dành cho thiếp chỉ giống như bọt biển mà thôi, là sự thương hại nhiều hơn là tình yêu. Lúc này chàng đến và nói rằng đó không phải là sự thật. Thiếp vô cùng bất ngờ, và chàng cũng lại đang ôm thiếp thế này. Vậy lời nào mới là thật, chàng đang bắt thiếp phải suy nghĩ quá nhiều cũng như khiến thiếp mệt mỏi, chàng đang đùa cợt thiếp sao? – JH thì thầm nhưng giọng nói có phần nghẹn lại vì có lẽ nàng đã rơi lệ.
_ ta không có ý đó, ta không đùa cợt nàng, chỉ mong nàng hiểu và tha thứ cho ta. Mà không, ta đã làm quá nhiều chuyện sai lệch rồi. Nếu nàng không thể tha thứ cho ta thì đó cũng là điều dễ hiểu, ta không thể oán trách nàng một lời nào. Ta đã mang lại cho nàng quá nhiều đau đớn, ta xin lỗi – YB vẫn ôm nàng nhưng sau đó lại không thể tiếp tục, chàng buông nàng ra nhẹ nhàng.

Bấy giờ mắt cả hai đã quen được với bóng tối nên đã thấy được một phần nào đó của nhau. Ánh trăng kia soi một tia sáng nhỏ nhoi, leo lét vào và chàng vô tình thấy được giọt nước mắt vừa rơi thật nhẹ nhàng xuống má nàng. YB đưa tay lau hết và vẫn đặt tay lên má nàng. Hơi ấm đó thật khiến cho JH bớt lạnh lẽo hơn.
_ chàng không lừa dối thiếp chứ? – JH hỏi, tay nàng bắt đầu chuyển động, đặt lên tay chàng đang trên má mình.
_ JH, ta không lừa dối nàng chuyện ta yêu nàng, đó là sự thật. Trong lòng ta thật sự có nàng, không hề có gì gọi là đùa cợt hay thương hại. Là tình yêu, chính từ cõi lòng ta, ở đây – chàng cầm tay nàng đặt lên vị trí tim mình rồi tiến gần lại đến độ mũi họ đụng nhau – nàng hãy cảm nhận thật gần như thế này – rồi chàng đặt môi mình lên môi nàng, những giọt nước mắt đau khổ cuối cùng của nàng tuôn rơi.
Nụ hôn đó thật ngắn ngủi, vô cùng ngắn ngủi. Rồi chàng khẽ đẩy nàng ra xa một chút, lau hết nước mắt cho nàng và JH lại mỉm cười.
_ ta cũng cần phải xin lỗi vì đã không giữ lời hứa, ta đã hứa rằng không để nàng phải khóc nữa – chàng nói, ánh mắt buồn bã nhìn nàng – ta là một kẻ thất tín đúng không!
_ chàng đừng tự cảm thấy thế, thiếp không quan tâm đâu, nếu phải khóc để có thể giải quyết tất cả thiếp cũng cam lòng – vừa mỉm cười, JH đã lại buồn – chàng nghĩ thế nào về chuyện của chàng và SH?
YB ngập ngừng một lát, chuyển xuống nắm chặt bàn tay nàng rồi mới lên tiếng.
_ ta không có tình cảm với nàng ấy, nàng ấy là một người thông minh. Có thể nói rằng chuyện gì của ta đều bị nàng ấy đoán trúng, ngay cả chuyện của ta và nàng.
_ vậy nhỡ cô ta nói với lão gia thì sao? – JH lo lắng nhìn chàng.
_ nàng ấy đã hứa rằng sẽ không bao giờ nói ra, và khi nhìn vào đôi mắt ấy, ta đã tin tưởng như vậy – YB nhìn JH, cười – nàng hãy yên tâm có được không, nhưng dù nàng ta nói ra, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng đến cùng, vì thế hãy cười lên xem.
_ thôi được, đó là sự thật, chúng ta không cần phải lo nhiều – nói rồi nàng mỉm cười với chàng.
_ ta rất biết ơn khi nàng đã mỉm cười, điều đó làm ta hạnh phúc – YB nắm chặt hơn tay nàng và hoà vào đó môi nàng một nụ hôn thật dài.
Lúc này họ mới thật sự đã hoá giải hết mọi chuyện. Chàng đã trở nên hạnh phúc và tự tin hơn nhờ có JH. Nàng cũng vậy, cũng rất hạnh phúc. Cũng cảm thấy than thảnh. Khoảng thời gian trước đây thật nặng nề và hỗn tạp, tâm không định, lòng cũng tràn đầy nỗi đau thương.

Một lúc sau thì YB rời khỏi phòng nàng, tâm trạng chàng đã khá hơn nhiều. Chắc con tim chàng cũng đang ấm dần lại. Tuy thế vẫn còn chuyện phải làm. Chẳng phải đã hẹn với HD rồi sao, ngày mai lên đó thì đúng hẹn. Chuyện tình nghĩa giữa chàng và HD vẫn chưa dứt. Có lẽ cũng không bao giờ dứt được.
Về phòng mình, YB chuẩn bị thêm vài vật dụng cần thiết rồi lặng lẽ để mình rơi vào giấc ngủ. Chàng tự ép mình phải yên giấc đêm nay vì nếu không yên giấc có lẽ chàng sẽ lại mơ thấy ác mộng. Đã không ít lần giấc mộng tệ hại đó nhắm vào cuộc sống của chàng, làm YB không tin rằng mình còn tồn tại trên cõi đời này nữa, vẫn nghĩ mình đang bị vùi dập nặng nề bởi vòng xoay số phận. Nhưng hôm nay tuy đã cố ép mình như thế, YB vẫn mơ thấy YgB, người huynh đệ từ rất lâu chàng đã cố chôn giấu tận đáy lòng.
Bức tường cao vời vợi của nhà lao hiện ra. Trước mắt chàng là một viễn cảnh tăm tối, YgB đã đứng bên kia của phòng lao đầy mùi hôi và dường như sự sống trong đó chỉ là một thứ xa xỉ nhất. YgB đưa tay ra nắm lấy tay chàng, nhưng tuyệt nhiên không thốt lên một lời nào, giống như cử chỉ xa cách, mãi sẽ không có cơ hội gặp lại. YB tuyệt vọng đón lấy rồi thét lớn tên YgB, trong lòng chàng đã có chút tình cảm nam nữ với YgB tuy thế vẫn chưa nói ra thành lời.
Một tiếng kêu xé lòng, là tiếng của YgB, đột nhiên chàng biến mất giữa nhà lao, YB rơi lệ mò mẫm hình bóng chàng nhưng vô ích. Dường như chuyện YgB ở đây chỉ là trong tưởng tượng của YB. Từ từ, từng cơn đau xuất hiện, YB tỉnh giấc, nước mắt đã giàn giụa rồi.
Thế là chàng không thể tập trung để có được một giấc ngủ cho đàng hoàng được. Đã có quá nhiều sự đau khổ mà chàng phải trải qua. Đột nhiên chàng thấy cô đơn và nhớ YgB đến lạ thường. Muốn đến ngay bên chàng để có thể ôm chàng thật chặt, nói với chàng rằng mình nhớ chàng đến đâu.

Bấy giờ thì trời cũng đã sáng dần, chắc đây là giờ Thìn. Nếu đi ngay bây giờ thì sẽ đến nơi đúng lúc. Nghĩ thế YB trở dậy làm những điều cần làm rồi vác tay nải lên đường. Bên ngoài trời lạnh thấu xương, giai nhân trong phủ đã dậy và làm việc rồi. Chỉ còn những chú chim say ngủ bên ánh trăng chưa tan, sương đọng dày trên tán lá và đôi lúc rơi xuống nền đất lạnh lẽo, ẩm thấp gây nên những tiếng động thanh đến cực kì nhưng vô cùng khẽ, chẳng ai cảm nhận được thứ âm thanh hay vô tận đó.
YB nhìn qua phòng JH, mỉm cười và thầm nghĩ: ”Có lẽ nàng vẫn còn ngủ, hãy ngủ thật ngon nhé, người đẹp của ta”.
Vừa đi YB vừa suy nghĩ về những chuyện xung quanh trong mấy ngày gần đây. Quả thật chàng đã tốn quá nhiều thời gian rồi. Chẳng phải cuộc sống vẫn tiếp diễn hay sao, giờ liệu khi chàng biết được hung thủ là ai thì có thay đổi được gì không, hay nó càng khiến cuộc sống của chàng thêm não nề, đau đớn. Vẫn biết nếu không tìm ra cho được hắn thì cả đời này chàng vẫn sẽ cảm thấy dằn vặt, có lỗi với phụ mẫu nhưng nếu tiếp tục, chàng không tin mình sẽ không huỷ hoại cuộc đời của riêng mình và cả những người xung quanh.
YB lặng im một chốc, đứng nhìn ngắm cảnh trời một chốc. Trước khi bình minh, nhất định chàng sẽ lên tới đó. Bỗng dưng chàng muốn ngắm bình minh với HD, chắc ông đã đợi chàng lâu rồi. YB thở dài và bước tiếp, tự nhiên trong lòng thấy nhói đau.

Đúng như những gì YB mong muốn, chàng đã lên đến đỉnh trước khi bình minh. HD đã đứng đợi chàng từ rất lâu rồi, ông đăm chiêu nhìn về phía trước, về hướng đông nơi mặt trời sẽ mọc và như đang suy nghĩ rất lung. Khi có tiếng động nhỏ từ chân chàng chạm vào cỏ khô, HD mới quay người lại, mỉm cười và thở dài.
YB tiến đến, cúi đầu chào ông. HD lùi lại một bước thật ngắn, nhìn YB một lượt. Xem ra chàng đã ốm đi nhiều so với lần gặp trước.

_ con chào thầy – YB lên tiếng, giọng nói pha nỗi buồn của chàng hiện diện.
_ ừ, lâu rồi mới được cùng ngắm bình minh với trò. Thật là một cảm giác đặc biệt – HD hít một hơi thật sâu rồi lại thở một hơi thật dài – trò có thấy vậy không?
_ vâng, con quyết tâm muốn lên ngắm bình minh cùng thầy, và đã thành công, nếu chuyện khác cũng được vậy, con quyết sẽ làm tốt hơn – tới lượt YB thở dài, chàng vẫn chưa vơi được gì cả.
_ phải, những lúc thế này không phải còn nhiều, tận hưởng được càng nhiều càng tốt. Cuộc sống của trò sao rồi? – HD dừng lại một chút khi hỏi.
_ vẫn như vậy, con vẫn không có mục đích và cũng chẳng biết mình tồn tại để làm gì, giống như một tên điên, cứ thế mà sống trong thế giới không phải của mình – YB nhìn mặt trời từ từ lên cao, giống như một quả núi màu đỏ vậy. Thật đẹp đẽ, thật lớn lao.
_ đừng tự trách mình như vậy, cuộc sống của ai cũng có mục đích cả, trò không phải một ngoại lệ. Chỉ là trò đang tự dồn bản thân vào ngõ cụt đó mà thôi – HD quay sang nhìn YB, mỉm cười khích lệ.
_ thầy nhìn xem, thật đẹp, con muốn ở trong khoảnh khắc này mãi mãi – YB chỉ về phía mặt trời. Nói ra những điều từ tận đáy lòng.
_ được thế thì tốt, ta cũng muốn ở đây, bên cạnh trò trong khoảnh khắc này mãi mãi – HD lưỡng lự một chút rồi tiếp tục – nếu ta đề nghị rằng trò hãy ở bên cạnh ta mãi mãi, nhất định ta sẽ để cho trò được sống trong khoảnh khắc này. Trò sẽ chấp nhận chứ? – HD cũng đã lấy hết can đảm và nuốt khan nước bọt.
YB lại im lặng, có lẽ chàng không biết nên trả lời ông thế nào, cũng như trong trái tim chàng đang có một nỗi hoài nghi. Liệu tình cảm chàng dành cho ông có phải là tình cảm nam nữ hay chỉ là một sự kính trọng. Chàng bất giác nhìn ông, HD vẫn đang nhìn chàng bằng một ánh mắt hi vọng đến tột cùng.

_ trò sẽ chấp nhận chứ? – HD hỏi tiếp, ánh mắt ông càng bừng sáng lên tia hi vọng thì YB càng đau đớn hơn. Chàng đăm chiêu nhìn ra phía mặt trời.
_ liệu con ở bên thầy rồi thì thầy sẽ hạnh phúc chứ? Con sẽ im lặng chấp nhận mình là một người vợ thảo, không quan tâm đến JH, đến tình cảm của nàng ấy nữa ư? Nếu thế thì con quả thật là người ích kỷ, đúng không thầy? – YB hỏi, giọng nói đều đều nhưng chua chát từng câu từng chữ đập vào trái tim đơn côi, hụt hẫng của HD.
HD im lặng một chốc, nhìn chàng, trong lòng như hiểu rõ rằng mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu nhưng vẫn cố níu kéo. Để làm gì cơ chứ, để thêm đau đớn hay sao. HD thở dài, buồn vô hạn.
_ ta cũng là người ích kỷ, nếu trò không đồng ý thì trò có cảm thấy có lỗi với ta không? – HD không thể kìm chế, ông nói ra những gì mình suy nghĩ, ông không tin rằng mình lại có những suy nghĩ như thế.
_ thầy……con rất xin lỗi thầy, đương nhiên con thấy rất có lỗi với thầy. Nhưng tim con không thể đi theo tiếng gọi của thầy được. Tình yêu của con đã dành cho một người khác mất rồi. Dù thầy có nói con thế nào, có đánh con, mắng con, thậm chí giết chết con thì con cũng không thể theo thầy được. Vì điều đó trên căn bản là không thể và con cũng không làm vậy được – YB lặng lẽ đáp, không lên giọng cũng không xuống giọng. Chàng đáp xong, cũng giống như chưa đáp, lời nói như ăn sâu vào trong lòng.
_ YB à, ta không ép trò, ta đã nhiều lần nói với trò rồi nhưng đều nhận được một lời từ chối. Đương nhiên ta hiểu nói nhiều quá một vấn đề thì chuyện đó chẳng hay ho gì tuy nhiên ta vẫn muốn nói với trò như thế, ta rất hi vọng trò có thể thay đổi chủ ý. Nếu trò thay đổi, ta luôn luôn có thể đón nhận trò. Và ngay cả điều đó có mang lại điều gì khủng khiếp đi chăng nữa, ta cũng bằng lòng – HD nói bằng một giọng khàn đặc rất nặng nề và vô cùng đau đớn.
_ đối với thầy con là gì? – YB quay sang nhìn ông, hỏi.
_ là một học trò, một người bạn, một người thầy và trò còn là người ta yêu – HD nhìn chàng, ông đang nói rất thật, gương mặt gần như rơi lệ. Có lẽ, hiện tại HD cảm thấy vô cùng cô đơn.
_ đối với con, thầy là một người thầy, hơn nữa còn là một người cha. Con vô cùng kính trọng thầy, những gì thầy dành cho con, suốt đời này con cũng không quên. Và dù nếu một ngày nào đó con có thể hi sinh cả mạng sống này để đánh đổi lấy mạng sống của thầy, con vẫn sẽ chấp nhận. Tuy nhiên, con không xứng đáng ở bên thầy, một chút cũng không, những gì con có thể làm được chỉ là như vậy – YB đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên tay ông – con xin lỗi thầy, con không thể!

Nói rồi YB buông ra một cách nhẹ nhàng và đứng nhìn ngắm giang sơn rộng lớn. Chàng tự nhận thức được mình vừa làm tổn thương ông, một cách mạnh mẽ. HD lạnh lùng giao cho đất trời cái nhìn đầy đau đớn, ông không thể tin được những gì mà mình vừa nghe. Thì ra là vậy, ông nghĩ thầm, rốt cuộc YB chỉ coi ông như một người thầy, một người cha, hoàn toàn không có cái ngữ tình cảm nam nữ bên trong. HD tỏ ra có đôi chút thất vọng, đau khổ thì nhiều hơn, nhưng ông quay sang nhìn chàng. Môi hơi động đậy như muốn nói câu gì, sau đó lại lặng im chẳng nói. YB cũng không biết ông định nói với chàng điều gì, chỉ im lặng ngắm cảnh.
Mãi một lúc sau, HD mới có thể lên tiếng.

_ hôm nay ta muốn trò đến đây để hoàn thành một chuyện do hoàng thượng giao phó, ta tin trò mới có thể giúp ta.
_ dạ, con cũng biết là vậy, thầy đã đề cập trong thư. Nhưng cụ thể là làm gì ạ? – YB quay trở lại trạng thái ban đầu, coi như mọi chuyện chưa xảy ra nhưng trong lòng buồn bã hơn thế nhiều.
_ người âm mưu lật đổ chính quyền và ám sát thái tử Sado đã dần dần lộ mặt, nếu có chút bằng chứng nữa thì nhất định hắn ta sẽ không thoát khỏi. Ta đã có được một bức tranh của SJ, cha con. Nhưng bức tranh đó thật lạ lùng.
_ lạ thế nào hả thầy? – YB hầu như không còn mang tâm trạng rầu rĩ, đăm chiêu và khó nghĩ trên gương mặt nữa mà thay vào đó là gương mặt lãnh đạm, quan tâm chuyện này khá nhiều.
Vào trong là một ngôi nhà sạch sẽ, tuy có rất nhiều tranh ngổn ngang. HD ngồi xuống bàn và lấy bên cạnh một bức tranh lớn. Bức tranh này là một bức chân dung với người đàn ông không có mặt mũi gì cả.

_ đây là bức tranh do phụ thân con vẽ sao?
_ phải, ta vẫn chưa hiểu tại sao lại như thế, phần y phục thì rất đẹp, rất chau chuốt nhưng phần gương mặt thì chẳng có gì.
_ lẽ ra phải vẽ gương mặt trước, đó chẳng phải những gì cần phải thực hiện sao?
_ đúng rồi, mà sao loại giấy này dày như vậy, từ trước đến giờ ta chưa gặp được.
_ có lẽ là ở một xưởng giấy, hồi nhỏ con đã đến rồi, ở gần đây thôi – YB khẽ nhăn trán như nhớ ra điều gì.
_ vậy mai ta sẽ đến đó, trò cũng sẽ đến chứ? – HD hỏi, ánh mắt có phần hi vọng, mong chờ.
_ con sẽ đến, đây là chuyện mà con lưu tâm.

Vậy là từ nay YB sẽ phải nén lại nỗi đau để làm một chuyện, mà theo chàng nghĩ, rất quan trọng với đời mình. Chàng không thể phủ nhận thực tại được, nó đã xảy ra theo cách mà nó phải xảy ra. Cũng như nếu biết được cách để ngăn chặn nó không cho xảy ra thì phải tốn rất nhiều thời gian, công sức cũng như sự khổ tâm tăng lên theo thời gian mà nó bỏ ra.


https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 64:


HD buồn bã ngồi một mình trong ngôi nhà xưa đó. Tâm trạng ông đang rối như tơ vò. Chỉ mới gặp mặt YB một chút thôi mà ông đã như thế rồi sao. Những điều đang hiện diện trước mắt ông là gì, là những điều vô nghĩa ư. Tình cảm của ông thật sự không phải là thứ dễ dàng mất đi nhưng cũng không phải có thể tồn tại mãi được. HD biết rõ điều đó nhưng ông vẫn không thôi mong chờ, chờ lời đồng ý của chàng. Nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ đến được với ông.

EC ngồi một mình trong khu vườn rộng lớn, đột nhiên nàng thấy cô đơn quá. Phải chi có YB ở đây, nàng đã nghĩ thế. Nhưng sao nàng có thể tiếp tục nghĩ đến chàng khi chàng đã nói quá rõ ràng như thế. Về JJ, nàng cảm thấy mình phụ bạc chàng nhiều, có thể kêu chàng lại mà chấp nhận lời nói cùng chàng đến một chốn bình yên hay sao. Nàng có tư cách làm vậy à? Thế còn với hoàng thượng, dù có phải chết nàng cũng không thể như thế. Lòng kính trọng của nàng đối với người đã biến đâu mất rồi. Thôi chỉ còn một cách cuối cùng, nàng rũ bỏ cuộc sống mệt mỏi đầy đau khổ này để hướng đến một cái chết thanh thản. Chấm dứt tất cả, chấm dứt mọi thứ, không cần đau đớn nữa. Dù sao thì chẳng ai cần nàng.
EC vẫn giữ suy nghĩ ấy đến tận khi có người bước đến cạnh nàng, khoác lên vai nàng một tấm áo choàng và cũng rất nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai nàng, hơi ấm từ bàn tay của người đó nhanh chóng lan toả khắp cơ thể nàng. EC giật mình quay lại thì quả nhiên nàng đã đón lấy sự thất vọng nhưng vẫn nheo mắt cười.
_ là chàng!
_ là ta đây, ta đã từng nói khi nào nàng cần ta ta sẽ xuất hiện. Tuy nhiên bây giờ ta không biết nàng có cần ta hay không? – JJ ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay kia nhanh chóng chuyển từ vai sang bàn tay nàng.
_ chàng muốn nghe những lời thật lòng hay không? – EC hỏi thẳng không chống cự chuyện JJ nắm tay mình.
_ tốt hơn là không thật lòng, ta biết nàng không nghĩ đến ta, nàng đang nghĩ về hắn. Về người làm nàng đau khổ - chàng bỏ tay nàng, một cách nhẹ nhàng nhìn ra phía xa xăm.
_ phải, đúng là thế, thiếp chẳng còn tư cách nghĩ về chàng nữa rồi, thiếp đã nợ chàng nhiều thứ tính cảm. Thiết nghĩ thiếp nên quên chàng mãi mãi, và cũng không nên gặp chàng nữa – EC nhìn JJ, ánh mắt nàng không buồn chỉ vô cảm.
_ là ta nhớ nàng, mạo muội đến gặp nàng chứ không phải là lỗi của nàng. Ta vẫn giữ trong mình lời đề nghị đó, một khi nàng quan tâm ta nhất định sẽ tiến hành – chàng vẫn giữ nguyên câu nói đó, chẳng dời đi một lần.
_ phụ mẫu của chàng sẽ đồng ý chứ? Hay xa hơn là cả gia tộc họ Kim. Thiếp không tin họ sẽ chấp nhận thiếp, một kĩ nữ chẳng ra gì! – EC vẫn giữ nguyên nét mặt đó, vẫn rất lạnh lùng không cảm xúc.
_ ta nghĩ chúng ta đã nói về chuyện này quá nhiều, không còn thời gian nữa đâu, hãy kết thúc thôi – JJ dường như không còn can đảm để tiếp tục chờ đợi.
_ chàng đã mệt mỏi vì phải chờ đợi sao? – EC hỏi ngay vào vấn đề, nàng không có bất cứ thái độ nào là quan tâm.
_ phải, rất mệt mỏi. Hằng ngày ta ở đây chứng kiến nàng đau đớn một mình mà chẳng sẻ chia được gì, ta cảm thấy vô cùng bất lực. Đâu phải ta không có khả năng! Chỉ là nàng không chịu chấp nhận tình cảm của ta.
_ tình cảm của chàng thiếp rất hiểu, nhưng thiếp không có cảm giác với chàng – EC mỉm cười – chàng nói rất đúng, chúng ta đã tốn khá nhiều thời gian rồi. Không nên nói về nó nữa, dù gì mọi chuyện cũng đã kết thúc – EC lạnh lùng đứng dậy bỏ lại một mình JJ vẫn đang im lặng và chờ đợi.
Đi được vài bước EC sờ lên một cành hoa rồi cười đau đớn.
_ chàng nghĩ xem, những bông hoa này đang vui hay buồn?
_ đang buồn – JJ đáp ngay, chàng cũng tiến đến gần nàng và sờ vào tay nàng.
_ vì sao chàng nghĩ vậy?
_ vì nàng đang nghĩ vậy!
EC mỉm cười nhìn JJ, lần này ánh mắt nàng đã có sự đau khổ hiện diện chứ không vô cảm như trước nữa. Chàng nắm tay nàng đặt lên lòng ngực mình, EC vẫn cười, dường như cố nén một giọt nước mắt.
_ đây là tấm lòng ta, nơi đó nàng đang hiện hữu – JJ buồn bã nhìn nàng dường như đang mong chờ một câu đồng ý – trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.
_ chàng đã sai rồi – EC lại cười, nàng vẫn đặt tay lên ngực chàng nhưng dường như đã di chuyển một chút ra phía con tim – trái tim chàng không phải để cho thiếp ở trong đó, chàng hiểu chứ. Thiếp không tồn tại trong cuộc đời của chàng. Thiếp là một giấc mơ.
_ không, nàng hiện hữu, nàng đang đứng trước mặt ta và ta có thể cảm nhận được nàng, không thể là mơ được. Nàng đừng như thế.
_ phải, thiếp là thực nhưng vẫn là mơ thôi, chẳng là gì cả. Ngay cả thiếp cũng muốn trốn tránh tất cả. Đừng gặp lại thiếp nữa, thật đấy – EC đã bỏ tay mình ra khỏi người chàng và nhìn chàng bằng một ánh mắt nghiêm túc vô cùng – thiếp đã chán ngấy việc phải gặp chàng thế này rồi.
_ thật là chán lắm rồi sao? – JJ hỏi, ánh mắt vương nỗi buồn.
_ đã chán lắm rồi, thiếp nghĩ chàng cũng cần có cuộc sống riêng chứ, nếu cứ mãi theo thiếp như bây giờ thì chẳng có ích lợi gì, thiếp lại cũng mệt mỏi – EC nhăn trán và vẻ lạnh lùng xuất hiện – cho nên chàng đừng có tìm cớ mà gặp lại thiếp nữa, hãy khuyên nhủ lòng chàng rằng thiếp chẳng muốn cũng như bản thân chàng chẳng bao giờ có ý định gặp lại thiếp. Được chứ!? – EC đi thẳng lên khuê phòng bỏ lại mình JJ ở đây, lần này là bỏ lại thật sự.

Chàng không đuổi theo cũng không nói thêm câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng vào trong rồi bỏ đi. JJ biết mình không nên đến gặp nàng mãi như thế nhưng quả thật chàng đã quá yêu nàng mất rồi. Sau này chàng sẽ không gặp lại EC nữa, nhất định là vậy. Chàng đã phá vỡ giao ước của chàng với chính chàng rất nhiều lần rồi. Hằng ngày đến những quán rượu ven đường để tìm lại kí ức, hằng ngày đứng trước nhà của nàng để chờ đợi hình bóng nàng và hằng ngày dùng hết can đảm để bước đến trước cửa nhà nàng, hi vọng sẽ có một người hiểu và ra mở cánh cổng đó. Thế nhưng chàng lại không làm được cho đến hôm nay, khi chỉ mới gặp được nàng một khoảnh khắc mà đã ra thế này. KJJ, ngươi đã làm được điều gì cho nàng ấy cơ chứ, chàng tự dằn vặt bản thân mình, xem như rác rưởi và hiện tại chàng vẫn không quên được nàng. Có lẽ là suốt đời này cũng không quên được.

Lại là căn phòng này, SH thầm nghĩ. Nàng đã không còn cảm giác nữa khi đứng trước một căn phòng mà nàng thầm ước được bước vào, giờ chỉ thấy nặng nề và mệt mỏi. Không có chuyện gì nàng cũng chẳng muốn bước vào đây. KJN kêu nàng, YB và đương nhiên cả JH đến để nói chuyện. Có lẽ lại là hôn sự của YB và SH. YB chẳng hứng thú gì chuyện đó cả, ngay cả SH nàng cũng cảm thấy mọi chuyện KJN sắp đặt thật khiến nàng như một con rối nhưng sao có thể khác được. Nàng dù gì cũng chỉ là một món hàng mà thôi.

_ đã đến rất đông đủ - KJN mỉm cười khi thấy SH và YB ngồi phía đối diện. Hôm nay sắc mặt JH đã đỡ hơn nhiều rồi – đã để cho hai người có nhiều thời gian suy nghĩ rồi, đã đến lúc ta cần câu trả lời.
Cả ba im lặng trong khi KJN nói, ông cũng quan sát thái độ của YB và JH. Hôm nay trông nàng bình tỉnh lạ lùng, dường như cũng rất hiếu kì xem YB sẽ trả lời như thế nào chứ không hề tỏ ra khó chịu gì cả.
_ nàng thấy thế nào, JH? – ông đột nhiên quay sang hỏi nàng.
_ chuyện này quả nhiên là tốt cho hoạ công, nhưng tiểu nữ thiết nghĩ cần phải do hoạ công định đoạt, về chuyện tình cảm không thể nào ép buộc – JH đáp rất gọn và không tỏ thái độ gì nhiều, rất bình thản.
_ vậy à – KJN cũng bất ngờ trước thái độ bình thản đó của nàng – còn ngươi, YB, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?
_ tại hạ thật tình chưa nghĩ đến chuyện này. Nếu quả thực lão gia đã có ý gắn ghép cho tại hạ hôn sự này thì cả tại hạ và SH cô nương đây cũng chẳng ai hạnh phúc vui vẻ gì, mong lão gia có thể nghĩ lại – YB nói những gì mình nghĩ, chàng hi vọng có thể thay đổi được điều gì.
_ lời của chàng cũng là những gì mà tiểu nữ nghĩ, lão gia có thể nghĩ lại chuyện hôn sự này không. Qua suốt quá trình ở bên chàng, tiểu nữ không thể có cảm giác đó được.
_ tình cảm có thể từ từ vun đắp mà, bây giờ ta rất muốn hôn sự này thành công. Dù gì ta cũng đã chuẩn bị bố cáo mọi người rồi. Ta chưa bao giờ lo cho ai tốt như ngươi đâu, nên ta hi vọng ngươi biết ơn ta chứ không phải là khiến ta mất mặt như thế - ông bắt đầu gằn giọng.
_ tại hạ không muốn khiến lão gia mất mặt cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm như thế nhưng chuyện này nếu diễn ra thế nào cũng làm tổn thương ít nhiều đến SH cô nương.
_ ngươi biết nghĩ cho người khác quá nhỉ, còn ta đây thì không có chuyện đó. Đối với SH, đó là số phận của cô ta, ta đã ban tặng cho cô ta một hôn sự quá chu toàn sao cô ta lại có thể phản đối mà không chấp nhận được. Còn ngươi, đừng bắt ta phải ép buộc ngươi, ta không thích như thế chút nào.
_ tại hạ không thể, nếu lão gia có bắt tại hạ làm gì đi chăng nữa tại hạ cũng không thể chấp nhận hôn sự này đâu, tại hạ vốn dĩ không xứng đáng để lão gia ban tặng một hôn sự tốt như thế này – YB dùng hết can đảm để nói ra, chàng vẫn rất bình tĩnh nhưng trong ánh mắt đã có rất nhiều điều vướng mắc.
_ ngươi còn bắt ta phải tức giận lên sao. Hãy mau chấm dứt ngay, nếu ngươi không thể quyết định thì để ta giúp ngươi – KJN dằn mạnh cây quạt đang cầm xuống bàn khiến mọi người chú ý hết vào ánh mắt ông – không cần phải suy nghĩ thêm nữa, ba ngày nữa hôn sự này sẽ được tiến hành, ta nhất định sẽ chuẩn bị tất cả cho ngươi và SH một cách chu toàn – nói rồi ông quay sang phía JH mỉm cười – ta và phu nhân sẽ làm chứng cho các ngươi.

YB im lặng không nói thêm lời nào, SH cũng thế. JH thì hơi bần thần nhìn chàng, ánh mắt có phần đau đớn và cam chịu. Chỉ riêng KJN cảm thấy vui mà thôi. Dường như ông đã thoả lấp được sự bực dọc khi bị YB “chơi xỏ” như vậy. Sau ba ngày nữa, mọi chuyện sẽ chấm dứt. Ông đã nghĩ như thế.
Bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt, YB lặng lẽ đi cạnh bên SH, chàng và nàng vẫn chưa ai mở lời. Dù trong lòng ai cũng đang muốn lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình. Được mươi bước, nàng dừng lại khiến YB cũng dừng theo, chàng nhìn nàng đau khổ, thở dài suy tư. SH nhìn ra phía xa xôi, một nơi vô định.
_ thiếp không nghĩ cả hai chúng ta đều muốn chuyện này xảy ra – SH nhìn YB khi mở lời, nàng vẫn rất nghiêm túc.
_ ba ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ kết thúc, chẳng phải vậy sao? – YB yếu đuối nhìn nàng, lúc này thật sự chàng đang bộc lộ ra khí chất nữ nhi của mình.
_ chàng cần phải cứng rắn lên chứ, sao có thể mềm yếu như thế. Kết thúc là gì, thiếp không tin như vậy. Bản thân thiếp rất không vui khi lão gia tự quyết nhưng chuyện đã thế này, chúng ta cương không những chẳng giải quyết được gì mà lại còn khiến mọi chuyện trở nên gần hơn. Thiết nghĩ nếu muốn thoát khỏi thì phải có một điều gì đó ngăn cản lão gia hay chí ít cũng khiến mọi chuyện chậm lại – SH lại tiếp tục bước sau khi nói, YB thở dài rồi bước theo.
_ không còn nhiều thời gian, bản thân ta không biết nên làm gì. Hiện tại ta chưa thể có bất cứ quyết định nào hết, ta vẫn còn vướng bận nhiều điều. Nếu hôn sự này phải diễn ra thì ta cũng chẳng thể ngăn cản, nhưng ta sợ nàng sẽ cảm thấy tủi phận.
_ chuyện đó thiếp vốn chẳng còn quan tâm nữa, thân phận này của thiếp có thể ra sao nữa chứ. Tuy nhiên, nếu muốn thoát khỏi nó chúng ta chỉ còn một cách là bỏ trốn khỏi nơi đây. Nhưng thiếp thiết nghĩ đó cũng chẳng phải cách hay gì, vì đường đi nước bước ở đây lão gia đã thành thục và còn có nhiều mối quan hệ rộng rãi, chỉ cần tìm ra ta, tất cả sẽ thật sự kết thúc – SH nói ra suy nghĩ, nàng cảm thấy mình bất lực.
_ ta đã nghĩ đến chuyện đó nhưng hiện tại thì không được, có nhiều thứ đang ràng buộc ta. Đó không chỉ liên quan đến ta mà còn liên quan đến những người xung quanh, thậm chí là vận mệnh của một điều gì đó to lớn – YB trầm giọng – ta chưa thể bỏ trốn được. Vì thế ta nghĩ cách cuối cùng có thể thực hiện được chính là chấp nhận hôn sự này. Nàng và ta sẽ trở thành một đôi phu thê nhưng tuyệt nhiên ta sẽ không phá vỡ luân thường đạo lý – YB nhìn nàng, trong mắt tuy có sự thất vọng ngập tràn nhưng vẫn còn đó một tia hy vọng.
_ thiếp không cần chàng phải giữ lễ vì thiếp rất vui khi được ở bên chàng, dù chàng có muốn gì thiếp cũng có thể chấp nhận – SH lặng người – nếu cách của chàng có thể giúp chàng thoát khỏi chuyện này thì thiếp sẽ làm theo cách đó.
_ được, nàng đã đồng ý như thế thì ta không còn gì để suy nghĩ thêm, chúng ta sẽ làm theo đúng kế hoạch, sau này nhất định ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi đây – YB dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt nàng – ta sẽ làm thế.

SH im lặng nhìn chàng, có lẽ trong thâm tâm nàng đã có một chút tình cảm với chàng rồi. Nhưng dù chỉ là một chút cũng không thể tiến tới chuyện hôn nhân được. YB cũng ý thức được điều đó, chàng lại tiến bước, trong lòng vẫn nặng trĩu ưu tư.




https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 65:


Mãi mới đến trời sáng, YB không thể ngủ được. Chàng không còn nhiều thời gian nữa rồi, nếu tính luôn hôm nay thì còn đúng ba ngày. Phải chi thời gian ngừng trôi thì có lẽ chàng không cần phải đau đớn như thế rồi. YB cũng không biết nên làm gì ngay lúc này ngoài chờ đợi. Hôm nay YB cần phải đến xưởng giấy với HD. Bức tranh không mặt hôm qua làm chàng thấy rất tò mò và cũng là nhiệm vụ phải thực hiện. Chàng nghĩ rằng đây chính là một phần để từng bước tìm đến được với người đã sát hại gia đình chàng.
Vừa nghĩ như vậy YB liền khăn gói đến chỗ hẹn. Vậy là chàng đã thức trắng một đêm, ánh mắt rõ ràng rất mệt mỏi. Hôm nay không biết sẽ là một ngày như thế nào.
Mặt trời chưa thức dậy, chim chóc vẫn đang say giấc. YB đã đến trước HD từ lâu. HD vừa gặp được chàng đã thấy gương mặt chẳng có sức sống, ông toan hỏi nhưng lại thôi. Dù gì chuyện này cũng cần phải giải quyết nhanh chóng, nếu cứ lan man nhiều chuyện khác thì chẳng kịp thì giờ mất. Nghĩ vậy, cả hai thầy trò lên đường đến xưởng giấy.
Xưởng gồm nhiều ngôi nhà gỗ nhỏ san sát nhau, phía trước có một máy làm giấy khá đặc biệt. HD chưa bao giờ ghé qua chỗ này, cỗ máy này cũng làm ông thấy bất ngờ. Vừa thấy, YB đã tỏ ra quan tâm đến cỗ máy này, chàng có một kí ức nho nhỏ về nó. Quay sang YB, HD lên tiếng.
_ có chuyện gì vậy YB? Trò phát hiện ra điều gì sao?
_ đây là cỗ máy làm giấy, từ nhỏ con đã được nhìn thấy – YB di chuyển bàn tay dọc khuôn gỗ.
_ vậy à, thật lạ, ta chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây – HD và YB đang nhìn ngó cỗ máy thì có một ông già đi ra, độ cũng trên sáu mươi năm tuổi – à, xin cho hỏi cỗ máy này đã ở đây lâu chưa ạ? Và nó là do ai sáng chế ra, sao tôi thấy rất lạ.
_ à, đã ở đây từ mười mấy năm trước rồi, là do SJ chế ra. Ông ta là hoạ sư rất tài giỏi – ông lão đáp, HD nhìn YB.
Chàng cũng muốn hỏi một câu nên khẽ nói với HD, ông gật đầu chấp thuận.
_ ông có thể cho chúng tôi làm thử một thí nghiệm không ạ? – YB lễ phép hỏi.
_ thí nghiệm? thí nghiệm như thế nào?
_ đây là bức tranh của tôi, tôi nghĩ nó được làm từ máy này, nếu có thể cho chúng tôi xem qua một chút chắc sẽ tìm ra được điều gì đó đặc biệt – YB đưa bức tranh không mặt ra cho ông lão xem.
_ được thôi, cỗ máy này cũng đã lâu không ai sử dụng, nên xin cẩn thận cho. Nó cũng là một vật báu đối với xưởng của chúng tôi – ông lão nhắc nhở, những người lạ đa tạ rồi bắt tay vào việc.

Đầu tiên là nhúng ướt bức tranh rồi đặt dưới khung gỗ to trên máy, sau đó HD dùng sức kéo thật mạnh sợi dây được nối với một cái khớp khá lớn nhằm mục đích ép thật chặt bức tranh cho nước từ đó thoát ra khỏi. Lần đầu tiên thực hiện, cả hai chẳng ai thấy gì, chỉ thấy lớp giấy ngoài cùng có chút bong ra. Tiếp tục như thế đến bốn lần thì lớp giấy ấy càng ngày càng bị nát. YB cẩn thận xé ra để lộ một con mắt của hình nhân. Vừa đến đó, hai thầy trò nhìn nhau. Ánh mắt này rất quen thuộc, không thể lẫn vào đâu được nhưng thật sự cũng chưa thể chứng minh điều gì. YB sốt sắng làm tiếp nhiều lần nữa đến khi toàn bộ gương mặt lộ ra.
Vết sẹo dài trên mặt đã tố cáo một người mà chàng quen biết, có điều ánh mắt kia mới chính là thứ mà chàng đang tìm kiếm. HD sững sờ nhìn bức tranh kia, chính xác hơn là nhìn đôi mắt kia, đang trừng trừng nhìn ông. YB gục xuống nền đất lạnh lẽo, môi chàng mấp máy không nên tiếng. HD cũng khuỵ xuống theo, ra hết sức lay vai YB. Nước mắt chàng chảy ra từ khoé mắt, đôi mắt ấy giờ đã đỏ hết lên rồi. Một nỗi căm phẫn trải dài trong tim chàng.

_ đây…..đây là người có âm mưu và đã sát hại thái tử Sado – HD lên tiếng, vẫn chưa thôi lay vai YB – hoàng thượng đã lệnh cho chúng ta tìm ra hắn.
_ thầy……thầy…… - YB khựng lại, nói không nên câu – đây…đây còn là….là người đã….đã giết chết cả nhà con phải không? – YB kìm lại nỗi đau và sự phẫn nộ, hỏi thẳng ông – thầy đã không nói với con rằng hắn chính là người đã làm điều đó đúng không?
_ YB à, đây là người ám sại thái tử Sado – HD vẫn không trả lời vào câu hỏi, chính YB cũng đã đoán được phần nào.
_ không – YB thét lên – thầy cũng biết chính hắn đã sát hại gia đình con phải không, có đúng như vậy không thầy? Con đã đoán đúng rồi, không ngờ, không ngờ thầy lại không nói với con.
_ không phải ta không nói mà là ta chưa thể nói được. Trò biết rồi thì sao, trò sẽ trả thù hắn, việc đó có lợi ư? Ngay lúc này ta tin chắc rằng trong trò đã có cái gọi là báo thù rồi. Trò tỉnh táo lại một chút được không! – HD tức giận tát vào mặt chàng, ông không kìm nén được nữa. Chính ông cũng không thể tin chuyện này lại xảy ra với YB. Tuy đã sớm biết nhưng sau khi sự thật được phơi bày rõ ràng đến thế, HD không khỏi bàng hoàng.
_ thầy đừng nói những điều đó với con, ngày mai, à không, ngay đêm nay con sẽ trả thù, con phải giết chết hắn ta.
_ có thôi ngay không, trò nghĩ cha trò muốn vậy ư! Nếu muốn vậy thì ngay từ đầu đã không làm nhiều chuyện như vậy để lại bức tranh này làm gì, đã nói rõ với trò bằng một thông điệp khác rồi. Đừng điên loạn nữa, hãy xem trò làm cho SJ thất vọng như thế nào khi nghĩ đến chuyện trả thù, trò nghĩ ta không nghĩ đến ư, sai lầm, ta còn muốn trả thù từ lâu rồi ấy chứ. Hiện tại trò không được manh động gì cả, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi thì trò sẽ không còn mạng để mà nghĩ đến chuyện đó đâu, tỉnh lại ngay cho ta.


HD lại tát một cái như trời giáng vào mặt chàng. YB choáng váng nhưng chàng không hề cảm thấy đau, chỉ thấy lòng đang thắt lại. Những gì chàng phải gặp rốt cuộc cũng phải gặp. YB biết chàng không thể có một cuộc sống như trước đây được nữa. Mọi chuyện sắp phải kết thúc hay nó mới bắt đầu, khiến mọi người trở nên đau đớn và lạc lõng. YB cũng không biết nữa, chàng chắc chắn sẽ cảm thấy đau đớn và muốn giết chết kẻ chàng đang phục vụ: KJN.
Ba ngày nữa chàng sẽ lấy SH, cũng chính hắn làm chàng ra nông nỗi này, ép chàng vào một cuộc hôn nhân không mong muốn cũng không thể thực hiện được. Cả đời này YB biết mình có một nỗi uất hận mà chàng sẽ chẳng bao giờ quên.
Lê bước đến một tửu quán, YB gọi rất nhiều rượu và nốc cạn. Tuy chỉ mới chậm choạng chiều nhưng chàng đã say mèm rồi. HD không đi theo cản chàng, chỉ kệ chàng. Ông biết lúc này nhất định chàng sẽ chưa dại dột mà đi tìm KJN mà giết hắn. Nếu chàng làm vậy thì suốt đời này chàng cũng không thể trả thù cho cha mẹ mình. Cuộc sống bán nam bán nữ này chàng cũng rất hận. Tại sao lại như vậy chứ, YB không hề mong muốn như thế. Là một nữ nhi nhưng lại phải sống trong vỏ bọc nam nhi và yêu một nữ nhi. Chuyện này thật vô cùng nực cười.



JH ngồi một mình trong phòng, tay vẫn đặt lên dây đàn mà gảy một khúc buồn nẫu ruột. Tim nàng đau buốt khi nghe KJN định thời gian cho YB và SH. Tuy nàng hiểu tấm lòng của YB dành cho mình nhưng nàng dường như vẫn chưa thể chấp nhận được. Nàng biết bản thân mình cũng rất vô dụng, chẳng thể thay đổi điều gì, chỉ có thể âm thầm chấp nhận thực tại. Vì một lẽ, nàng là nữ nhi, chẳng có quyền quyết định gì cả. Hoàn toàn câm lặng trong cuộc sống bình thường.


“YB à! Chàng có đang nghĩ về thiếp không? Chỉ còn hai ngày nữa thì chàng sẽ thuộc về người khác rồi. Thiếp biết chàng không thể cùng cô ta làm điều đó nhưng chỉ trên danh nghĩa thôi thiếp cũng thấy rất đau lòng rồi. Thiếp cũng không biết chúng ta sẽ đi về đâu. Hôn sự này được sắp đặt như thế và chàng cùng cô ta chẳng thể chối bỏ, chỉ có thể im lặng đồng thuận. Giống như thiếp, im lặng chấp nhận tất cả, ngay cả chuyện chàng bị cướp mất. Con tim thiếp đau nhói khi nghĩ về nó, hiện tại chàng có vậy không? Thiếp muốn gặp chàng xiết bao………………………..”




KJN xuất hiện trước cửa phòng nàng và vào trong. Gương mặt có vẻ khá hả hê, ông biết rõ mình vừa làm điều gì. Cũng biết rõ nhân vật chính cảm thấy thế nào nhưng chuyện đó chính là mục đích của ông. Hôm nay ông lại muốn đâm vào vết thương đó một dao nữa. Ông cũng tin rằng nếu làm vậy thì tình cảm của họ sẽ phai nhạt.


_ có chuyện gì mà lão gia lại đến tìm tiểu nữ? – JH dừng đàn khi thấy ông, ánh mắt nhìn ông thật buồn và dường như cũng chẳng quan tâm đến sự hiện diện của ông.
_ không được sao? – giọng nói lạnh lùng không như thường lệ - nàng không vừa ý à?
_ tiểu nữ đâu dám lên tiếng, đây là phủ của lão gia, người có thể làm mọi chuyện mà tiểu nữ không thể lên tiếng – JH cũng lạnh lùng không kém.
_ à, hôm nay ta đến đây để hỏi nàng xem hôn sự như thế thì hôm đó nàng có thể sẽ phải là chủ hôn cùng ta rồi – ông lại cười, sự hả hê của ông làm JH đau lòng vô ngần.
_ chủ hôn ư? Tiểu nữ chẳng xứng đáng được như thế đâu, việc hôn sự này là do lão gia sắp đặt, tiểu nữ chẳng thể có quyết định gì cũng như nhìn cho cùng tiểu nữ chỉ là một người hầu, nếu ngồi cùng lão gia trên bàn chủ hôn thì không hợp lẽ thường – JH không cười, gương mặt còn lạnh lùng hơn nữa.
_ sao lại là người hầu, nàng chính là phu nhân của ta, chẳng ai nói được gì cả. Ta đã cho phép nàng cùng ta làm chủ hôn thì nhất định sẽ như thế, nàng không cần lo lắng.
_ tuyệt đối không được, tuy lão gia thấy như thế nhưng tiểu nữ chẳng thể an lòng. Dù gì đây cũng không phải là việc mà tiểu nữ có thể tự tiện xen vào, nếu không có phận sự tiểu nữ cũng muốn không có mặt tại buổi tiệc chung vui. Như vậy là hợp nhất, thưa lão gia – JH cương quyết, lòng nàng bỗng thắt lại.
_ nếu nàng đã nói vậy thì ta ra lệnh cho nàng ngồi cạnh ta vào hôm đó, ta không muốn phu nhân của ta phải ngồi trong căn phòng này khi tất cả mọi người đang bên ngoài chung vui. Nếu nàng còn muốn chối từ thì ta nhất định sẽ tìm cách để nàng phải xuất hiện. Mọi người sẽ nghĩ ta thế nào đây – KJN tức giận bước ra khỏi phòng, JH cũng không nói thêm câu nào.

Có lẽ nàng biết chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Rõ ràng ông muốn cho nàng và YB thấy hết mọi chuyện để cả hai cùng đau khổ. Sự buồn bã càng dâng lên trong lòng nàng hơn khi phải chứng kiến cảnh không muốn thấy cũng không nên thấy. Việc bây giờ nàng muốn làm nhất chính là gặp được YB, mong chàng có thể nói chuyện với nàng để nàng không cần phải dằn vặt như thế này mãi nữa. Chuyện này bao giờ mới kết thúc đây, hay nó cứ mãi ở đó không nguôi được.
Bóng cây mờ dần trong mắt YB, chàng không còn đủ sức để về nơi mà hiện tại chàng gọi là nhà nữa. Đành chấp nhận ngồi lại bên một gốc cây cao ven đường. Tay vẫn cầm chặt bình rượu kia, hương rượu nồng nặc khắp cả người. Giờ đây YB chỉ hi vọng mình sẽ chết đi để không cần phải đau khổ nữa. Chàng đã quá kiệt sức rồi.






https://moonchaewonvn.forumotion.com

ngocdiem1410


Member
Member

aaaaaaa hay quá nhưng mà đọc chưa đã đã hết ời hiii
sắp đến tập cuối rồi, bạn ơi cho nó happy ending nhé[b]

pumpum

pumpum
Member
Member

há há há mới nói chuyện với Ad xong, nó nói còn lâu lắm, sắp thành tiểu thuyết dài tập ùi sdgrg sdgrg sdgrg

ngocdiem1410


Member
Member

càng dài càng tốt, chứ xem hết rồi k có gì xem thì nhớ 2 ss lắm hix khi19

NHUNG

NHUNG
Member
Member

YE!
lâu lắm mới cso truyện đọc
tks add :-*

Admin

Admin
Admin
Admin

Hơ hơ, các bác thứ lỗi cho em nhé.
Máy tính em nó bị virus nặng phải xóa hết file. Mấy cái chap sau của fic đi tong ko chiu đâu
Em chưa có viết lại nữa. Khi nào đẹp trời có hứng em sẽ tiếp tục, các bác đừng ném đá tội em khi19

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Sponsored content



Back to top  Message [Page 14 of 15]

Go to page : Previous  1 ... 8 ... 13, 14, 15  Next

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum