Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

You are not connected. Please login or register

[Longfic] Painter of the wind _ 5 coins version/Update chap 62 - 65 _ Tiếp tục nào các bạn^o^

+16
NHUNG
pumpum
LEO
vovevo
MC_Donal
blue_Moons
soha_soha
zizi
BokHyang
sherrynguyen_15
baksaru
love5nyang
Teamilk
linda_susan
eagle1994
Admin
20 posters

Go to page : Previous  1 ... 8 ... 12, 13, 14, 15  Next

Go down  Message [Page 13 of 15]

NHUNG

NHUNG
Member
Member

Khi10 Khi10 Khi10 Khi10 Khi10
hoan hô AD
chỉ chờ có mỗi thế thuj
đang hay mà
AD có định ho EC tiếp tục tìm và iu YB ko hay là chám dứt luôn
ước gfi 3 người ọ sống cùng nhau. chắc JH và EC suốt ngày đánh nha đẻ dành YB quá
chào chào chào chào chào

NHUNG

NHUNG
Member
Member

hjx hjx AD ơi sao lau rồi ko có chap tiếp vậy
chờ mỏi cả mắt nè :((:((:((

Admin

Admin
Admin
Admin

Lâu rồi không post, làm vài chap nào chào

Chap 47:


JH ngồi trong phòng chờ đợi YB trở về, quả thật nàng đang rất nhớ chàng. Chỉ cần rời xa một mảy may thôi thì cũng đã thấy nhớ chàng da diết rồi, vậy mà hôm nay nàng chưa được gặp chàng một phút giây nào cả.
Thêm một chốc nữa thì nàng đã đứng ngoài hiên nhìn những luồng gió nhẹ nhàng cuốn lá đi trên nền đất lạnh lẽo. JH nghĩ về YB, nghĩ về những kí ức mà họ đã có. Những phút giây đẹp nhất của họ, đã mãi mãi tồn tại trong lòng nàng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại nghĩ về những kí ức đẹp đẽ đó, cứ như là sắp phải chia xa vậy
nghĩ về YB, nghĩ về những kí ức mà họ đã có. Những phút giây đẹp nhất của họ, đã mãi mãi tồn tại trong lòng nàng. Nàng cũng không biết tại sao mình lại nghĩ về những kí ức đẹp đẽ đó, cứ như là sắp phải chia xa vậy

Vừa nghĩ đến đó thì nàng đã thấy bóng dáng YB đi từ tốn về phía phòng nàng và gương mặt thì thiểu não, âu sầu. Chàng nhìn lên, thấy JH đang nhìn về phía mình, thở ra một làn khói trắng và khá đậm, thời tiết độ này lạnh lẽo hơn trước.
YB mỉm cười với nàng.


_ trời lạnh vậy sao nàng ra đây làm gì? – YB đẩy nàng vào trong phòng rồi cầm tay nàng sau khi cả hai đã ngồi vào chỗ.
_ thiếp muốn chờ chàng trở về, thiếp muốn thấy chàng thật nhanh – nàng dịu dàng nhận lấy sự ấm áp từ cái cầm tay của YB.
_ ta cũng vậy, hôm nay vẫn rất nhớ nàng, cũng thấy hôm nay trôi qua chậm quá, đến giờ mới được gặp nàng, có phải ta đã sai lầm khi quay trở lại hoàng cung không? – chàng hỏi, nét mắt đâm chiêu nhìn bàn tay nàng, không để một ánh mắt đau đớn nào lên gương mặt của JH.
_ không phải vậy đâu – JH rời bàn tay khỏi tay YB, đưa lên gương mặt thanh tú của chàng và đấy mắt chàng hướng về gương mặt nàng – thiếp nghĩ rằng những gì chàng quyết định đều đúng cả, thiếp rất ủng hộ chàng. Họa công của thiếp nhất định phải là một người đội trời đạp đất, không thể là một người không có ý chí được. Dẫu chỉ có thể gặp mặt chàng qua những thời gian như thế này thì thiếp cũng không quản ngại, trái tim thiếp từ lâu đã có hình bóng chàng rồi.

JH hướng cái nhìn sâu và đầy yêu thương vào mắt chàng, YB mỉm cười rồi đưa nàng vào lòng mình, thật vô cùng nhẹ nhàng và rất tình cảm.

_ ta cảm ơn nàng, chính nàng đã truyền cảm hứng và sức mạnh cho ta, ta không thể mất nàng!
_ thiếp cũng thế!


Đôi mắt nhắm nghiền hạnh phúc của JH vừa được YB trao tặng một nụ hôn thật nhẹ. Đôi môi nàng cũng mỉm cười, mọi thứ nàng đang có thật sự chỉ là tình yêu sâu nặng của YB, ngoài ra những thứ xa hoa kia chỉ là những điều mà nàng ước ao, là của người khác. Nếu nàng có thể bên cạnh YB thì những thứ kia nàng cũng chẳng còn ao ước nữa, đều là quá khứ mà thôi.



Một đêm lạnh lẽo và cô đơn. Xung quanh đây ai cũng là quý tộc nên sự yên ắng càng tăng lên cũng đồng nghĩ với việc sự cô tịch càng thêm dày đặc. Ngồi trong một phủ đệ rộng lớn, không có ai bầu bạn lại càng khiến cho EC thấy buồn. Nhưng so với hoàng cung thì nơi đây thoải mái hơn nhiều, nàng tự an ủi mình như thế. Đã đôi lúc nàng nghĩ đến việc tự sát nhưng cũng chính vì nỗi nhớ da diết về YB làm nàng trấn an lại, nàng đã yêu chàng như thế. Những kí ức của chàng về nàng tuy rất ngắn ngủi nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã làm nàng tỉnh lại, làm nàng thấy hạnh phúc hơn một chút.

Mọi chuyện đều đứt đoạn lúc nàng biết được thân phận thật sự của YB. Giấc mơ của nàng cũng chỉ đến đó, ngày nào như ngày nấy, EC đều mơ thấy giấc mơ này, mà khi tỉnh dậy nó làm nàng đau như cắt. Nàng cũng nhớ về hoàng thượng, nàng nghĩ rằng mình không có tình cảm với người nhưng thật ra cũng có thể là nàng đã dành một chút cho người. Tuy tình cảm ấy không sâu đậm như với YB nhưng cũng không đến nỗi là không có gì.

Tình cảm nhẹ nhàng đó cũng đã từng làm nàng thấy đau vô cùng. Nàng biết rằng bây giờ nàng không có quyền như thế, không có quyền được đau khổ vì hoàng thượng đã cho nàng rất nhiều, mọi thứ đều giao cho nàng như người đã yêu nàng từ kiếp nào vậy. Sau này nàng sẽ thế nào, sẽ yêu một người đàn ông khác và lấy người ấy hay từ bỏ cả gia tài vốn không thuộc về nàng để làm thiếp của một hoạn quan! Hay chấp nhận số phận từ đây, suốt đời cũng ở vậy với nỗi đau đớn tột độ mà không bao giờ, có lẽ là vậy, nàng quên được. Lúc này nàng chỉ mới tròn mười chín tuổi. Còn quá trẻ và sung mãn.

Nếu đánh đổi cả cuộc đời còn lại thì nàng sẽ được gì? Hạnh phúc hay đau khổ, điều mà nàng tìm kiếm suốt từ khi dấn thân vào chốn lầu xanh không ngày nào được vui vẻ. EC cũng từng muốn chết từ lâu rồi vì nàng cho rằng tấm thân nhơ nhuốc này có sống cũng không thể tạo được kì tích, suốt đời cũng chỉ là một đống phế thải mà thôi. Tuy thế, nàng chợt nghĩ lại, tại sao mình phải ra đi một cách vô ích như vậy, phải chăng cuộc đời này còn nhiều cái đáng để nàng thử, dù sao cũng phải chết, thử một lần thì chằng sao cả.


“Có phải cuộc đời này đã dằn vặt ta như thế? Tại sao mọi người đều xem ta như một món hàng đáng bị chà đạp nhưng người và họa công đều lo lắng cho ta, đều mong muốn ta được hạnh phúc. Sao hai người không chà đạp ta như họ thì ta sẽ mãi không thấy buồn nữa, không thấy đau khổ nữa và ta sẽ ra đi một cách thanh thản hơn. Ta có thể chết từ lâu rồi, nếu không phải tại hai người thì ta bây giờ đã vui vẻ ở một kiếp khác. Dù phải làm trâu ngựa cũng còn sung sướng hơn hiện tại. Một người đã cho ta biết thế nào là cuộc sống, một người đã làm cho cuộc sống này của ta tươi đẹp hơn. Nếu có phải chết để đền đáp thì nhất định phải là đền đáp cho hai người. Suốt cuộc đời này ta cũng không thể yên lòng và quên được khi ta không thể ở bên cạnh họ mọi lúc để nhìn thấy họ hạnh phúc, ta có quá ích kỷ không, có quá vô nghĩa không?”



_ thưa tiểu thư, bên ngoài có một nam nhân muốn gặp người – giai nhân trong nhà gọi từ bên ngoài của phòng. EC lau nước mắt ra mở cửa thật nhẹ nhàng.

Nàng gật đầu và chờ đợi.

_ mời vào – giọng nàng du dương và tuyệt nhiên rất bình thản, không như suy nghĩ của nàng.

Người đàn ông bước vào, gương mặt quen thuộc khiến EC khẽ nhíu mày nhưng lại lập tức mỉm cười. Nàng đã rất hạnh phúc khi thấy lại được gương mặt này.

_ đã lâu không gặp nàng rồi! ta vẫn giữ lời hứa đây! – người đàn ông đưa ra một bình rượu nhỏ rồi mở nắp. Mùi thơm của rượu làm người ta lâng lâng, mùi rất thơm và đặc biệt.
_ thiếp rất đa tạ chàng, xa xôi như vậy cũng tìm được đến đây! – nàng lấy chum rượu ở tủ bên cạnh đỡ lấy bình rượu rồi rót vào hai chum.
_ không quản ngại là tính cách của ta mà, nàng đã quên rồi sao, muốn có được nụ cười hồng nhan nhất định phải tốn nhiều công sức – người đàn ông này nhẹ nhàng nhận ly rượu từ tay EC, rồi uống một cách từ tốn, lịch sự vô cùng.
_ chỉ vì nụ cười này mà chàng phải vất vả vậy sao, thiếp rất cảm kích đó – EC cũng uống, hương rượu nồng làm nàng như đang bay bổng trong những miền kí ức xưa kia.
_ nàng còn nhớ ta chứ? – người đàn ông hỏi, ánh mắt hướng thẳng vào mắt nàng.
_ thiếp vẫn rất nhớ chàng!



Jae Joong là một người đàn ông sở hữu gương mặt thanh tú, nếu không phải có cơ thể cường tráng thì cũng không ai nghĩ rằng đó là một người đàn ông. Ánh mắt buồn bã của chàng hay nhìn về phía bầu trời xanh thẵm mà suy nghĩ điều gì đó khiến người ta phải ngắm nhìn chàng mãi. Nụ cười của chàng vô cùng thanh tao, hiếm có ai cưỡng lại được nụ cười đó của chàng, bất kể là nam nhân hay nữ nhân. Sự dịu dàng của chàng cũng làm mọi cô nương cảm thấy hạnh phúc khi ở bên và sự cứng rắn của chàng cũng làm mọi nam nhân khác sợ hãi. Quả thật, Jae Joong (JJ) là một hình mẫu lý tưởng của mọi nữ nhân.


Chàng đã gặp EC ở kĩ viện tại Jeju và đã yêu nàng mất rồi. Dạo ấy JJ muốn làm mọi cách để có thể đưa nàng ra khỏi đây nhưng không có một cái giá nào phù hợp. Mama kĩ viện đó quả thật đã làm khó chàng vì chẳng thể nào bán đi một “con gà đẻ trứng vàng” này đi cả. JJ vô cùng khổ tâm vì điều này.
Sau đó khi kĩ viện ở Hanyang đây mua nàng lại với cái giá rất cao thì kĩ viện ở Jeju đã đồng ý rồi từ đó JJ và EC không còn gặp lại nhau nữa. Và nhất định rằng JJ đã tìm mọi cách để tìm được EC, tất cả mọi cách.


_ có lẽ ta đã không bõ công tới đây, nàng vẫn rất đẹp, nét đẹp của nàng ta không thể nào quên được mà ta cũng chẳng gặp ai có được nét đẹp đó của nàng. Xem ra ta chỉ có thể yêu nàng – chàng nói, ánh mắt nhìn nàng rất tình cảm.
_ chàng đừng đề cao thiếp như vậy! – nàng mỉm cười, vừa đưa thêm chum rượu nữa lên môi – thiếp không thể sánh bằng một người, thiếp cũng không thể nào khiến người ta là của thiếp được! – nàng uống hết chum rượu trong sự đau đớn vô cùng.
_ ai mà lại như thế, ai mà lại không muốn thuộc về nàng chứ? – JJ cũng uống chạn chum rượu thật nhanh, rượu nhanh chóng ngấm vào từng thớ thịt của chàng.
_ có nói ra thì mọi chuyện cũng không thể thay đổi, thiếp biết rằng bản thân mình đến chết cũng không bằng người ta, chỉ mong cả cuộc đời này có thể sống yên ổn mãi – nàng lại uống, rượu hôm nay cũng phản lại nàng, tuy rất nồng nhưng lại càng uống càng tỉnh.
_ nếu nàng chỉ muốn như thế thì ta đây xin mạng phép được bước vào cuộc đời nàng một lần nữa, nếu nàng chấp nhận ta thì cả đời này ta cũng sẽ ở bên nàng, nguyện mãi mãi chỉ có nàng mà thôi – JJ nắm tay nàng, hơi ấm từ chàng lập tức được truyền sang bàn tay nàng.



Đúng vậy, nàng và JJ đã từng có những giây phút mặn nồng và cũng có lúc nàng định trốn theo chàng. Nhưng số phận không để những chuyện đó xảy ra một cách bình thường giản đơn như vậy, luôn muốn làm phức tạp và dằn vặt. JJ đã đợi hôm nay quá lâu rồi, chàng không thể đợi thêm một phút giây nào nữa.


EC im lặng không đáp, chỉ nhìn vào ánh mắt trìu mến của chàng rồi khẽ rút tay lại. JJ hơi nghiêng người ra xa EC. Chàng nhận ra rằng nàng đang rơi lệ, những giọt lệ cũng thật đẹp khi nàng khóc. JJ không kìm được, chàng đứng dậy khỏi chỗ và tiến tới ấn môi vào môi nàng, EC bất ngờ đẩy chàng ra nhưng không được. Chàng không thể để mất nàng thêm một lần nào nữa. JJ đặt bàn tay lên cổ áo nàng định sẽ kéo ra nhưng EC không để yên như vậy, nàng dùng hết sức bình sinh đẩy chàng ra rồi tát vào mặt chàng thật mạnh. JJ ngồi bệt xuống, đối diện nàng, ngón tay sượt ngang môi, một nụ cười nhạt đâm qua lớp không khí giữa hai người.
_ nàng đã khác xưa, ta không biết như vậy!
_ phải rồi, thiếp không còn là một kẻ ai muốn động thì động nữa, quá khứ nhơ nhuốc đó làm thiếp thấy tởm lợm, nếu chàng không kìm mình được thì xin hãy rời khỏi đây, thiếp không phải là hạng đàn bà đó nữa. Xin chàng hãy giữ lễ! – EC sửa lại xiêm y rồi ngồi trước mặt chàng với một phong thái khác hẳn với phong thái ban nãy.
_ ta xin lỗi, ta đã quá thất lễ với nàng rồi, những chuyện như vậy ta không nên làm mới đúng. Chỉ vì ta yêu nàng quá, chỉ vì ta không muốn mất nàng thêm lần nữa, chỉ vì ta muốn nàng thuộc về ta – JJ nhíu mày, ánh mắt đau khổ nhìn nàng.
_ thiếp không cần chàng phải xin lỗi, chỉ cần chàng hãy rời khỏi đây nếu chàng không kìm được và đừng bao giờ xuất hiện khi chàng vẫn giữ ý nghĩ đó thì thiếp rất vui rồi – ánh mắt điềm tĩnh lạnh lùng của EC hướng về phía JJ.
_ không, ta sẽ không làm tổn thương nàng nữa. Nụ hôn ban nãy ta xin hồi lại, và lời nói của ta, lời nói mong ước nàng có thể trở thành nương tử của ta vẫn mãi mãi tồn tại, dù nàng là ai, có quá khứ thế nào ta cũng không quan tâm. Chỉ cần nàng gật đầu, ta có thể làm tất cả mọi thứ cho nàng, ta sẽ chờ đợi nàng – JJ lặng lẽ đứng khỏi chỗ, rút trong tay nải ra thêm một bình rượu bằng với ban nãy nữa – một bình ta uống cùng nàng, một bình là thực hiện lời hứa. Ta đi trước, không làm phiền nàng nữa, nếu cần gì thì hãy sai người đến phủ của ta ở Hanyang, thật lòng ta vẫn chờ đợi nàng, nếu nàng có thể thay đổi thì cũng hãy đến tìm ta.


Chàng quay đầu bỏ đi, vừa ra đến cửa đã quay lại nhìn lên phòng EC, cửa vẫn đóng, người không ra tiễn. Lòng chàng hơi quặn đau, tự trách mình sao lại hành động như vậy với nàng. Hoàn toàn không nên làm thế, những chuyện như vậy đều làm tổn thương đến EC sâu sắc. JJ không phải là không biết, có điều hôm nay thật sự chàng không thể cưỡng lại được, chàng đã nhớ EC và yêu nàng vô vàn. Lần này đều xuất phát từ những dục vọng của chàng cũng như tình yêu đó của chàng.



“EC, ta rất nhớ nàng. Ta cũng xin lỗi vì đã hành động như thế với nàng, biết nói sao cho nàng hiểu đây. Ta mong rằng nàng sẽ chấp nhận những điều ta nói, cả cuộc đời này nguyện sẽ chỉ dành để yêu nàng. Nếu nàng không xem lời nói của ta là gì thì ta cũng sẽ nguyện chờ đợi, dù có phải chết vì nàng ta cũng không màng, chỉ cần được ở bên nàng, bảo vệ nàng là rất hạnh phúc rồi. Nàng đừng bao giờ thấy buồn, thấy đau khổ vì ai cả, ta sẽ ủng hộ nàng, chữa lành vết thương cho nàng, đau đớn thay nàng. Tóm lại, những gì nàng muốn làm ta sẽ thực hiện dùm nàng, những gì nàng phải gánh chịu ta sẽ gánh chịu dùm nàng. Ta yêu nàng...........................”




https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 48:

HD đã chờ YB từ sớm, hôm nay là ngày quan trọng vì nhất định họ phải vào phủ đệ của JBS để lấy được bức tranh cuối cùng. Công việc này quả là khiến cả hai phải có đôi chút suy nghĩ.
Thật là, tên tiểu tử này, chỡ mãi mà chẳng thấy. HD nghĩ thầm rồi từ xa thấy một người hối hả chạy đến chỗ ông, đưa ra một mảnh giấy và đứng chờ. Ông đọc xong liền đưa vài đồng xu lẻ rồi thở dài, nhìn lên ánh mây trắng vừa bay ngang qua.

“Thưa thầy, hôm nay con sẽ đến thẳng phủ đệ của JBS để lấy tranh, xin người yên tâm. Thầy đưa vài đồng lẻ cho tên thư đồng dùm con”

HD đã hiểu ra mọi sự, ông biết chàng nhất định sẽ một mình thực hiện kế hoạch này. Thật ra mọi chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu, YB thật quá ấu trĩ.
Ông liền về ngay nhà rồi nhanh chóng tìm cách hòa vào đoàn người sẽ đến được phủ của JBS hôm nay.


JH ngồi đối diện YB, ánh mắt có phần lo lắng nhiều. Nàng biết ý định của YB là gì và từ nãy giờ vẫn đang tìm mọi lời để ngăn cản. Đây quả là một kế hoạch không chu toàn và cực kì sai lầm nếu như thực hiện nó ngây bây giờ.

_ họa công, chàng có thể đừng lảm vậy, không an toàn chút nào cả - giọng nói lo lắng của JH dường như rất gấp rút.
_ ta không còn cách nào khác, nếu như để thầy ra tay thật sự sẽ khiến thầy gặp nguy hiểm, mà ta thì không quan trọng bằng thầy. Xin nàng hãy hiểu cho ta – ánh mắt chàng cũng thật buồn, dường như chàng không muốn công nhận điều đó.
_ vậy còn thiếp? chàng có nghĩ rằng chàng quan trọng như thế nào với thiếp không? – JH đáp lời, không nhìn YB – lỡ như chàng có mệnh hệ gì nữa thì sao đây? Thiếp sao có thể tiếp tục cuộc sống này.
_ JH à, đương nhiên ta biết nàng đã rất khổ tâm vì ta, đã yêu ta rất nhiều nhưng ta vẫn phải làm vậy vì việc này không phải là cho bản thân ta mà là vì cả một quốc gia này. Giả như sau này chúng ta không còn được gặp lại nhau, thậm chí âm dương cách biệt thì ta cũng mong muốn được đền đáp cho nàng vào kiếp sau, cũng muốn được ở bên nàng mãi mãi. Nhưng xin nàng, chỉ một lần này thôi, hãy để cho ta ra đi, để ta thực hiện được những việc mà mình có thể làm và nhất định phải làm. Tận đáy lòng ta sẽ biết ơn nàng biết bao – giọng YB trầm xuống, chàng biết mình đang làm tổn thương JH nhưng chàng không còn cách nào khác.
_ thiếp hiểu, họa công à, nếu như chàng thật sự có mệnh hệ gì thì thiếp đây cũng sẽ lập tức theo chàng, không chút đắn đo suy nghĩ. Không còn chàng trên cuộc đời này nữa thì thiếp sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả - JH rơi lệ, nàng vẫn phải rơi lệ vì YB.


Vẫn rơi quá nhiều.


_ đừng khóc, ta không muốn thấy nàng như thế, ta cũng không muốn thấy cảnh nàng đi theo ta đến nơi mà cả hai ta đều không mong muốn. Ta vẫn chỉ muốn nàng sống thật hạnh phúc mà thôi. Ta biết, có lẽ nàng sẽ đau khổ nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi nàng sẽ không còn đau khổ nữa, sẽ thật sự tìm được hạnh phúc – YB lau nước mắt cho nàng – vì trong lòng ta luôn tồn tại hình bóng nàng. Dẫu phải xa nàng thì tấm lòng ta vẫn mãi ở nơi đây, bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
_ họa công, thiếp không muốn xa chàng nhanh vậy, mong rằng đêm nay sẽ lại được nhìn thấy chàng trở về bình an vô sự!
_ có lẽ là vậy!



YB đưa người ôm lấy nàng. Chẳng mấy chốc môi họ đã chạm vào nhau và như có một luồng năng lượng mãnh liệt chạy dọc sống lưng họ. Chàng nhanh chóng tì môi mình vào cổ nàng rồi bàn tay kia ích kỷ chiếm lấy phần áo gần cổ, chẳng mấy chốc đã giật phăng được ra. Giờ trên cơ thể nàng chỉ còn lớp áo mỏng manh dường như phô bày tất cả những gì ẩn dấu bên dưới rồi một lần nữa, bàn tay chàng vô dụng đưa vào bên trong lớp áo mỏng manh đó, trái tim chàng thắt lại một ít khi cảm nhận được hơi ấm từ trái tim nàng một cách rõ ràng như thế. Mái tóc nàng xõa xuống vai rồi đổ xuống, nó thật dài, thật mềm và mượt mà, che đi phần lưng trần của nàng. Và từ từ, lớp cuối cùng của bộ Hanbok cũng được rũ bỏ, trước mặt chàng thật sự là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời được điêu khắc bằng bàn tay của những vị thần. Quá hoàn hảo, quá tuyệt mĩ, chẳng còn bất cứ khuyết điểm nào cả. Làn da đó trắng và mịn màng vô cùng, những điểm nhấn, những đường nét vào ra thật chuẩn, chẳng có điểm nào có thể chê trách được nữa.

YB đưa môi hôn lên mái tóc ấy, mùi thơm của hoa cỏ thoang thoảng trên cánh mũi chàng làm chàng si mê, cuồng nộ. Lúc bấy giờ chỉ còn là những lớp áo cuối cùng, JH tưởng chừng như rụt rè nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, đưa bàn tay mình lên gương mặt thanh tú và bỗng chốc tóc chàng cũng rũ xuống bờ vai mảnh dẻ. JH ôm chặt bờ vai đó vào lòng, lúc này trên đó chỉ còn là một bờ vai trắng nõn không hơn không kém.
YB khựng lại, ngắm nhìn cơ thể tuyệt vời của nàng. Mà thật ra chàng đã ngắm nhìn nó trước đây, đã từng cảm nhận nó bằng bàn tay kia và những cảm xúc lúc ấy thật chẳng khác gì hiện tại hay có thể nói hiện tại còn có sức quyến rũ kì lạ hơn.


Ánh nến chập chờn tắt, để lại một màn đêm huyền bí đầy cảm xúc khiến con người ta bị lôi cuốn vào đó một cách mãnh liệt nhưng thật ra chính họ đã tự dấn thân vào những miền cảm xúc ấy. Những miền cảm xúc tuyệt vời vô tận.

Lại một lần nữa chàng cảm nhận nó, từ đôi mắt buồn bã, âu sầu đầy cuốn hút, đến tận đôi môi dịu dàng nhưng mãnh liệt khoét sâu xuống bờ vai thon gọn quyến rũ ẩn trong sự kín đáo đến quy củ. Rồi, một cái chạm nhẹ vào đôi nhũ hoa rất trẻ, một thiếu nữ thật sự đang xuất hiện trước bàn tay và tâm trí chàng hiện tại.
YB không thể tiếp tục, bàn tay chàng như không cho phép chàng tiến sâu vào vùng lãnh địa ấy mà có lẽ nơi ấy cũng chưa sẵn sàng để tiếp đón chàng ngay bây giờ. JH cũng khựng lại theo chàng, nàng vẫn đang ngồi trước mặt chàng với hơi thở nóng ấm và những sự tiếp xúc gần nhất có thể. Họ đang hòa nhập vào làm một, hòa nhập vào cơ thể nhau, làm nhau thăng hoa và trở nên hạnh phúc đến tột đỉnh trong sự đau khổ cùng cực.
JH vẫn được YB ôm vào lòng khi cả hai cơ thể kia chỉ còn là một khối thịt trắng như trứng gà bóc. Đôi nhũ hoa của họ chạm vào nhau thật nhẹ nhàng, sống mũi kia cũng khẽ chạm vào nhau như chạm vào trái tim kia.

Bàn tay YB ấn mạnh lên vai JH làm nàng hơi nhói đau nhưng nàng đã nhanh chóng cắn nhẹ vào vai chàng, tạo một dấu hôn ngay trên đó, để tiếng kêu kia không làm kinh động bên ngoài. Sau khi đã tạo dấu hôn như tạo một bằng chứng quan trọng cho tình yêu giữa họ, JH thở dài. Một hơi ấm phả ra ngay trên vai chàng khiến YB cũng khẽ nhìn sượt qua dái tai nàng, thì thầm.


_ ta sẽ không ra đi mãi mãi – quả thật chỉ đủ cho mình nàng nghe.
_ thiếp cũng tin là vậy – JH buông thêm một tiếng thở dài lên vai chàng và nhanh chóng nhận được một nụ hôn ngay giữa cổ.
_ sẽ là như vậy! – chàng chắc chắn – không thể chia xa, ngày hôm nay sẽ là ngày chúng ta thật sự hòa nhập làm một, nhưng ta vẫn sẽ chờ đợi một ngày khác, ở một nơi khác. Một nơi mà chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc mãi mãi.

Đôi môi kia vẫn tham lam lần mò sâu hơn, đến những vùng nhạy cảm mà khi chàng chạm vào, trán JH khẽ nhăn.

_ thiếp tin như vậy – nàng lại tiếp tục thở dài và trong phút chốc họ lại đã quyện cùng một hơi thở vào nhau bằng một nụ hôn cháy bỏng, cũng là nụ hôn kết thúc.
_ ta phải đi ngay! Hẹn gặp nàng tối nay – giọng nói như vừa nuối tiếc vừa thúc giục lại vừa hứa hẹn.
_ thiếp sẽ chờ chàng......


Ánh mắt họ chạm vào nhau lần nữa, YB buông tay ra khỏi cơ thể của JH. Lúc này họ thật sự trần trụi, những gì họ trao nhau thật quá mãnh liệt và rất đặc biệt. Giữa họ dường như chẳng còn gì để dấu giếm nữa, dù họ có là gì đi nữa. Dù họ có là nữ nhi nhưng tình cảm giữa họ thì không điều gì có thể thay đổi được.

YB khoác áo lên người, chỉnh trang lại như cũ rồi nhẹ nhàng từng hành động một, đưa lại từng thứ lên người JH. Chàng khẽ chạm tay vào cánh tay mềm mại rồi hôn lên vai nàng trước khi mặc lại chiếc áo mỏng cho nàng. Nụ hôn đó thật sự là sự truyền đạt quan trọng nhất của chàng với nàng. Lớp áo cuối cùng được mặc cũng là lúc chàng phải ra đi. Họ không nói một lời nào nữa cả, chỉ âm thầm mỉm cười và đột nhiên một vài giọt nước mắt của JH rơi, YB lau nước mắt cho nàng hôn lên mắt nàng rồi ôm nàng vào lòng.

Sau đó chàng quay đi, không nói bất cứ một lời nào, vì họ đã biết mình đang trông chờ điều gì, muốn nói gì. Không cần phải nói thêm nữa, đã quá đủ rồi.








Last edited by Admin on Wed Feb 16 2011, 23:19; edited 1 time in total

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 49:


Để vào được phủ đệ của JBS trong ngày sinh nhật của ông như hôm nay chỉ còn một cách đó là giả dạng thành một kĩ nữ hoặc một vị đại nhân nào đó hay ít nhất cũng là đi theo một người nào đó. Lúc trước chàng nhớ rằng SHP có qua lại với Kim Jun Ha đại nhân và chắc chắn rằng hôm nay Kim đại nhân nhất định sẽ đến, nhưng SHP có lẽ sẽ không đến vì vốn không ưa gì JBS. Đối với chàng, đây không khác gì một cơ hội ngàn vàng, phải nắm bắt được nó.

Vừa nghĩ đến đó, chàng lập tức đến phủ của Kim Jun Ha để xin gặp.

_ có chuyện gì mà lệnh tôn của họa sư SHP đến tìm ta thế này? – KJH hỏi, ánh mắt như xuyên thấu cả gương mặt của YB, làm chàng hơi ngượng ngùng, đôi lúc cứ nhìn đi nơi khác.
_ dạ, chuyện là vầy thưa đại nhân. Tại hạ thật có một chuyện quan trọng cần phải vào phủ của viện trưởng trong ngày hôm nay nhưng quả thật giữa viện trưởng và tại hạ có quan hệ không được tốt, nếu nhân cơ hội này mà có lại được mối quan hệ thì không còn gì bằng nữa, chính vì thế mong đại nhân có thể giúp đỡ đưa tại hạ vào bữa tiệc lần này. Tại hạ có thể sẽ làm được việc mình cần làm và cũng nối lại được quan hệ với viện trưởng.

YB cúi mặt lẽ phép rồi hơi nhìn lên đôi mắt ông!

_ à, thì ra lệnh tôn đây cũng có nhiều chuyện cần phải suy nghĩ quá đến thế, những việc quan trọng như thế sao ta lại không ra tay được, có điều nhất định phải đền ơn ta bằng một bức tranh. Ta nghe đâu bây giờ lệnh tôn đang làm việc ở phòng tranh của KJN và tiếng tăm cũng đã lan truyền rất nhanh rồi, nếu có nhã ý tặng ta một bức thì việc này không hề khó khăn gì cả, có được một bức tranh của lệnh tôn thì ta không có gì phải hối tiếc – ánh mắt của ông ta càng ẩn chứa sự kiêu khích cũng như hứng thú với tài năng của YB.
_ chuyện đó không có gì khó cả - YB mỉm cười – chỉ sợ đại nhân không ưa thích những bức tranh của tại hạ thôi chứ nếu đại nhân có hứng thú thì chẳng sá gì cả. Tại hạ sẽ vẽ một bức tranh để tạ ơn người – chàng uống hớp trà, thầm thở phào nhẹ nhõm.
_ thế thì tốt, hãy mau mặc bộ quần áo này vào rồi cùng ta đến phủ của SHP, mong cho mọi việc xuôi chèo mát mái.


YB thay đồ như KJH bảo rồi cùng ông ta đến phủ của SHP. KJH vốn là một quan lại khá tiếng tăm nên ai cũng phải cúi chào, chú ý đến hành động của ông. Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm họ không để tâm đến YB rồi.
Chàng thì thầm vào tai ông ta, bảo cảm ơn rồi ngồi ở dưới hàng dành cho thuộc hạ. Quả thật những vị đại nhân máu mặt đều tập trung ở đây, ngồi ở nơi cao ráo có thể dễ dàng quan sát xung quanh. YB đảo mắt thì thấy HD vừa đến, ngồi trên hàng cao đó và ngó dáo dác.
Vừa thấy ông, chàng đã nhanh chóng quay đi, để chum rượu lên trước mặt nhằm cho ông không phát hiện ra mình. Bữa tiệc chính thức bắt đầu khi đoàn người được thuê nhảy múa đến làm ồn ã cả phủ đệ, các họa viên cũng đến tham dự. Nhưng họ đều không nhận ra YB, chàng thật sự đã khác trước khá nhiều, gương mặt cũng thế nhưng già dặn hơn đôi chút.
Đỉnh tiệc, chàng xin cáo lui để giải quyết nhưng thật ra là để đi tìm bức tranh cuối cùng đó. Đến một căn phòng không có ai lui tới, biết đây chính là nơi JBS cất giữ bức tranh, YB nhanh chóng bước tới nhưng xui rủi thay lại bị khóa mất rồi. Nếu phá khóa thì chắc chắn sẽ mất cả ngày hay kinh động đến mọi người. Vừa nghĩ đến đây thì có một người đặt tay lên vai chàng khiến chàng giật bắn mình.

Quay phắt lại thì thấy HD đang nhăn mặt nhìn chàng như oán trách. Ông thì thầm gì đó rồi đẩy chàng qua một bên, YB bất ngờ, dán mắt vào ông.


_ thầy.....! sao thầy lại có mặt ở đây?
_ ta phải hỏi trò mới đúng, sao lại tự quyết định một việc nguy hiểm thế này, có phải trò không xem người thấy này ra gì? – HD đáp lại, cúi người xuống và loay hoay mở khóa.
_ con đã nói với thầy qua thư rồi mà, con không thể để thầy làm việc này được!
_ trò thì được chắc, nếu không có ta ở đây, ta không biết trò còn làm những chuyện ngốc nghếch nào nữa, hay định phá khóa? – HD nói trúng tim đen của YB khiến chàng giật nảy mình.
_ à, dạ........
_ thôi khỏi nói nhiều nữa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu, sau này ta sẽ tính sổ với trò sau, giờ đi vào và tìm bức tranh đi. Mở được khóa rồi – HD đặt khóa lên bàn rồi đẩy của ra, bên trong thật tối tăm và đầy những bức tranh.

Bụi đóng khá dày trên những bức tranh đó. Cả một núi tranh thế này thì làm sao mà tìm được, cả hai thầy trò cùng nghĩ. Họ phải tìm ra một bức tranh đặc biệt nhất, nếu không thì mạng sống của họ cũng không thể bảo toàn. HD đi đến nơi cao nhất của phòng, với tay lên bức tranh đó, bụi văng hết cả vào mặt ông làm ông ho khụ khụ.
_ thầy có sao không ạ? – YB hỏi, tay chực đỡ lấy bức tranh.
_ không sao cả, mau mở ra xem có gì bên trong – HD đáp nhanh rồi bước xuống.

Bức tranh vẽ một khu rừng tuyệt đẹp, đây quả là một tác phẩm nghệ thuật nhưng HD chợt phủi bụi trên áo mình rồi nhanh chóng gấp bức tranh lại khi YB vừa định buông lời khen.

_ khen chê gì, bức tranh này rõ là có khuyết điểm nên mới bị để lên chỗ vừa dơ vừa bụi như thế. Trò học vẽ đã lâu vậy mà không phát hiện ra khuyết điểm đó sao? – nhanh chóng để lại chỗ cũ, ông tiến đến ngăn khác gần hơn, có một chiếc hộp màu đỏ rất trang trọng.


Chiếc hộp đó được giấu rất sâu, mãi ông mới lôi ra được. Đặt lên bàn ông mở ra và thấy bức tranh được gói cẩn thận bên trong. Tháo sợi chỉ đen ra, ông mở bức tranh từ từ.
Bức tranh vẽ chân dung một người đàn ông có tướng mạo rất thanh lịch, gương mặt thể hiện rõ sự quyết đoán và cực kì sâu sắc. Ánh mắt như đâm xuyên tâm trí người thưởng tranh. HD khẽ mỉm cười, ánh mắt ông sáng lên rồi như tỉnh lại sau cơn mê, ông nhìn YB đang ngắm nhìn bức tranh.


_ được rồi, chính là nó đấy – HD nói, cũng lại một cách nhanh chóng gấp bức tranh lại rồi để một bức tranh khác vào bên trong.
_ thế này là sao hả thầy? - YB nhìn ông, ngỡ ngàng.
_ nếu đem cả chiếc hộp này ra ngoài nhất định sẽ bị nghi ngờ, nhưng nếu chỉ đem bức tranh này ra thôi thì có thể sẽ thành công trong việc đưa nó ra khỏi phủ này. Bây giờ trò hãy cầm lấy nó giấu vào người đi, ta sẽ ra sau.
_ dạ, con ra trước đây ạ, thầy cũng đi chung đi.


YB cầm bức tranh rồi đứng chờ sẵn ở sân sau, HD mau chóng khóa cửa trở lại như cũ rồi cũng ra đó, họ an toàn rời khỏi phủ mà không có trở ngại nào. Đến nhà của ông, những bức tranh kia đã chờ đó, YB nhanh chóng phác họa lại gương mặt của thái tử Sado.
Bức tranh vừa phác họa xong thì đã thấy được một vị quân vương tuyệt vời. Ngày mai chỉ cần HD đưa bức tranh này lên cho hoàng thượng là được. Công lao của YB không nhỏ.




Còn hai thầy trò trong phòng ông. YS mải nấu ăn còn LIM thì vẫn còn ở học viện.
Ngồi bên cạnh ông mà chàng thấy tựa như thời gian đang trôi thật chậm. Chàng vẫn còn ngại chuyện hôm qua ông nói, rằng ông yêu chàng, yêu thật nhiều. Ngay cả YB cũng không biết tình cảm nam nữ giữa ông và chàng có tồn tại hay không. Chàng chỉ biết lúc này ông chưa biết chàng là nữ nhi và tình cảm này là thật. Rất thật!

HD đột nhiên quay lại nhìn thẳng vào mắt YB, lên tiếng.

_ mọi chuyện đã được xử lý xong, ta phải cảm ơn trò.
_ không đâu thưa thầy, đây là trách nhiệm của con, con đã hoàn thành nó cùng với sự giúp đỡ của thầy, con thật sự rất cảm ơn thầy!
_ ta xin lỗi nếu như nhắc lại chuyện này làm trò khó xử nhưng ta vẫn phải chấp nhận sự thật – đến đây YB cụp mắt xuống, chàng đã hiểu ông muốn nói đến chuyện gì – ta không chỉ xem trò như một học trò, trò thật sự quan trọng hơn như vậy nhiều!
_ sao thầy lại nói cho con nghe những chuyện như vậy! con biết thầy coi con như con, có đúng vậy không! – chàng hỏi nhưng lại như không hỏi.
_ đối với ta trò là gì sao! Với ta trò là một người học trò, một người thầy đã cho ta biết nhiều điều, và đương nhiên trò cũng là một người bạn, một người bạn vô cùng đặc biệt – HD nhìn vào mắt chàng, ánh mắt chàng thật sự hơi yếu đuối – nhưng quan trọng hơn hết, trò còn là người ta yêu.

YB câm lặng nhìn ông, chàng không biết mình phải bắt đầu từ đâu và nếu như đã có bắt đầu rồi thì phải kết thúc như thế nào. Tuy nhiên chàng hiểu bây giờ mình phải đối mặt với những chuyện này, không thể thuận theo tự nhiên cho việc này được. HD cũng ý thức được những gì mình nói và làm, nhưng ông không hiểu tại sao trước mặt YB ông lại dễ dàng bộc bạch như vậy. Ông từ lâu vẫn không hiểu.

_ YB, ta biết trò xem ta như một người thầy và quan trọng hơn đó là một người cha nhưng ta không thể xem trò như một người con đúng nghĩa được. Ta đã yêu trò mất rồi, có thể nói cho ta biết sao ta lại yêu trò như thế!
_ ngộ nhận, chỉ là sự ngộ nhận mà thôi. Sao thầy có thể yêu con được, con và thầy chẳng phải rất giống nhau sao, nếu cùng là một dạng thì sao có thể yêu nhau – YB nói dối.
_ ngộ nhận ư? Một dạng ư? Chuyện đó thì có sá gì, đến bây giờ ta mới biết cho dù cùng là nam nhi nhưng tình cảm vẫn có thể tồn tại, nhờ trò ta đã hiểu điều đó, những gì mà trò dạy cho ta còn nhiều hơn những gì mà trò đã lĩnh hội được từ ta. Thật sự ta không hiểu tại sao ta lại có tình cảm với trò như tình cảm nam nữ vậy, trong tâm can ta cứ mãi nhớ về trò khi chúng ta tiếp xúc được vài lần. Chỉ vài lần đó thôi mà ta đã yêu mất rồi, thật quá nhanh và bất ngờ có đúng không!
_ nhưng thầy ơi! Con thật lòng yêu kính thầy như một người cha, thầy đã giúp đỡ con quá nhiều, dù chỉ một lần thôi con cũng chưa đáp trả. Và lần này con lại phụ người nữa rồi, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu dù bây giờ con có ở bên thầy thì con cũng chỉ có thể là một người con của thầy thôi!
_ vì ai vậy? có phải vì JH không? – ông hỏi, ánh mắt nhìn chàng buồn rười rượi.
_ phải mà cũng không phải, con không chỉ có trong lòng JH mà con còn có thầy, cái quan trọng nhất là con không có thứ tình cảm đó với thầy, không thể xa hơn nữa chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Con và JH đã có những lời thề non hẹn biển và con nhất mực không thể nào phản bội nàng được, con phải bảo vệ nàng, phải để nàng thoát khỏi nơi đây rồi con và nàng sẽ cùng xây dựng một hạnh phúc ở nơi khác không phải nơi đây. Những chuyện như vậy con đã suy tính từ lâu rồi, con là một kẻ ích kỷ, không hơn không kém, một tên chẳng làm được chuyện gì ra hồn và mãi mãi cũng chỉ là một tên tiểu tử mà thôi.
“Thầy có thể tự do tìm được một hạnh phúc như thế nhưng JH thì không thể, con hiểu, nàng chỉ có thể yêu thương được một lần, con tim nàng đã bị tổn thương trầm trọng. Thầy cũng thế, con biết chắc rằng như vậy, nhưng nếu phải đến một nơi không có nàng thì con không thể chịu đựng được. Con không thể!”

YB hướng ánh mắt ra một nơi xa xăm vô định, chàng chưa thể tiết lộ chuyện chàng là nữ nhi ra được, nếu tiết lộ thì HD sẽ đau khổ lắm. Chàng đang nhẫn tâm từ chối tình cảm của HD là vì chàng rất quan tâm đến ông, chàng không muốn ông dính vào những rắc rối của chàng. HD đã phải vất vả quá nhiều vì chàng rồi, nếu thêm lần nào nữa thì chàng không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Có lẽ sự từ chối này một lúc nào đó sẽ có ích và luôn luôn như thế, chàng nghĩ vậy.

_ được rồi, ta đã sai khi nói đến chuyện này nhiều vậy, cũng vì tình cảm của ta bộc phát mà ra cả. Ta nghĩ rằng trò mới chính là người quyết định mọi chuyện, nhưng ta có thể làm được gì cho trò thì trò cứ lên tiếng. Ta không bao giờ muốn trò phải đau khổ vì bất cứ chuyện gì cả, được không? làm ơn đừng từ chối ta!
HD nói bằng một giọng trìu mến vô cùng, ánh mắt ông buồn rầu nhìn chàng.
_ dạ được, nếu việc đó là việc con có thể làm để thầy yên tâm thì nhất định con sẽ không từ chối.

YB mỉm cười đáp, HD cũng mỉm cười đau khổ. Bên ngoài chợt có tiếng động, HD liền đứng dậy đẩy mạnh cửa và thấy YS đang nằm bệt dưới sàn, nước mắt giàn giụa, nàng vừa bị vấp ngã. Ông đỡ nàng dậy, chưa gì, nàng đã lạnh lùng nhìn ông.
_ vì công tử ấy mà huynh không cho muội một cơ hội sao?
_ YS à, muội đừng như thế - HD lau nước mắt cho nàng nhưng bị nàng gạt ra.
_ muội không muốn nghe những lời đó, hãy trả lời cho muội rõ, có phải là do công tử mà huynh không cho muội một cơ hội được yêu huynh?
_ phải, ta yêu YB – ông trả lời, giọng nói gắt gỏng, không còn giữ được bình tĩnh, YB đứng một bên thẫn thờ nhìn YS – ta nghĩ rằng nếu như để muội bên cạnh ta, muội sẽ phải chịu đau khổ, ta đã không cò tình cảm nam nữ với muội, thật sự không có – HD lạnh lùng, ông không thể kìm nén nữa.
_ thầy.................... – YB nói rồi rút lại, chàng định nói gì đó nhưng lại thôi, đổi sang một câu khác – con về trước đây, phiền thầy đưa bức tranh lên cho hoàng thượng.


Nói rồi chàng quay đi, không ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần.

_ YB à! – HD quay người gọi với theo nhưng vô ích.
_ huynh vẫn còn lưu luyến sao, chẳng phải người ta đã nói không rồi còn gì! Huynh đi yêu một nam nhi, chẳng khác nào sỉ vả vào mặt muội, rằng muội không đáng để huynh để tâm, muội còn thua một nam nhi sao? – YS tức giận, không làm chủ được lời nói nữa rồi.
_ huynh xin lỗi – HD bình tĩnh trở lại – có lẽ huynh đã nợ muội một ân tình to lớn rồi, huynh từng nghĩ muội sẽ tìm được một người tốt hơn huynh và giờ huynh vẫn nghĩ như thế. Chắc chắn rằng huynh sẽ chúc phúc cho muội nhưng quả thật huynh không thể yêu muội theo một tình yêu nam nữ.
_ mãi mãi huynh chỉ có YB thôi sao, tại sao ngay cả một cơ hội huynh cũng không thể cho muội, dù chỉ là cơ hội thôi huynh cũng không quan tâm cảm giác của muội. Được rồi, nếu huynh không cho muội cơ hội thì muội sẽ tự nắm bắt lấy cơ hội đó. Chỉ cần khi huynh nhìn lại cảm thấy muội ở đây là người lo lắng, quan tâm huynh nhất thì huynh nhất định phải xem lại những gì huynh nghĩ về muội.

YS tỏ ra rất kiên quyết. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao HD không cho nàng cơ hội, nếu như ông cho nàng cơ hội thì nhất định nàng sẽ làm tất cả để có thể trở thành một phu nhân tốt của ông. Nhất định là như thế.

HD nhìn YS, rồi nhìn ra ngoài ánh trăng kia.


_ nếu bây giờ ta cho muội cơ hội thì ta không còn là Kim Hong Do của trước kia nữa, vì sự bội phản của ta sẽ làm muội đau lòng và có thể cả cuộc đời này ta cũng không để tâm đến muội. Đó là nguyên nhân.
_ muội không quan tâm, chỉ cần huynh cho muội cơ hội là được rồi, những chuyện còn lại thật lòng muội chẳng cần biết đến.
_ vậy thì ta sẽ nhẫn tâm một lần, cho muội một cơ hội, vậy giờ đây ta không còn là KHD của ngày xưa nữa. Muội đừng quá đau lòng.

HD trao cho YS một cái nhìn cực kì buồn bã và lãnh đạm. Ông hiểu rằng khi làm vậy thì ông đang làm tổn thương nàng nhưng nếu không làm vậy thì YS sẽ mãi mãi đau đớn một cách không có lý do. HD nghĩ nàng cần phải hiểu rằng tại sao ông lại không chấp nhận nàng, rằng nếu ông cho nàng một cơ hội thì nàng nhất định sẽ đau khổ nhưng YS lại không nghĩ như thế, nàng chỉ cần ông cho nàng một cơ hội là đủ. Dù nó dẫn đến kết cục tốt hay xấu thì nàng đã cố gắng hết sức.

Sự nhẫn tâm của ông cũng chẳng là gì cả.

YS không cần biết, nàng không quan tâm mình phải chịu tổn thương ra sao. Chỉ cần được ở bên ông là hạnh phúc lắm rồi.

Tất cả đều không quan trọng, bất kể điều gì..............................





https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 50:



YB về phủ của KJN, chàng vào phòng mình quên mất rằng JH đang chờ đợi mình vì một chuyện không nhỏ chút nào. Chàng biết mình không thể chấp nhận tình cảm của HD nhưng chàng cũng biết từ trong sâu thẳm con tim mình, chàng có yêu ông. Nhất định là như vậy, tuy nhiên, sự tôn kính của chàng đối với ông lấn át rất nhiều.

Chàng nhớ đến JH rồi thay y phục, bước ra khỏi phòng.

Từ xa, chàng đã thấy bóng dáng nàng ngoài khuê phòng rồi. Từng đợt khói trắng từ hơi thở của nàng phả ra đủ để chàng biết trời lạnh đến mức nào. Tiến gần đến một chút thì đã thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng, có lẽ nàng lại đã rơi lệ. YB thở dài rồi bước lên bậc tam cấp.
JH mỉm cười nhìn chàng, không nói một lời. YB vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như thường lệ khi có mặt cả KJN. Tuy thế nhưng ánh mắt chàng vô cùng trìu mến.

_ vào trong thôi, trời lạnh rồi!

JH đưa cho YB một chum trà nóng nghi ngút khói. Chàng đón nhận rồi bấy giờ gương mặt mới dãn ra thật bình thản.

_ chắc nàng lo lắng lắm! – YB lên tiếng trước sau khi uống một ngụm trà nóng. Chàng cảm thấy khoan khoái đến lạ lùng.
_ bỏ qua những chuyện đó đi hoạ công, chỉ cần chàng về an toàn và đang ở trước mặt thiếp bình an thế này thì thiếp chẳng có gì để phàn nàn hay đau khổ nữa rồi – JH mỉm cười nhìn chàng trìu mến vô cùng.
_ ta biết nàng đã khóc thật nhiều, ta không thích như thế, nàng có thể vì ta mà đừng rơi lệ nữa được không? – YB nắm lấy tay nàng, rồi khẽ đặt bàn tay còn lại lên gần khoé mắt nàng, vuốt ve thật nhẹ nhàng.
_ thiếp đã từng hứa với chàng rất nhiều, gồm cả điều này cũng không ngoại lệ, đã rất nhiều lần thiếp tự dằn lòng mình không được khóc nữa, thế mà cuối cùng thiếp cũng vẫn rơi lệ nhiều vậy. Thiếp xin lỗi chàng – JH chực khóc, chàng đã nhanh chóng ôm nàng vào lòng.
_ đừng khóc, đừng rơi lệ nữa – YB an ủi – nếu nàng cứ khóc mãi thì ta có lẽ phải rời khỏi đây mất thôi, nàng khóc rất xấu, có biết như thế không? – YB dối lòng, đối với chàng, dù nàng khóc hay cười vẫn rất xinh đẹp – nàng rất xấu khi khóc, và rất đẹp khi nàng mỉm cười. Hãy chỉ cười mà thôi, có thể chỉ mỉm cười với ta mà thôi được không?
_ hoạ công, sao thiếp có thể hết yêu chàng, thiếp vẫn muốn được ở bên chàng, đừng bao giờ rời xa thiếp – JH đáp lại cái ôm bằng cách siết vòng tay lại.
_ vậy thì nàng đừng rơi lệ nữa. Đó là cách để ta ở bên nàng, ta yêu nàng............................
_ thiếp cũng yêu chàng.............................


“Hãy chỉ mỉm cười với mình ta thôi.
Ta có thể xin nàng điều đó được không?
Hãy ở bên ta mãi mãi, đừng bao giờ rời xa ta, dù đó chỉ có trong ý nghĩ.
Ta có thể xin nàng điều đó không?
Hãy cùng ta đứng dưới ánh trăng và trao nhau tình cảm chân thật.
Ta có thể xin nàng điều đó không?
Hãy trở thành con tim của ta, hãy trở thành khối lòng của ta, hãy chiếm giữ linh hồn ta, hãy làm cho ta biết thế nào là tình yêu, thế nào là cuộc sống.
Ta có thể xin nàng điều đó không?
Hãy nắm lấy bàn tay này và mãi mãi đừng buông ra, hãy cho ta xin một nụ hôn thật nhẹ, một nụ hôn khiến cả đời ta phải khắc ghi.
Ta có thể xin nàng điều đó không?
Mang tình cảm này khắc vào sỏi đá, để không bao giờ ta nhận chữ “quên”
Ta có thể xin nàng điều đó không?
Chốn bình yên của ta sẽ có tên nàng. Chờ một ngày đôi ta chung bước, ta sẽ vẽ những bức tranh tuyệt mĩ. Chỉ vẽ nàng, mình nàng mà thôi.
Tạo nguồn cảm hứng cho nét vẽ bay cao, đến tận cùng hạnh phúc hiện hữu.
Ta có thể bên nàng suốt kiếp, và ta muốn điều đó thành hiện thực.
Ta có thể xin nàng điều đó không?”




Lại thêm một ngày nữa chôn chân trong ngôi nhà rộng lớn, u buồn. EC không thấy được sự tự do hay hạnh phúc nào cả. Nàng vẫn còn nhớ đến YB nhưng đôi khi vẫn lưỡng lự về Jaejoong. Nàng có nên theo chàng đi tìm một hạnh phúc riêng không? hay mãi ở nơi đây nhớ nhung một người không thuộc về mình.


Bỗng chốc mùi rượu kia đã nồng nặc khắp phòng, nàng đang thưởng rượu. EC nghĩ đây là cách tốt nhất, nên đắm chìm trong mem rượu thì ít ra nàng sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều hay không cần phải đau khổ trong giây phút. Chỉ cần nhắm mắt lại mà ngủ thì chẳng có điều gì làm phiền được nàng. Cho đến tận bây giờ, nàng đã suy nghĩ rất nhiều rồi, đã đau khổ cũng nhiều rồi.

Gia nhân báo lại rằng có người đàn ông hôm nọ đến xin gặp, có chuyện rất quan trọng. EC không ngần ngại mà chịu gặp, nàng không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến với mình nữa rồi.

JJ bước vào phòng đang nồng nặc mùi rượu. Chàng khẽ tiến đến bên nàng, ngồi cạnh nàng. Gương mặt họ gần như chạm vào nhau, JJ hơi nghiêng đầu sang bên để nhìn thấy nàng thật rõ ràng.

_ ta đến để tìm nàng, hỏi nàng về chuyện hôm nọ - JJ nói, chàng đang đỡ nàng bằng cả hai bắp tay lực lưỡng, đúng hơn, chàng đang ôm nàng vào lòng.
_ chuyện đó à, thiếp không biết nữa, thiếp vẫn còn đang yêu thương một người khác, liệu chàng có thể chấp nhận lấy một người như vậy? – EC nhìn vào một nơi vô định, không màng chuyện đang ở trong tay JJ nữa.
_ nếu nàng muốn ta ở bên nàng thì nhất định ta sẽ lấy nàng, bất chấp nàng có yêu ta hay không, nhưng nếu nàng một mực không đồng ý, lại muốn ở bên người đàn ông khác thì ta không thể ép uổng. Tình cảm là chuyện không thể ép uổng, nàng hiểu rõ mà – JJ buồn bã nhìn nàng, nhưng EC không đáp lại ánh mắt đó.
_ thiếp không biết thế nào là tình cảm cả - nước mắt lăn dài trên má – ở bên người đàn ông khác ư? ở đây không có ai là đàn ông cả, chẳng có người đàn ông nào muốn ở bên thiếp cả, ngay cả người đó, dù một lần chắc cũng không muốn. Điều thiếp muốn là được ở bên người đó, và cũng hi vọng người đó sẽ yêu thiếp nữa. Nếu không thể thực hiện được thì cả đời này chẳng còn gì để làm nữa đâu!
_ không bao giờ ta để nàng như vậy, sao nàng biết không có người nào chịu ở bên nàng chứ, có ta đây, ta nguyện ở bên nàng cả đời này. Ta yêu nàng thật lòng, dù có bắt ta phải chết ta cũng phải ở bên nàng, cũng muốn bảo vệ nàng. Hay dù nàng ở bên người đàn ông khác, ta cũng nhất định bảo vệ nàng đến cùng, sẵn sàng chấp nhận nếu nàng muốn quay lại bên ta – JJ lau nước mắt cho nàng, rồi quay mặt nàng về phía mình.
_ có thật là thế không? – nàng cười nhạt – có thật chàng cao thượng đến thế không? sẵn sàng bỏ qua tất cả ư? Những chuyện chỉ có trong sách mà thôi, bên ngoài chẳng có người nào chịu đựng được như thế đâu. Cuộc đời này đã chịu quá nhiều tủi nhục và đau khổ rồi. Dù lần này có không hợp ý thì cũng chẳng là gì, đã chai sạn như đá rồi.
_ ta nguyện làm dòng nước tan chảy sạn đá đó, nếu không được thì ta sẽ bù đắp cho nàng, xem như ta cầu xin nàng, đừng như thế nữa. Đừng bi quan nữa và hãy chấp nhận ta. Tình yêu này không thể trao cho ai ngoài nàng đâu – JJ hôn lên môi nàng, lần này EC không chút chống cự - sẽ là như vậy!

Bàn tay của JJ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, xoay hẳn cả thân người mảnh dẻ sang trước mặt chàng. Rồi môi hôn kia đang ở trên môi nhanh chóng trườn xuống cổ và bỗng chốc chiếm lĩnh cả vùng nhũ tiêm của nàng. Được thêm một chút, EC với gương mặt lạnh lùng, đón nhận cuộc hành trình của chàng vào sâu trong mình. Nàng không phát ra tiếng động nào, cực kĩ yên tĩnh và lãnh đạm. Nàng không quan tâm mình đang làm gì và cũng chẳng quan tâm hậu quả ra sao. Mọi chuyện có lẽ sẽ chấm dứt hay có lẽ nàng đang làm những gì mình cần phải làm.
Từng đợt, từng đợt sóng dâng trào trong nụ cúc của nàng. Nàng vẫn yên lặng đón nhận. JJ cũng làm những động tác thật nhẹ nhàng và nhanh chóng. Họ đã từng làm chuyện này trước đây nên chàng cũng không thấy ngại ngùng gì. Hơn cả là do tình yêu của chàng dành cho nàng quá lớn đến nỗi mọi chuyện diễn ra như đúng với những gì nó phải diễn ra.


Ban đêm thật lạnh, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, hơi ấm toả ra từ hai phía làm không khí bớt lạnh và niềm hạnh phúc dâng trào trong JJ. Riêng EC, nàng không thấy hạnh phúc cũng không thấy hối hận khi đã làm việc này.


_ ta yêu nàng, bây giờ nàng có thể làm nương tử của ta rồi chứ? – JJ thì thầm vào tai nàng.
_ thiếp đã làm những gì phải làm với chàng, thiếp đã đáp lại tình cảm của chàng rồi, bây giờ xin chàng hãy thật hạnh phúc nhé. Đừng nghĩ rằng thiếp bi quan hay đại loại như vậy. Thiếp rất cảm ơn chàng đã đến bên thiếp khi thiếp đang quá đỗi đau khổ - EC nói thì thào, dường như chỉ có hai người nghe thấy.

Không khí tĩnh mịch bên ngoài không làm phá vỡ bầu không khí cũng không ồn ã gì trong phòng. Mọi thứ chìm trong bóng tối mịch mờ, tất cả như tan ra trong bóng tối đó. Như không còn ai tồn tại vậy.

_ ta cũng cảm ơn nàng đã bước vào cuộc đời ta, ta yêu nàng. Xin hãy chấp nhận ta, ta sẽ hạnh phúc khi ở bên nàng.

JJ tỏ rõ lòng mình rồi hôn lên môi nàng một nụ hôn thật nồng cháy...................



https://moonchaewonvn.forumotion.com

LEO

LEO
Member
Member

ẶC ... ặc ...sặc .... Khi20 Khi20 Quả này thì hơi hiểm quá rồi đó Admin à .... Có khi trong cái đầu không kém phần hiểm hóc và đen tối của LEO cũng khó tưởng tượng ra cái vụ này ..... đâu à nha .... khi151 ... th093 .....Nghê thiệt ạ ....đầu óc phong phú quá cơ ..... Nhưng nè LEO cũng có 1 thắc mắc nhỏ bé thôi là JH và YB bạo ghê... rảnh là ngồi hun nhau là sao zị .... mà chán hun là chuyển sang cởi .... Kim đại nhân cứ té đi lúc nào ko hay... Kim đại nhân là bố già cơ mà sao dễ quá vậy.... 9618348037b7f2a149 ...

NHUNG

NHUNG
Member
Member

chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi chảy máu mũi rồi
phu\
may ma` minh` 18t oy`
lau lau moi co chap moi ma` ...
cong nhan ngay` cang`
@LEO: dong` y' ca 2 cha^n luo^n

pumpum

pumpum
Member
Member

ad cứ thích mở, mở cho đã rùi đóng lãng xẹt....mà ad miêu tả rùng rợn wá hai cơ thể kia chỉ còn là một khối thịt trắng Yb-JH mà pũm cứ tưởng 2 con gà tây chưa luộc

Admin

Admin
Admin
Admin

Uhm, tới thời điểm này thì không còn cảnh nóng của 5c nữa đâu.
Cùng lắm là sau này mới có của 5c nữa thôi chảy máu mũi rồi
Giờ thì nếu có cũng chỉ là của EC và JJ, mà chưa chắc có nữa. Các bác cứ yên tâm đi á khi151

https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

@pũm"đúng là AD dùngf nhiều từ ko biết alf đang miêu tả cái gì nữa

@ AD: câu chuyện của EC và JJ cũng chảy máu mũi rồi ko kém
hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau

Admin

Admin
Admin
Admin

@all: Thanks các bạn nhiều nhé chào
Mình sẽ cố gắng nhanh chóng post những chap tiếp.
khi24

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 51:


_ trời đã sáng rồi, huynh dậy đi để còn đến học viện! – giọng nói lanh lợi của YS thể hiện rõ sức hút tuổi trẻ của nàng – muội đã chuẩn bị xong cơm nước rồi, huynh dậy nhanh rồi còn ăn nữa.

HD bừng tỉnh, ông vừa ngồi dậy đã thở dài. Không biết rằng mình sẽ còn chịu đựng được bao lâu nữa. Ông không thể cứ để YS như vậy mãi, nếu tiếp tục, ông sợ mình sẽ phải rời khỏi đây.
Thay xong y phục để chuẩn bị đến học viện, HD ra khỏi phòng, ngồi trên chiếc bàn nhỏ đặt giữa tấm phản trước sân, đối diện với ông là LIM còn YS thì ngồi trên bục cách đó không xa.

_ các huynh thấy thế nào, thức ăn vừa miệng chứ?
_ ngon lắm, huynh thấy tay nghề của muội càng ngày càng khá lên rồi đó – L:IM lên tiếng đáp lại lời của YS.
_ còn huynh, HD, huynh thấy vừa miệng chứ? – ý của nàng từ đầu rõ ràng là muốn HD trả lời.
_ được lắm, rất ngon – HD mỉm cười ngượng nghịu rồi lại ăn tiếp, không nói thêm lời nào cho đến khi ăn xong.


Bầu trời mang theo những cơn gió nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm người ta rùng mình. Ánh nắng mặt trời chỉ tô điểm thêm cho không khí chút màu sắc mà thôi.
HD cùng LIM đến học viện. Trên suốt quãng đường đi đến học viện, ông không nói câu nào với LIM cả. Có lẽ ông đang suy nghĩ, suy nghĩ về YB. Chưa bao giờ ông lại tập trung như thế từ dạo ấy, từ lúc YJ rời bỏ ông mãi mãi.

_ sao huynh lại im lặng như thế? Tôi thấy bất ngờ đó – LIM lên tiếng khi cả hai đã có mặt ở học viện.
_ à, không có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy mình cần suy nghĩ lại một chút thôi! – HD đáp lời, mỉm cười xã giao.
_ ra thế, vì dạo này tôi thấy huynh lạ lắm, tôi không biết huynh gặp phải chuyện gì. Nếu được thì huynh hãy nói cho tôi, tôi có thể nghe huynh – LIM rất lo lắng cho ông, ông ta không biết ông định làm gì và chuyện gì làm ông đau buồn đến thế.
_ tôi thật sự cảm ơn huynh, tôi xin lỗi vì đã làm huynh lo lắng. Nếu có thể tôi sẽ nói với huynh – HD cười, vỗ vai LIM rồi cả hai cùng vào giảng đường.


Hôm nay ông không có tâm trạng để dạy học nên hầu như đều do LIM đừng giảng. Cũng may là không có gì cần lưu ý nhiều. HD như người trên mây, bỗng chốc lại thở dài ngao ngắn khiến các học trò cũng nghi ngại. Muốn quan tâm nhưng thấy không tiện nên chẳng nói gì nữa hết.

Ông vẫn rất muốn đến phủ của KJN để gặp YB nhưng ông vẫn không thể đặt chân đến đó được, chẳng phải chàng đã nói quá rõ rồi sao. Còn bức tranh kia, chắc hôm nay cũng phải đem đến dâng lên cho hoàng thượng. Có điều, ông muốn chàng đến đó cùng ông. HD không muốn đến đó một mình.

Nghĩ đến đó, ông viết liền một bức thư. Tuy ông không chắc rằng nó sẽ thành công, có thể khiến YB vào cung với ông nhưng dù sao cũng phải thử. Không thể bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào mà dù chàng không chấp nhận ông đi chăng nữa thì được nhìn thấy chàng là ông chẳng còn quan tâm đến gì nữa. HD thật sự đã yêu YB mất rồi.

“Ta hi vọng trò có thể vào cung cùng ta. Đi một mình ta thấy không quen và ta nghĩ hoàng thượng cũng muốn chúng ta cùng vào. Ta sẽ chờ trò trước cửa hoàng cung”

Ông nhờ một người gửi cho chàng bức thư khi YB ra ngoài phố tìm cảm hứng. Chàng hay đi thong dong như thế cho thư thả và cũng để cho mục đích tìm cảm hứng. Chàng cho rằng chuyện đó cực kì cần thiết và rất tốt cho tác phẩm tiếp theo.
Nhận được bức thư, YB lặng lẽ nhìn lên bầu trời xanh kia. Chàng hiểu nếu như mình đi vào cung thì nhất định những điều thị phi là không thể tránh khỏi mà cũng đã lâu rồi chàng chưa gặp mặt hoàng thượng. Giờ gặp chẳng tiện chút nào mà chàng cũng không thể đi cùng ông được. Chàng sợ rằng mình sẽ không thể về mất. Tình cảm của ông chắc chắn rằng vẫn còn tồn tại ở đây mà chàng thì không thể chấp nhận.


YB về đến phòng mình, nhanh chóng viết một bức thư khác, phải vậy thì mọi chuyện mới có thể kết thúc được. Không còn cách nào khác cả.

“Xin lỗi thầy, con không thể đi cùng thầy vào hoàng cung. Xin thầy hãy giúp con dâng bức hoạ cho hoàng thượng. Con xin lỗi thầy một lần nữa, xin thầy đừng đợi con. Con sẽ không đến”


YB nhờ một thư đồng đưa cho HD, chàng không biết phản ứng của ông ra sao nhưng chàng chắc một điều rằng mình không thể nào gặp ông nhiều nữa. Nếu thế, chàng sợ mình sẽ chấp nhận tình cảm của ông mất và như thế thì không phải với JH và tận đáy lòng chàng cũng không muốn như vậy.


_ sao hôm nay chàng có vẻ buồn? thiếp có thể chia sẻ không? – JH hỏi khi YB đang cầm cọ tô một nét điểm mắt. Vừa kết thúc một nét thật đẹp.
_ cũng không cò gì cả đâu, chỉ là chuyện bức hoạ đó thôi, ta thấy hơi áy náy khi không cùng thầy vào cung dâng bức hoạ đó cho hoàng thượng – YB đáp, gương mặt chàng sắc lẻm, vẫn giữ nguyên khi vẽ, không thay đổi chút nào trong âm sắc.
_ thì ra là vậy, nhưng thiếp biết chàng có lý của chàng cho nên chàng đừng áy náy nữa làm gì. Thiếp tin HD tiên sinh sẽ hiểu thôi – JH an ủi chàng.

Gương mặt YB dãn ra sau khi kết thúc nét vẽ cuối cùng. Ánh mắt chàng trao nàng buồn vô hạn, dường như không có điểm dừng. Chàng đến bên nàng, ôm nàng vào lòng. Làm JH bất ngờ, nàng từ từ đặt tay lên lưng chàng.

_ sao vậy? chàng có chuyện gì buồn sao?
_ phải, thầy nói rằng thầy yêu ta, còn ta không biết nên làm gì với tình cảm ấy. Ta thật lòng chỉ xem thầy như một người cha. Nàng chính là những gì mà ta muốn. Hãy chỉ cho ta làm sao mới phải! – YB đã chịu tỏ rõ lòng mình với JH. Chàng không thể im lặng hơn được nữa.
_ thiếp không thể nào can thiệp được vào chuyện này. Đây chính là việc của chàng, là tình cảm của chàng và đương nhiên thiếp không thể thay thế chàng quyết định. Nhưng thiếp vẫn có thể mong chàng coi lại lòng mình, liệu chàng có thật sự yêu thương HD tiên sinh hay không? nếu chàng có yêu, thiếp sẽ để chàng đi, để chàng đến với người – JH siết chặt vòng tay hơn, nàng nói như vậy nhưng lòng đau như cắt. Nàng nghĩ rằng mình cần phải làm vậy.
_ không bao giờ ta có thể bỏ quên nàng cả. Trong lòng ta xem thầy như một người cha vậy, nhưng cũng có lúc ta yêu thầy bằng tình cảm nam nữ, cũng có lúc ta muốn ở bên thầy thật nhiều, muốn nói rõ với thầy thân phận của ta. Tuy nhiên, khi ở bên nàng, con tim ta mới thật sự đã có được một nơi bình yên, ta mới thật sự cảm thấy hạnh phúc. Khi ở bên thầy, cảm giác đó rất mơ hồ, không phải như tình yêu thật sự. Ta nghĩ rằng ta ở bên nàng mới chính là hạnh phúc. Có thể nó ích kỷ nhưng ta muốn thầy yêu và lấy một người thật sự yêu thầy bằng cả tấm lòng chứ không phải yêu thầy bằng trái tim của sự tôn kính. Ta chỉ yêu thật sự có một người là nàng mà thôi. Không có ngoại lệ!

YB ôm chặt nàng hơn làm JH hạnh phúc. Nàng không khóc, chỉ mỉm cười thật tươi. Lần này nàng đã thực hiện lời hứa với YB rồi.

_ thiếp thấy rất hạnh phúc khi thấy chàng nói như vậy, có điều thiếp vẫn mong muốn chàng nghĩ kĩ lại lòng mình, có được không? – JH vẫn cười, nụ cười như làm biết bao nhiêu ánh nắng đều rọi xuống mặt đất vậy.
_ được, ta sẽ nghe theo lời nàng nói, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi, ta yêu nàng bằng cả trái tim.


Họ trao nhau chiếc hôn thật nhẹ. Không khí hạnh phúc tràn ngập khắp nơi. Sự lạnh giá của thời tiết chẳng thể làm tình cảm trong họ đóng băng. Tất cả như được tắm trong ánh nắng của sự sống tuyệt vời, mạnh mẽ, tươi trẻ và không giới hạn.


HD nhận được bức thư của YB. Lòng ông vương đầy sầu, ông đã lường trước nhưng không ngờ rằng nó phũ phàng đến vậy. Ngay cả một cơ hội mà ông cũng không có. Xem ra lần này chảng đã thật sự muốn lẩn tránh ông, muốn quên đi ông và không muốn gặp ông nữa, dù chỉ một lần.
HD đau đớn từ trong tâm trí và sẽ vào cung một mình để dâng bức ngự chân cho hoàng thượng.


_ nó là một bức hoạ đẹp – hoàng thượng buông lời khi HD vừa trình lên cho người – khanh đã làm rất tốt – người mỉm cười rồi ngước nhìn HD – lần này có YB góp sức không?
_ tạ chủ long ân, người quả thật không hổ danh hơn người, đúng là có trò ấy góp sức. Bức hoạ có được nét trầm bổng như thế là nhờ YB – HD nói về chàng, ánh mắt cúi xuống buồn vô hạn.
_ vậy sao khanh ấy không đến đây, trẫm muốn luận công ban thưởng? – người đặt bức hoạ xuống một cách kính cẩn rồi lại hỏi.
_ YB có việc bận không thể vào cung hôm nay được, cúi mong hoàng thượng khai ân, lần sau thần sẽ cùng với YB vào cung yết kiến – HD đáp, vừa muốn xin tha cho YB vừa muốn cho mình một cơ hội.
_ không sao! Nếu như khanh ấy bận thì trẫm cũng không ép khanh ấy vào cung làm gì, chỉ cần khanh có thể truyền đạt lại rằng trẫm muốn luận công ban thưởng cho khanh ấy và khanh ấy muốn gì trẫm sẵn sàng đáp ứng – hoàng thượng nói với một thái độ cực kì vui vẻ. Xem ra người rất hài lòng về bức hoạ.
_ dạ, thần xin tuân lệnh.


HD ra khỏi cung, trong lòng vẫn thấy buồn. Ông muốn gặp mặt chàng biết bao, ông không tin mình chẳng còn cơ hội. Đột nhiên ông nhớ đến YS, ông thấy mình thật tệ bạc, đã nhẫn tâm lừa một người con gái. Ông nhất định sẽ nói rõ với YS rằng ông không thể tiếp tục trò lừa dối này nữa. Ông vẫn chỉ yêu mình YB mà thôi. Nhưng cũng có lẽ ông đang thấy mình mắc tội với cả YJ, người ông không bao giờ có thể quên được.

YS đã chờ ông trước cửa rồi, nàng thật dịu dàng. Càng lớn trông nàng càng xinh đẹp, nếu như không phải đã để ý HD thì bên ngoài kia cũng có rất nhiều người theo đuổi nàng. HD bước đến trước mặt nàng, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nàng. Như một phản xạ, YS giật lại rồi ngại ngùng quay đi, nở một nụ cười rất tươi.

_ muội sao vậy? huynh không nghĩ muội không muốn – HD nói thẳng, nét mặt vô cùng gian tà, ông không thể như mọi ngày được. Chuyện này nhất định phải làm rõ.
_ HD huynh, hôm nay sao huynh lại như vậy? muội thấy hơi bất ngờ - YS đáp, nàng cũng thấy lạ về hành động của HD.
_ bất ngờ sao? – HD cười nhạt – những gì huynh muốn cũng chỉ có như vậy thôi, nếu muội không thể chấp nhận thì chùng ta cũng nên kết thúc – HD dằn lòng nói ra những lời bình thường không bao giờ nghĩ đến.
_ hôm nay huynh thật lạ, muội không tin huynh là con người như vậy. HD mà muội biết không phải là hạng người này – YS quay mặt lại, nhìn HD.
_ chẳng phải huynh đã nói không thích muội rồi sao, nhưng không hiểu thế nào mà muội lại như vậy, lại quá dai dẳng. Bám riết huynh như thế muội không thấy mệt mỏi à? không lẽ muội suốt đời chỉ yêu một tên không ra gì như huynh? Ngay cả học trò của mình, là một nam nhân cùng không hề bỏ sót thì sao có thể đối xử tốt với muội được. Căn bản con tim huynh không có muội, chỉ đơn giản là một người em gái. Phải nói bao nhiêu lần nữa muội mới có thể quan tâm một chút đến lời nói của huynh? Đừng bao giờ theo huynh nữa nếu muội không muốn huynh ra đi. YS à, huynh có lẽ sẽ làm theo những gì mà mình phải làm, cho nên muội theo huynh chẳng được gì cả, hạnh phúc không, tiền tài không, ngay cả tình yêu huynh cũng không thể trao cho muội. Hãy đi tìm một hạnh phúc khác được chứ? – HD nói rất nhiều, dường như ông không kìm nén nổi nữa rồi. Đã lên tới cực điểm mất rồi. Điều gì quá đáng nhất ông cũng sẽ nói. Ông nghĩ rằng cơ hội này đã trao sai mất rồi, ông đã làm cho YS cảm thấy như ông là một người phản bội.
_ HD, huynh phải nhẫn tâm như vậy mới được sao? Không phải huynh nói đã cho muội một cơ hội rồi hay sao? Cơ hội đó mong manh đến mức độ vậy ư? Tất cả đã kết thúc à? mọi chuyện đối với huynh dường như thật khó khăn, còn với muội thì dễ dàng sao? – YS rơi lệ, nàng thật sự không muốn nói đến chuyện này nữa rồi – muội đã từng nói rằng có thể chịu đựng những chuyện này. Chuyện huynh không có tình cảm với muội, chuyện huynh không thể nào làm cho muội hạnh phúc được nhưng huynh có biết không, chỉ cần được nhìn thấy huynh mỗi ngày thì muội thật sự chẳng còn cần gì nữa. Ngay cả khi huynh không yêu muội, chỉ lấy muội vì một điểu gì đó hay ít nhất đó là yêu cầu của muội, muội vẫn chấp nhận.
“Hay thậm chí hi sinh vì huynh, muội cũng không màng. Sao huynh lại nghĩ rằng muội đã sai lầm khi yêu huynh, rằng muội không nên xen vào vì huynh đã chẳng dành tình cảm nam nữ cho muội nữa mà lại dành cho một người đàn ông? Rằng huynh muốn muội hãy quên huynh đi để muội không còn đau khổ. Nhưng huynh đã sai rồi, muội được ở bên huynh thì chẳng còn đau khổ gì nữa, tuy nhiên, chỉ cần một thời gian ngắn không được gặp huynh thì đó mới gọi là đau khổ. Tình cảm của muội thật sự không đơn thuần như những gì huynh nghĩ nữa đâu, ngay cả bản thân muội còn không tin được mình lại lún sâu đến mức độ này. Muội yêu huynh hơn cả, hơn bản thân mình nữa. Và không có huynh chắc muội sẽ không tồn tại nổi mất. Tại sao muội lại như vậy muội cũng không biết, xin huynh hãy cho phép muội ở bên huynh. Muội thật lòng không muốn nói về chuyện này nữa”


YS bỏ vào trong, để mặc HD đứng đó một mình mà suy nghĩ mình vừa nói gì. Mọi cố gắng của ông để YS hiểu được thật sự là vô ích. Ông không biết mình phải làm thế nào nàng mới không có ông trong lòng nữa. Đúng là khi yêu họ thường rất ích kỷ và ngang bướng. Chẳng thể nào khuyên nổi họ cả. Ngay những chuyện rành rành ra trước mắt thì họ vẫn chẳng hề quan tâm đến một lần. Họ vẫn mù quáng khi yêu.





Last edited by Admin on Sun Mar 27 2011, 21:55; edited 2 times in total

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 52:


Ánh nắng mặt trời ít nhiều gì cũng làm họ tỉnh giấc. EC vươn vai ngồi dậy, chỉnh tề lại xiêm y rồi ngồi trang điểm trước gương trong khi JJ vẫn còn say ngủ. Chàng nghe một tiếng động nhỏ và bừng tỉnh, vươn nửa thân người ra lấy y phục rồi mặc vào cho chỉnh chu. Sau đó đến gần EC cũng vừa mới trang điểm xong, nở một nụ cười hạnh phúc với nàng.

_ chào buổi sáng, hôm qua ngủ có ngon không? – JJ hỏi, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
_ thiếp ngủ rất ngon, còn chàng? – EC mỉm cười nhưng đôi mắt ấy vẫn lạnh lùng vô cảm.
_ ta cũng thế, ta đã mơ thấy một giấc mơ đẹp. Giấc mơ đẹp là giấc mơ có nàng, nàng có hiểu như thế không?
_ thiếp cảm ơn chàng đã mơ thấy thiếp và cho thiếp là một giấc mơ đẹp. Lời cầu hôn của chàng có lẽ thiếp sẽ chấp nhận – EC nhìn chàng dịu dàng hơn nhưng vẫn còn vương lại đó sự lạnh lùng vô cảm.
_ thật sao? Nàng thật đã nghĩ thông và chấp nhận ta sao? Việc gì đang xảy ra thế này, thật sự ta không tin được, ta yêu nàng – JJ ôm chầm EC vào lòng, chàng không nghĩ rằng nàng sẽ đồng ý như thế nhưng chắc chắn đây không phải là một giấc mơ.

Hoàn toàn là thật.

_ là thật, thiếp không thể phụ chàng mãi được, thiếp sẽ cố quên người đàn ông kia, thiếp nghĩ rằng dù có như thế nào thì thiếp cũng không thể chạm vào người ấy được nên thiếp cần phải làm lại từ đầu. Và thiếp nghĩ đến chàng, chàng thật sự đã làm cho thiếp thấy được sự hạnh phúc – EC nói nhưng thật lòng nàng không thấy hạnh phúc khi ở bên ai ngoài YB cả.

Cho dù có hạnh phúc thì đây cũng chỉ là những hạnh phúc thoáng qua hay thậm chí là giả tạo. Tình yêu của nàng cũng chỉ giao cho một người duy nhất. EC thấy mình thật nhẫn tâm khi chấp nhận lời cầu hôn của JJ, nhưng nàng cũng nghĩ rằng nếu được ở bên JJ có lẽ nàng sẽ từ từ hạnh phúc mà chàng cũng sẽ được hạnh phúc một chốc. Nàng không dám chắc mình sẽ ở bên JJ suốt cuộc đời này được, có lẽ chàng sẽ mau quên đi tình cảm của mình dành cho nàng mà thôi. Vậy nên có đồng ý làm vợ chàng thì cũng không có gì cần suy nghĩ nhiều.

_ được rồi, ngày mai ta sẽ đem sính lễ đến. Nàng hãy chờ đợi ta, nhất định ta sẽ đến và làm cho nàng hạnh phúc – JJ nói rồi hôn lên môi nàng sau đó từ biệt rồi ra khỏi phủ với một nụ cười trên môi.

Phủ của JJ đang ở chính là phủ của Kim Jun Ha đại nhân. Chàng là con trai của ông, có văn võ song toàn, tướng mạo, phong thái rất tuyệt vời, không ít người ghen tị với chàng. Nhan sắc của chàng có thể gọi là đẹp, dường như nét đẹp đó chàng được thừa hưởng từ mẹ. Thân hình vạm vỡ hoàn toàn không ăn nhập với gương mặt thanh tú. Quả thật nếu là nữ nhi thì đó chính là một đại mĩ nhân.

Vào được bên trong phủ đệ rộng lớn, chàng đến ngay phòng của KJH.

_ thưa cha, hôm nay con có một chuyện quan trọng cần thưa, xin cha mẹ hãy chấp thuận – chàng cúi đầu, ngồi đối diện và cạnh bên là cha và mẹ chàng. Bà tuy đã ngoại tứ tuần nhưng vẫn rất xinh đẹp, khiến người ta phải điêu đứng.
_ được rồi, không cần dài dòng thế, hãy nói cho ta biết con có chuyện gì muốn nói? – gương mặt sắc lại, khiến JJ hơi hồi hộp.
_ con muốn lấy vợ, phải có một người để con chăm sóc. Và con đã chọn được một người rồi, con không thay đổi quyết định nữa – JJ nhìn thẳng vào mắt ông, vô cùng kiên quyết.
_ là ai? Con gái của nhà quyền quý nào đã làm con phải để tâm? – ông đặt lên môi một ngụm trà nhỏ rồi lại đặt xuống. Đôi mắt vẫn đầy khí chất của một vị tướng ngày nào.
_ dạ, tuy không phải là con gái của nhà quyền quý nào cả nhưng con thật lòng rất yêu nàng, con sẽ không bỏ nàng đâu ạ, xin cha hãy đồng ý. Ngày mai con sẽ đưa nàng về để cha có thể gặp qua – JJ mỉm cười, nụ cười thành khẩn và hi vọng.
_ ta đang rất vui vì vừa nhận được một bức tranh từ họa sư nổi tiếng khắp kinh thành này nên có thể chấp nhận cô ta hay không cũng đã được năm sáu phần rồi. Nhưng không thể để người ta đến nhà chúng ta được. Nếu không có gì bất tiện, hãy đến nhà của cô ta ngay bây giờ luôn đi – KJH rất vui vì vừa nhận được bức tranh của YB gửi tới. Ông rất hào hứng đi gặp EC.
_ vậy xin cha mẹ hãy chờ đợi con trong một chốc, con sẽ đi chuẩn bị rồi chúng ta cùng đến đó!


Nói rồi JJ nhanh chóng đến nhà của EC, chàng phải thông báo cho nàng biết cha mẹ chàng sắp đến và cũng nói rằng nàng hãy chuẩn bị cho chu tất nữa. Nhưng khổ nỗi nàng không có gia đình, thân bằng quyến thuộc cũng không có lấy một người. Chỉ biết nương nhờ bản thân để sống trong suốt thời gian qua, nếu gặp không chắc rằng KJH sẽ đồng ý cho nàng kết duyên cùng JJ nhưng dù sao cũng phải thử. Không thử thì sẽ mất tất cả.



Họ bước vào trong, EC ăn vận rất bình thường nhưng cũng toát lên được khí khái của một quý tộc. Ngôi nhà rộng lớn nhìn như một phủ đệ vậy, có thể nói là phủ đệ cũng không ngoa. KJH có vẻ rất hài lòng về người con dâu tương lai của ông. Có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng đủ khiến lòng người mê mẩn. Ông mỉm cười thật nhẹ nhàng rồi ngồi xuống.

_ đây là người mà con muốn kết duyên sao? – ông quay sang hỏi JJ, bên cạnh là Kim phu nhân đang ngồi.
_ dạ đúng như vậy, chính là nàng, nàng tên là Eun Chae. Có thể được không cha? – JJ lại hỏi, trong lòng sốt sắn vô cùng.
_ ta không biết gì nhiều về EC cô nương nhưng ta tin rằng với cơ ngơi thế này thì chắc cô cũng phải là một danh gia vọng tộc, vậy người nhà của cô nương đâu cả rồi?
_ thưa đại nhân, gia thế được như thế này chẳng qua có người chiếu cố chứ thật ra người nhà của tiểu nữ đều ở bên kia núi cả, không ai có phước phần hưởng những điều này. Thật ngại quá!
_ chỉ mình cô nương mà đã tự gầy dựng nên những cơ ngơi thế này quả thật không đơn giản, hãy cho ta biết làm sao mới có được?
_ không phải vì tài năng mà có được, chỉ do có người chiếu cố mà thôi, nhưng những thứ này thật chất không phải của tiểu nữ. Cho nên không thể nói là gầy dựng được!
_ đối đáp rất tốt, nhưng ta trông mặt cũng có vẻ quen quen, chẳng hay đã được gặp cô nương ở đâu? – ông đã từng được nhìn thấy mặt của nàng trong cung rồi. Nhưng thật không để tâm, nay mới thấy quen khiến EC hơi lo lắng nhưng vẫn điềm tĩnh nhìn ông.
_ làm gì có dịp tốt như thế mà tiểu nữ lại không nhớ, xin thứ lỗi vì chưa bao giờ gặp qua đại nhân và phu nhân đây. Lần này có thể nói là lần đầu tiên, thật vinh hạnh quá! – nàng nhìn cả Kim phu nhân, trông sắc thái cũng không có gì là khó ở, rất bình tĩnh, như là nàng vậy.
_ à ra thế, vậy là do ta trông gà hóa cuốc rồi, sao một người như cô nương mà ta lại được gặp trước đây được. Ta rất vui lòng khi con trai ta chọn cô nương làm người để cho nó suốt đời chăm sóc, bảo ban, nay mọi chuyện dường như đã xong xuôi rồi, ta phải về phủ trước, có nhiều chuyện cần ta giải quyết!
_ vậy xin tiễn đại nhân, phu nhân và Kim thiếu gia!

Bước ra khỏi cửa, KJH và JJ đã đi khuất. Ông không quay lại nhìn EC còn JJ thì theo sau để hỏi ông về nàng. Rất hăm hở và hồi hộp.
Chỉ còn Kim phu nhân ở lại một chút. Phong thái của bà thật tuyệt, sự thanh cao không hề suy suyển sau ngần ấy năm. Đôi lúc cũng có người ghen tị với bà mà cũng thường là những cô gái trẻ.
_ ta có thể góp ý vài câu không? – bà hỏi EC, nàng khẽ cúi đầu như lời đồng ý – ta biết và ta cũng nghĩ rằng mình đúng khi biết như vậy, cô chính là một kĩ nữ có đúng không? – với ánh mắt sắc như dao bà hỏi nàng.
_ sao phu nhân lại nghĩ như vậy? tiểu nữ không nghĩ mình đã nói gì cả - EC vẫn vô cùng bình tĩnh, như không còn gì có thể ngăn cản vậy.
_ cốt cách của cô và cách mà cô dùng trà, ta có thể đoán ra. Một cô gái bình thường không thể có được phong thái đó, có đúng như vậy không?
_ phu nhân quả là có con mắt nhìn người, đúng vậy, tiểu nữ là một cầm kĩ nhưng tiểu nữ không phải lấy lệnh tôn vì tiền bạc hay danh vọng mà chỉ vì tình yêu thôi – EC nhìn vào mắt bà, ánh mắt đó vẫn rất xem thường cuộc đời, vẫn rất lạnh lùng.
_ tình yêu ư? Dù tình yêu có lớn đến đoạn nào đi chăng nữa thì ta cũng không thể chấp nhận cho con trai ta lấy một cầm kĩ đâu, cô cũng thừa hiểu điều đó mà. Danh gia vọng tộc thì mới xứng đáng với nó, với gia đình ta. Nếu để chuyện này đồn ra ngoài thì gia tộc ta sẽ bị bôi nhọ đến mức nào đây. Hãy xem như JJ chỉ qua đường vờn hoa mà thôi, đừng bắt nó phải hi sinh cả danh tiếng của gia tộc để đánh đổi lấy một tình yêu chẳng hề tồn tại – bà cũng đanh thép vô cùng.
_ sao phu nhân biết được tình yêu này không tồn tại? tiểu nữ đã chấp nhận lời cầu hôn của Kim thiếu gia cũng có nghĩa là tiểu nữ muốn trọn đời trọn kiếp này ở bên chàng, sao có thể nói là tình yêu không hề tồn tại. Nếu phu nhân xếp tôi vào hạng người bán trinh tiết để có được vinh hoa phú quý thì phu nhân đã sai lầm, những người như chúng tôi cũng rất đề cao tự trọng mà đặc biệt là tiểu nữ đây không bao giờ có thể xem thường mình như thế. Phải do Kim thiếu gia tự mở miệng ra tiểu nữ mới dám suy nghĩ để đồng ý chứ không hề có một lời đề nghị nào từ phía tiểu nữ cả. Phu nhân nên hiểu những chuyện như thế, tiểu nữ không còn gì để nói, xin tiễn phu nhân một đoạn đến đây, tiểu nữ cần được nghỉ ngơi.


Nàng cúi đầu với bà rồi bước thẳng vào trong chứ không đợi bà đi khỏi. Kim phu nhân không tỏ vẻ gì là tức giận chỉ im lặng quay mặt đi. Bả hiểu những gì nàng nói và bà biết rằng nàng là một con người điềm tĩnh đến kinh ngạc, đôi khi bà cũng không thể trách được tại sao con trai bà lại có thể yêu một người phụ nữ như EC. Thật đẹp, thật thông min và sắc sảo. Có điều lại lụy tình, khiến cuộc đời nàng phải khổ.

Gương mặt người lại hướng về phía ngôi nhà rộng lớn nơi EC đang ở. Người chậm rãi thở dài, người cảm thấy nhớ nàng. Đã bao lâu chưa được gặp nàng rồi nhỉ, người thầm nghĩ. HGY đứng bên cạnh cũng thấy buồn lây. Từ dạo có ngự chân, bọn loạn thần tặc tử đã bớt hoành hành hơn. Cuộc sống của hoàng thượng dường như cũng thoải mái hơn nhiều.
Tuy nhiên, không phải chỉ thoát khỏi chuyện đó mà người được yên vui, người vẫn đau lòng vì những chuyện khác. Người có lúc cảm thấy hối hận khi để nàng ra đi.

_ GY à, có phải trẫm đã sai khi để nàng ra đi không? đúng như thế rồi phải không? – hoàng thượng thở dài, nhìn ra màn đêm đen đặc.
_ thần không nghĩ rằng người đã có một quyết định sai lầm, cô ấy cũng rất cảm kích người khi người làm như vậy. Vì thế, xin người đừng cảm thấy buồn khi mình làm điều đó – ông khuyên nhủ người làm vầng trán của người dãn ra được một chút.
_ vậy ư? Nếu thật sự khanh cho rằng trẫm không sai thì bản thân trẫm chắc đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Khanh nói đúng, trẫm cũng nghĩ rằng cho nàng một chút tự do thì tốt hơn nhưng sao tự nhiên trẫm lại nhớ nàng như thế. Nhớ đến mụ mị cả đầu óc rồi. Có thể được quay lại quá khứ chắc trẫm sẽ không để nàng ra đi như vậy! – người nhìn GY rồi lại thở dài, người thấy bản thân mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
_ thần hiểu tâm sự của người. Như thần đã nói người không hề sai lầm chút nào trong chuyện này cả. Dù có nhớ mong đến đâu thì người cũng đã làm bản thân mình đau đớn cho hạnh phúc của cô ấy và điều đó, thần thiết nghĩ, người cũng cảm thấy hạnh phúc rồi – ông lại an ủi người. Cố nói rằng người đúng và sự thật là vậy.
_ trẫm không cảm thấy hạnh phúc nhiều như khanh nói, trẫm thấy cô đơn và trống trải nhiều hơn. Hay trẫm đã quá ích kỷ, cố làm như mình hạnh phúc hay thấu hiểu người khác nhưng thật chất lại chẳng làm được điều gì cho họ. Chỉ tự làm bản thân thêm đau khổ mà thôi, trẫm không thể hết yêu nàng, hết nhớ đến gương mặt nàng, cử chỉ của nàng. Mọi thứ về nàng, không thể được – ánh mắt tuy rất buồn nhưng người không mất đi sự lãnh đạm bên ngoài. Vẫn rất lạnh lùng, đúng như một bậc quân vương.
_ xin người đừng như vậy, thần tin rằng người sẽ không cảm thấy cô đơn và trống trải nữa, người và cô ấy có lẽ sẽ được gặp lại nhau – HGY đón nhận ánh mắt trìu mến của người và không lâu thì nhận được một nụ cười đồng tình của người.

Hoàng thượng quay ra nhìn màn đêm đen đặc, cười nhạt và gương mặt bình yên đến lạ lùng.

_ trẫm hi vọng là vậy, trẫm tin là vậy.............................






Last edited by Admin on Sun Mar 27 2011, 21:59; edited 1 time in total

https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

hjxhjxhjxhjx
TEM
chap chưa tháy cso độ gay cấn
chờ cả tháng trời ròi mà AD mới cso nhiêu đay à bùn quá
B-J dạo này máu quá đỉ lúc nào cũng thấy dính láy nhau
thế mà KJN ko bjết

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 53:


YB cùng JH ra ngoài vẽ tranh. Cũng lại viện cớ lả lấy cảm hứng, và cũng như trước, họ đi thật sâu vào trong rừng khiến bọn thuộc hạ không ai quan tâm. MH cũng theo nhưng cũng ngồi cách họ khá xa. Chàng cười nhìn nàng. JH dịu dàng đáp lại bằng một nụ cười.

_ đã lâu chúng ta chưa ra ngoài cùng nhau thế này. Tuy có hơi khó chịu nhưng dù sao ta cũng cảm thấy vui lắm rồi!
_ thiếp rất vui khi chúng ta ở bên nhau như thế này. Ở đằng xa họ không thể nghe ta nói gì nhưng vẫn nhìn thấy những hành động của ta, nên chúng ta cũng thật khó chịu khi phải gò bó thế này. Chàng nghĩ xem nếu như chúng ta ở bên nhau mà không bị kìm kẹp, gò bò hay khổ sở thế này thì sẽ thế nào? – JH không mĩm cười, tay chỉ vào bức tranh như muốn nói rằng điểm này cần góp ý. Như thế có thể đánh lừa bọn thuộc hạ.
_ ta cũng từng mơ đến những ngày như thế nhưng ta vẫn nghĩ nếu có một chút thử thách vẫn có ý nghĩa hơn – YB khẽ mỉm cười, một nụ cười cực kì nhẹ nhàng, chỉ đủ để JH trông thấy. Sau đó chàng đã trở nên lạnh lùng hơn – chỗ này không phải sao? – chàng chỉ vào một điểm trong bức tranh, cũng đồng ý tưởng với JH.

Nàng khẽ gật đầu.

_ phải, tình yêu nên có chút trắc trở thì sẽ có ý nghĩa hơn thế nhưng thiếp vẫn thích được ở bên chàng một cách tự do và thoải mái hơn. Thế thì sẽ không có những mối ngưy hiểm luôn rình rập thế này – JH lại gật đầu thật nhẹ - chỗ đó sửa vậy được rồi!
_ ta cũng nghĩ vậy, những lúc ở bên nàng thế này ta thấy vui lắm, không cần phải gặp nước mắt, gặp sóng gió gì trong khoảng thời gian giữa chúng ta. Quả thật ta không hối tiếc khi vào đây – chàng lấy cọ vẽ thêm một điểm nhấn nhỏ giữa hai vật thể - thêm một chút có lẽ sẽ tốt hơn – rồi chàng cúi đầu trước JH, môi mỉm cười – xong rồi!
_ đưa thiếp xem chút được không! – JH đón bức tranh từ tay YB, nàng mỉm cười khi nhìn thấy mình trong đó. Một bức tranh được vẽ không chỉ bằng màu mà còn bằng cả tình yêu mãnh liệt – tuyệt đẹp, người trong tranh sẽ vui lắm khi chàng vẽ cô ấy đẹp như vậy.
_ ta còn có thể vẽ ai được chứ, và ta tin rằng người phụ nữ ấy cũng sẽ biết ta hạnh phúc đến nhường nào khi được vẽ cô ấy – YB quay mặt đi hướng khác, JH cũng thế.

Chàng mỉm cười với nàng nhưng bọn thuộc hạ cùng MH không hề hay biết. Chàng chỉ lên trời rồi chỉ vào bức tranh như để bọn chúng nghĩ rằng chàng đang định thêm một họa tiết nào đó vào tranh vậy. Họ không muốn uổng phí một giờ một khắc nào cả, họ buộc phải như thế. Thời gian của họ thật ngắn ngủi, họ chưa muốn phải chia xa ngay lúc này.



JJ ngồi trước mặt cha mẹ mình rồi mỉm cười rất vui vẻ.

_ cha mẹ thấy nàng ấy thế nào? Con có thể lấy nàng ấy thật nhanh không? – JJ rõ ràng là rất vui, tâm trạng hoàn toàn trái ngược với mẹ chàng.
_ chưa đâu, ta nghĩ cần phải suy nghĩ lại – bà lên tiếng trước khi ông ta nói – ta không chắc rằng đó là một lựa chọn tốt với con.
_ thưa mẹ, con nghĩ rằng con đã chọn được người mà con muốn che chở suốt cả đời này – JJ kiên quyết chống lại lời của mẹ mình.
_ mẹ con nói phải, ta cũng nghĩ mình nên suy nghĩ lại trước khi quyết định một chuyện quan trọng như vậy, nếu như con không có gì để nói nữa thì hãy lui ra đi. Ta cần phải nghỉ ngơi – JH đại nhân rất bình thản, dường như ông không lấy gì làm khó chịu hay đồng ý trước câu hỏi của JJ.
_ nhưng thưa cha mẹ, con tin rằng mình đã chọn đúng, với lại con nếu không lấy nàng ấy thì sẽ chẳng có ai hợp ý nữa đâu ạ. Cha mẹ hãy suy xét lại đi ạ - chàng cúi đầu thật tâm rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.

Chàng không biết nên nói gì với EC nữa nhưng giờ cứ đến đó cái đã. JJ bước vào trong, EC đang gảy đàn, nàng mỉm cười với chàng nhưng hành động đó chẳng làm gián đoạn gì việc nàng gảy đàn cả. Tiếng đàn vẫn chiếm cả không gian hẹp trong phòng. JJ ngồi xuống đối diện với nàng, uống ly trà đã được rót rồi chờ đợi nàng gảy đàn xong. EC biết ý cũng nhanh chóng kết thúc.

_ có chuyện gì làm chàng không vui sao? – vẫn rất bình thản, EC hỏi.
_ à, không có đâu, chỉ là ta đang lo lắng một chút trong lễ cưới thôi – JJ giấu chuyện, chàng nghĩ rằng đây chưa phải lúc thích hợp để mở lời.
_ có phải gia quyến của chàng không chấp nhận chuyện của chúng ta không? – EC uống ngụm trà rồi nói, có vẻ như nàng rõ hơn ai cả. JJ bất ngờ nhìn nàng không nói gì – thiếp đã đoán đúng rồi, thì ra chuyện này làm chàng buồn tới vậy!
_ ý nàng là sao?
_ thiếp từ lúc cha mẹ chàng đến đây đã biết được rằng họ sẽ không đồng ý cho chuyện của chúng ta đâu. Vì thế chuyện chàng đến đây nhanh như vậy thiếp cũng không bất ngờ, tuy chỉ có là chàng đến hơi sớm thôi – EC vẫn vô cùng bình thản, nàng coi chuyện này nhẹ như không. JJ nhìn nàng bằng ánh mắt đăm chiêu.
_ nàng thật không quan tâm đến chuyện này hay sao? Ta không nghĩ rằng ta thấy được sự lo lắng nơi nàng – JJ thật không hiểu trong lòng nàng đang nghĩ gì.
_ không phải thiếp không quan tâm, chỉ là thiếp đã rõ hết mọi chuyện, thiếp không thể để chàng lo lắng về chuyện này mà thiếp cũng nghĩ rằng bản thân thiếp cũng không nghĩ rằng mình xứng đáng với chàng. Nếu ở bên chàng thì mọi người sẽ nói gì gia đình chàng đây? Nếu chàng và thiếp cứ không quan tâm đến chuyện họ nói gì mà sống tiếp thì những lễ giáo đó tồn tại để làm gì? Chàng hãy thử một lần suy nghĩ đến chuyện đó có được không? – EC nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt nàng vẫn rất dửng dưng.
_ EC, ta.... – JJ im lặng thêm một chốc mới tiếp tục nói – nàng đã nói ra hết những gì bản thân nàng nghĩ rồi chứ? Nếu đúng thế thì ta cũng sẽ nói những gì mà ta suy nghĩ. Ta quả thật không biết rằng chuyện ta và nàng bên nhau có gì sai trái, họ không biết quá khứ của nàng, chuyện này chỉ có mình ta biết mà thôi. Như thế thì sao họ có thể nói gì sai trái hay bất cứ điều gì về gia đình ta hay về nàng chứ? – chàng vẫn đưa ra những gì mà bản thân mình hiểu hay đó là những điều chàng có thể đưa ra để khiến nàng ở bên mình.
_ sao chàng biết rằng chỉ mình chàng biết quá khứ của thiếp chứ? Chính vì biết rằng có người ngoài chúng ta biết về quá khứ của thiếp nên thiếp mới nói ra những gì mà mình suy nghĩ như vậy, không phải đơn giản mà gia đình chàng có một suy nghĩ khác về thiếp. Chàng không biết đó thôi, thiếp đã từng ở bên hoàng thượng rồi, và cha của chàng ít nhiều cũng đã nhận ra thiếp. Cho nên không ít đại thần nhận ra thiếp, kể cả mẹ chàng đã biết thiếp đã từng là một kĩ nữ. Khi bà ấy nói ra chàng biết thiếp thấy mình nhơ nhớp đau đớn đến mức độ nào không? thiếp muốn rời xa chàng một cách yên lặng, và hôm nay, thiếp hiểu rõ chàng sẽ đến đây gặp thiếp nên đã chuẩn bị trước những gì cần phải nói với chàng rồi – EC thở dài, nàng cũng buồn bã lắm.
_ ta không quan tâm, vậy thì chúng ta hãy bỏ đi, nếu họ thật sự không chấp nhận chúng ta thì việc chúng ta ra đi hay ở lại có gì là quan trọng! hãy cùng ta, dù sao ta nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng – JJ nắm lấy tay nàng nhưng nàng đã nhanh chóng rút lại.
_ không thể được, thiếp không thể để chàng vì thiếp mà đánh mất đi những thứ quan trọng hơn, những gì thiếp có thể làm được cho chàng chỉ là thỏa mãn chàng, làm cho chàng cảm thấy vui vẻ như giải thoát được một gánh nặng nào đó. Tuy nhiên, thiếp không phải vì điều đó mà làm chàng hiểu lầm rằng thiếp muốn làm con dâu của nhà họ Kim. Thiếp cũng có tự trọng của thiếp và thiếp muốn chàng tôn trọng quyết định của thiếp – EC lạnh lùng nhìn chàng – thiếp thật sự không yêu chàng. Trong tim thiếp chỉ có một người mà thôi, thiếp khuyên chàng đừng lún sâu vào hố bùn tình ái này nữa. Chàng nên tìm một người thật sự yêu chàng và chàng cũng yêu người đó nữa – EC đặt đàn qua một bên đứng dậy khỏi chỗ và ra đứng ngay cửa – xin chàng về cho, đã không còn sớm.
_ người mà ta thật lòng yêu thương chỉ có nàng, ta không phải dùng nàng để giải thoát gánh nặng gì đó mà là vì ta thật lòng yêu nàng. Ta làm việc đó vì ta yêu nàng, ta rất muốn cùng nàng đi tiếp con đường này. Nếu phải đi chung với người nào khác thì ta nguyện sẽ bảo vệ nàng mãi mãi, sẽ ngóng chờ nàng. Dù nàng có làm gì ta đi nữa, dù nàng có thuộc về ai đi chăng nữa thì ta vẫn không quan tâm, ta vẫn có nàng trong tim, vẫn sẽ chờ đợi nàng. Ta không thể ích kỷ muốn nàng ở mãi bên ta, nhưng nàng cũng không thể ích kỷ không cho ta có quyền mong nhớ nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng được. Ta đã phải thuyết phục bao lần nàng mới hiểu rằng ta không quan tâm thân phận hay bất cứ điều gì cả. Chỉ cần nàng là nàng thì ta đã hạnh phúc lắm rồi, nàng có hiểu không? – JJ mắt đỏ hoe, vẫn rất kiên quyết.
_ thiếp không yêu chàng, dù chàng chờ đợi mấy cũng thế thôi. Liệu chàng có vượt qua được sự ghen tuông không? liệu chàng có thật sự cao thượng đến mức độ nhìn người mình yêu trong tay người đàn ông khác mà chấp nhận được không? hãy tự hỏi bản thân mình đi, thiếp không nói thêm nữa, chỉ là ở chàng thôi. Nếu chàng có thể dễ dàng chấp nhận được những chuyện đó thì bản thân chàng thật sự không tồn tại. Chàng có phải là phật pháp hay là tiên không? chính chàng không phải thì dù có chết đi chàng cũng không thể chấp nhận được sự thật này. Một sự thật khác mà chàng không muốn cũng phải chấp nhận đó là thiếp không có chàng trong lòng. Nếu thiếp đồng ý ở bên chàng cũng được nhưng chàng sẽ hạnh phúc khi lấy một cái xác không hồn chứ? Chàng sẽ chịu đựng được bao lâu?
_ vậy tại sao nàng lại làm cho ta nuôi hi vọng rồi đẩy ta vào hố sâu tuyệt vọng như thế chứ? Nàng đã từng nói rằng sẽ ở bên ta còn gì? Vậy những lời nói đó chẳng có nghĩa lý gì với nàng sao?
_ thiếp chỉ nói rằng thiếp sẽ chấp nhận lời cầu hôn của chàng. Đúng, thiếp đã chấp nhận nó nhưng rồi thế nào, mọi chuyện có suôn sẽ không? hay những gì thiếp nhận được chỉ là lời từ chối hay thậm chí lăng nhục bằng văn chương của mẹ chàng? Vì bên chàng, vì chấp nhận lời cầu hôn của chàng mà thiếp phải gánh chịu những chuyện như thế sao? Chàng có nghĩ cho thiếp không? – EC nói rồi lạnh lùng nhìn JJ, không cho chàng thêm một cơ hội nào cả - mong chàng hãy nghĩ cho kĩ và giờ thì hãy về nhà của chàng đi. Thiếp cần phải nghỉ ngơi.


EC lặng lẽ nhìn ra cửa sổ chứ không nhìn JJ. Chàng không biết mình phải làm gì ngay lúc này nhưng chàng hiểu rằng mình đã phạm một sai lầm lớn. Chàng đã làm nàng đau khổ rồi và điều duy nhất chàng lĩnh hội được chính là nàng còn đau khổ hơn những gì mà chàng nhìn thấy tại đây. Gương mặt lạnh lùng dường như không để tâm chuyện gì lại thật sự có nhiều điều chẳng thể giải bày cùng ai.
Chàng luôn muốn trở thành người quan trọng nhất của nàng, trở thành người để nàng giải bày mọi chuyện nhưng rất tiếc, chàng hiểu rõ điều này nhất, chàng không bao giờ trở thành người như thế.



Đêm dài đằng đẵng, tự nhiên trong lòng YB thấy nao nao. Chàng đang bên cạnh JH nhưng không thật sự vui vẻ, cả nàng cũng thế. Dường như có một nỗi lo giữa họ.


_ chàng đang lo lắng sao? – trong vòng tay YB, nàng hỏi.
_ phải, ta cũng chẳng hiểu tại sao ta lại lo lắng như vậy, chỉ là lo lắng thôi – YB trả lời, đôi mắt nhìn vào mắt nàng, buồn thảm.
_ thiếp cũng vậy, bỗng nhiên lại thấy buồn vô hạn, trong lòng thiếp thấy không yên – JH đặt tay lên má chàng – nhưng thiếp vẫn rất hạnh phúc khi có chàng bên cạnh – JH dịu dàng khi YB đặt lên môi nàng một nụ hôn dài.



JH nhắm nghiền mắt và chờ đợi nhưng không phải chờ đợi nụ hôn kết thúc mà là chờ đợi những chuyện lẽ ra đã phải xảy ra từ lâu rồi. Nàng mong muốn chàng thật sự vào sâu trong cõi lòng nàng, thật sự cùng nàng đến cực trào, cùng nàng thăng hoa. Họ chỉ mới có được thực nghiệm về cảm giác giữa hai cơ thể mà thôi chứ chưa thật sự trở thành của nhau được. JH muốn mọi chuyện kết thúc nàng muốn trở thành người của chàng thật sự chứ không phải chỉ là phần xác.
Nụ hôn chợt dừng lại nhưng đôi môi chàng vẫn còn đặt trên đó, vẫn đặt trên môi nàng hơi ấm tuyệt vời. JH mở mắt, nhìn vào mắt chàng ở cự ly gần vô cùng rồi nàng khẽ đẩy người ra xa một chút rồi lại dấn tới một nụ hôn sâu sắc hơn. Có thể nói lần này chính JH là người chủ động.


YB ghì chặt bàn tay lên vai nàng, cắn nhẹ vào môi nàng. Thật sự vết thương đó có nhỏ ra một ít máu nhưng nó không làm nàng đau đớn tột độ, chỉ làm cho nàng cảm thấy được kích thích hơn thôi. Trong mắt nàng hiện giờ có một ngọn lửa tràn đầy năng lượng như có thể thiêu đốt cả đôi mắt YB.
Chàng hôn vào xương quai xanh của nàng, gần cổ rồi cảm nhận được bàn tay mảnh dẻ ôm chặt lấy vòng eo thon.


Bỗng có tiếng động ngoài cửa, YB lập tức buông nàng ra và hướng ánh mắt ra ngoài. Lập tức chàng thấy bóng người vút nhanh khỏi cửa phòng. Chàng hiểu rằng mình đã bị phát hiện, nhanh chóng chỉnh chu trang phục chàng ngồi cách xa nàng. JH như hiểu ý, cũng hoàn thành việc đó trong chốc lát.


_ YB, sao chàng lại như thế? – JH xem lại đầu tóc, vừa hỏi chàng.
_ ta xin lỗi, ta thật không muốn mọi chuyện thành ra thế này nhưng ta vừa thấy một bóng người ngoài kia. Chắc rằng đã có người phát hiện, nếu chuyện này đến tai KJN thì chúng ta nhất định không thể tồn tại. Nàng phải mau chóng thoát hiểm – YB lo lắng nhìn JH.
_ chúng ta cùng đi – JH đáp lời – thiếp ra đi còn để lại mình chàng sao có thể? Chẳng ai trong chúng ta biết được ông ta sẽ làm gì thiếp hay chàng – JH vô cùng lo lắng, nắm tay chàng – xin chàng đừng từ chối nữa.
_ ta không chắc, nhưng trước tiên nàng phải đi đã ta sẽ theo sau – YB đón nhận bàn tay đó, chàng thấy mình thật bất tài.
_ thiếp chẳng mong hạnh phúc nếu không có chàng, chàng hiểu những gì thiếp nói chứ?
_ ta hiểu, chính ta cũng chẳng hạnh phúc được nếu không có nàng và càng không thể hạnh phúc khi nàng gặp nguy hiểm, ta hi vọng nàng đừng ở lại, nấn ná mà hỏng việc đó.


Bóng người mà YB vừa thấy không ai khác là thuộc hạ của KJN, cô ta đã đến gặp ông để nói ra những gì mình vừa thấy. MH không có mặt để canh chừng cho họ, lúc ấy nàng đã đi ra sau để rửa mặt rồi. Thật là chuyện không may đối với YB cùng JH. Chuyện này bại lộ chẳng khác nào phải chết, tình thế không còn như trước nữa rồi.

_ có chuyện gì mà ngươi đến đây? – KJN hỏi, vẫn đang rất hứng thú với những bức tranh của YB vẽ JH.
_ thưa chủ nhân, có người đã phản bội người – cô ta với ánh mắt sắc như dao lên tiếng – chính phu nhân đã gian díu với người khác.
_ ngươi đừng xằng bậy, sao nàng có thể gian díu với ai khác chứ? Trong phủ của ta chẳng khác gì chốn cá chậu chim lồng, nàng chẳng có dịp nói chuyện với người ngoài nữa là nghĩ đến chuyện gian díu – KJN hỏi kĩ, ông tuy đang ngụy biện bản thân nhưng thật chất đã thấy không yên.
_ đó hoàn toàn là sự thật, tôi đã chứng kiến tận mắt phu nhân và Hye Won ôm hôn nhau trong khuê phòng của bà, chỉ vừa thấy là tôi đã đến báo ngay cho chủ nhân. Tôi thật không muốn chủ nhân bị phản bội – cô ta đáp rất nhanh và rõ ràng từng từ, gương mặt vẫn rất lạnh lùng, vô cảm. Chẳng có gì làm cô ta hoảng hốt được cả.
_ mau tới đó ngay, ta không thể tha thứ cho ai phản bội ta – KJN đứng dậy, nhìn trông rất bực tức. Ông không kìm nổi bản thân nữa rồi. Những gì mà cô ta nói đều đọng lại trong ông và chuyển thành nỗi oán hận.



https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

chào
hồi gay cán dã đén
heheheh chờ mãi mới tới giây phút này
mong chap sau quá

moonly


Member
Member

mình đọc truyện bạn viết cũng lâu rùi
hôm nay mới dăng ký thành viên, mình thích cách sáng tạo của bạn cố lên nhé
mong chờ chap sau chào

Admin

Admin
Admin
Admin

Đã lâu chưa post tiếp, lần này post nhiều chút hen ^^

Chap 54:


Vẫn nhớ về lời dặn của hoàng thượng, HD cần đến tìm YB để truyền đạt những gì người nói. Nhưng ông không thể đến phủ của KJN lộ liễu thế được, khó có thể tìm chàng kiểu đó. Ông sẽ lại nhờ người đem cho chàng một tờ giấy để hẹn gặp bên ngoài. Có khi cách đó thuận tiện hơn.
Nghĩ đến đó, ông liền lấy giấy mực và bắt đầu viết những gì mình cần phải viết.

“Ta có chuyện cần gặp trò gấp, ta có lời của hoàng thượng cần phải chuyển cho trò. Có thể gặp nhau bên ngoài, ngay trên núi kia.”

Viết xong ông gấp lại để vào trong áo rồi lặng lẽ bước ra ngoài, YS đã đứng ở đó trông chờ ông. HD nghiêm mặt rồi bước đến cạnh nàng. Ánh mắt có phần sắc hơn lúc nãy, HD lên tiếng trước.

_ ta cần phải đi, ta có thể không dám xin muội tha thứ cho ta nhưng ta cũng muốn rằng muội sẽ quên ta đi. Ta xin lỗi khi không thể ở lại hay cho muội thêm cơ hội gì đó. Nếu muội cảm thấy ta ở đây thật quá khó khăn cho muội thì việc ta rời đi chính là việc tốt – HD lạnh lùng nhìn nàng còn YS đã lệ lưng tròng, nàng chưa thể thốt lên câu nào – ta sẽ dứt khoát về chuyện ra đi này, dù nàng khóc cũng vậy thôi, đừng có trẻ con như vậy nữa.
HD toan bỏ đi thì YS nắm chặt tay ông lại và nước mắt chảy tràn.
_ phải, những lời muội nói đã quá đủ rồi, giờ nếu cứ níu kéo huynh thì muội nghĩ cả hai ta đều mệt mỏi. Huynh sẽ đi đâu? Huynh sẽ gặp ai và sẽ sống như thế nào, đó là điều muội quan tâm và muội rất muốn ở bên huynh để chiêm nghiệm điều đó. Có thể muội đã quá đáng lắm, đã tự cho rằng huynh là của riêng muội là vật sở hữu của muội. Nói cách khác, muội quá dai dẳng trong chuyện tình cảm này. Huynh đúng, có lẽ chuyện huynh đi sẽ là sự giải thoát và cũng là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này. Tuy nhiên, muội thật tâm mong huynh ở lại nhưng xem ra chuyện này là không thể được nữa. Muội không thể giữ được huynh nữa – YS bỏ tay HD ra rồi lau nước mắt trên má mình.
_ YS, ta thật lòng xin lỗi muội – HD ôm chầm lấy nàng, ông cũng ngấn lệ - ta cảm ơn muội đã hiểu cho ta, ta sẽ ra đi sớm thôi nhưng cũng không thể đi quá xa Han Yang này. Có lẽ chỉ chuyển chỗ ở, ta đã làm phiền gia đình muội nhiều – giọng nói của ông không còn lạnh lùng nữa mà lại thật dịu dàng – ta đi đây, xin muội đừng khóc nữa.

HD vừa bỏ ra ngoài thì LIM đến bên cạnh YS thở dài và lau nước mắt cho muội của mình. Ông đặt muội của mình ngồi lên phản ánh mắt dịu dàng như muốn khuyên bảo.

_ muội đừng buồn, ta tin muội đã hành động đúng. Đừng có buồn nữa!
_ muội đang rất buồn, buồn vì để huynh ấy ra đi. Buồn vì những gì huynh ấy nói là đúng mà muội thì không thể cãi lại hay bắt huynh ấy ở lại bên mình – YS tiếp tục khóc, nàng đang tự trách bản thân mình – nhưng muội cũng tin rằng muội đã đúng, muội nên để huynh ấy tự tìm lấy hạnh phúc của riêng huynh ấy.
_ phải, muội chu toàn lắm, rất tốt! huynh không định nói điều này đâu nhưng muội thật sự lảm huynh tự hào đó – LIM xoa đầu nàng rồi nàng mỉm cười nói cảm ơn huynh trưởng của mình.


Flashback

Bầu trời trong xanh thật đẹp, chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy nên HD khẽ huýt sáo lạc điệu. Ộng muốn đến vách núi kia để có thể có được cảm hứng vẽ vời. Nghĩ đến đó thì ông liền thực hiện. Vách núi đó cũng gần chỗ Seo Jin bạn ông ở.
Gặp SJ, HD luôn mỉm cười và hai người hay ngồi cùng nhau uống rượu.

_ tiểu nữ của huynh đã lớn rồi nhỉ? Nhớ ngày nào – HD mỉm cười nhìn SY – hồi đó con bé tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu nhiều về nghệ thuật rồi.
_ đệ cũng có công đấy chứ, HD. Đệ làm cho SY nó biết đến vẽ vời đó chứ, nếu không có đệ chắc ta cũng không biết phải làm sao đâu – SJ cũng cười. Nhìn con gái mình thật trìu mến.
Đoạn kêu SY lại bên cạnh rồi nhìn HD.
_ con đã lớn nhiều rồi, thúc muốn tặng món quà cho con – HD mỉm cười xoa đầu cô bé rồi đưa ra một cây bút lông vẽ bằng gỗ - xem thử có thích không?
_ dạ, con cảm ơn thúc, con thích lắm – cô bé mỉm cười, tỏ ra rất thích thú với món quà mới của HD.
_ HD, sao đệ phải tốn kém thế làm gì, đến đây chơi là ta vui rồi! – SJ trách HD, nhưng vẫn rất vui khi con gái mình vui như thế - cảm ơn đệ nhé.
_ không có gì đâu huynh, đệ chỉ muốn cho con bé có được một niềm động viên của đệ thôi mà – HD trìu mến nhìn SJ.
_ ta xin cảm ơn đệ lần nữa – SJ rót trà cho HD, cả hai cùng nhìn núi trời.


End Flashback


Ông vẫn còn nhớ đến SY, không biết giờ này đã ở đâu mà có còn sống hay không nữa. Nghĩ đến đây HD thấy đau lòng. Lẽ ra ngày xưa ông phải đến sớm hơn nữa, nếu chỉ còn một chút nữa thôi thì chẳng có chuyện gì có thể xảy ra được. Cả nhà SJ bị thảm sát thật dã man, chẳng còn lại gì ngoài một viễn cảnh kinh khủng. HD không bao giờ có thể quên được những hình ảnh đó, chúng đã in sâu vào tâm trí và kí ức của ông mất rồi.


Cơn giận của KJN thật sự không ai có thể làm nó dịu xuống. Những gì ông nghe thấy từ thuộc hạ của mình có lẽ đã là một vết dao chí mạng ông. Ông không giữ được bình tĩnh vốn có nữa. Tất cả đều không làm ông dừng lại được. KJN nhất định sẽ băm nát YB ra trăm mảnh nếu bắt gặp được cảnh tượng đó.
Cánh cửa mở ra, KJN bước vào xem xét. Trong phòng không còn bóng dáng họa công cùng nương tử mà giờ chỉ còn mình JH mà thôi. Nàng vẫn ngồi bên cây đàn của mình. MH vừa bước vào đã cúi đầu chào gia chủ rồi tiến đến bên JH mới đứng dậy nhường chỗ cho ông.


_ nàng ở đây một mình sao? – KJN ngồi xuống rồi hỏi nàng. MH đưa ra một chum trà, rót lưng chum rồi quay ra ngoài.
_ không, tiểu nữ mới ở đây cùng họa công để vẽ tranh, giờ họa công ấy đã đi rồi – nàng nhỏ nhẹ trả lời, gương mặt vẫn bình thản không có gì là lo lắng.
_ vậy à! ta cũng nghĩ như thế, phải mau mau rời khỏi để không bị phát hiện chứ gì! – không động đến trà, ông nhìn thẳng vào mắt nàng. Giọng nói lạnh băng trầm trầm.
_ lão gia nói gì tiểu nữ không hiểu, phát hiện gì cơ ạ? – JH nhăn trán nhìn ông, nàng đương nhiên đã hiểu hết nhưng lại phải giả vờ như không. Điều đó thật khiến nàng thấy khó chịu.
_ thôi, không có gì cả, chỉ là ta thuận miệng nói vậy thôi. Ta không muốn thấy nàng quá gần gũi với HW đâu, nàng hiểu ý ta chứ. Muốn vẽ tranh gì thì hãy đợi có mặt ta nữa rồi hẵng vẽ, ta muốn được xem HW vẽ tranh – ông uống trà rồi thong thả nói – được chứ?
_ vâng, ý của lão gia tiểu nữ sẽ nghe theo, nhưng thiếp sẽ không nghĩ đó là sự giám sát mà lão gia dành cho thiếp, có đúng thế không? – JH rót thêm trà vào chum của KJN.
_ trà hôm nay nhạt quá, ta không thích thế, châm bình khác đi – ông đặt chum trà xuống bàn rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Trước khi hoàn toàn ra khỏi, ông quay lại nhìn nàng – ta hi vọng nàng không châm quá nhiều nước vào bình trà này, sợ rằng sẽ lại nhạt như bình cũ và như thế thì lại phải đổ đi, không hay chút nào – ông mỉm cười với nàng nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
_ tiểu nữ sẽ không để cho bình trà này bị nhạt nhưng nếu nó quá đặc, tiểu nữ nhất định sẽ châm thêm nước, như thế sẽ dễ uống hơn – JH đáp lại, ánh mắt nàng nhìn ông khó dò rồi lui vào trong vài bước – tiễn lão gia đến đây!

KJN bực tức tiến đến ngay phòng của YB. Ông biết rằng những lời nói kia của nàng đang khiêu khích ông. Nhất định ông phải có biện pháp theo dõi nàng hay chí ít là để tâm đến nàng, để tâm đến mối quan hệ giữa nàng mà YB. Ông không tin rằng mình lại bị nàng phản bội như thế.
YB đang ở bên trong sửa lại bức tranh cho hoàn chỉnh. Chàng đã biết rõ rằng KJN sẽ đến tìm mình, nhất định phải bình tĩnh hết mức.

_ được lão gia hạ cố, thật quá vinh hạnh cho tại hạ! – YB cúi đầu chào rồi nhường chỗ cho ông.
_ không có gì là ghê gớm, chỉ là muốn đến xem ngươi làm việc thôi – KJN ngồi đối diện chàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào những bức tranh – nét này hơi đậm rồi, sửa lại một chút đi!
_ không đậm đâu thưa lão gia, tại hạ nghĩ rằng như thế mới tô điểm được bức tranh, mới tạo được điểm nhấn – YB đáp, lòng chàng vẫn đang rất xáo trộn.
_ điểm nhấn ư? Chẳng phải phu nhân đã quá đẹp để tạo điểm nhấn cho bức tranh rồi sao, không cần phải tô đậm thêm nét đâu – KJN vẫn nhắm vào nét bút của chàng – sửa lại theo ý ta đi.
_ về quan điểm của tại hạ thì không thể sửa lại, nó chính là điều mà tại hạ mong muốn thể hiện nhưng tại hạ sẵn sàng vẽ lại một bức khác để giao lại cho lão gia, nhưng tại hạ không làm vậy, tại hạ biết lão gia không thích. Người không thích một bản sao giả tạo làm người ta thấy phát ngán. Nhưng nếu thế thì xin lão gia hãy tôn trọng những gì mà tại hạ sáng tạo nên – YB nhất định không sửa lại theo ý của ông.
_ ngươi hôm nay thật mạnh miệng, không chịu sửa theo ý của ta nữa sao! Ngươi đang làm cho ta đấy, ta có thể đuổi ngươi đi bất cứ lúc nào, ta đã mua ngươi rồi mà – KJN chỉ trả lời lại thật nhẹ nhàng, ông không cố tổ ra giận hay bực mình.
_ tại hạ không có ý đó nhưng là một họa công, tại hạ hiểu điều gì tốt nhất cho những bức tranh của mình, mong lão gia có thể tin tưởng vào tại hạ - YB cũng đáp lại, chàng nhìn ông bằng một ánh mắt sắc như dao.
_ được thôi, ta không thể làm khác được, ta tin ngươi sẽ dồn hết tâm sức vào tác phẩm, vào tâm huyết của ngươi. Ta không hề muốn ngươi dừng những tác phẩm của chính mình để làm một việc không hay, gây cho ngươi những phiền toái không đáng, được chứ! – ông lại nhẹ nhàng nói với chàng. KJN đứng dậy bước ra khỏi phòng chàng.
_ xin tiễn lão gia đến đây! – YB đi theo ông một đoạn rồi đi ngược vào trong.

YB đã biết chuyện gì sắp xảy ra với mình và JH. Chàng không thể để mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng này được, nhất định JH phải đi. Không cần biết lâu mau, chàng phải cậy nhờ một vài mối quan hệ để có thể cho thực hiện kế hoạch thật chu toàn. YB dự định bỏ đi cùng nàng, mãi mãi rời khỏi đây, chỉ có hai người xây dựng hạnh phúc thực thụ.

Chảng nghĩ rằng JH cũng sẽ thuận theo ý chàng thôi, tuy nhiên, giờ chưa phải lúc để nói những chuyện xa vời đó. Hiện tại vẫn phải đấu tranh chống lại KJN. Họ có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào, những lần tiếp xúc của họ nhất định sẽ bị giám sát nghiêm khắc chứ không lỏng lẻo như trước. Nghĩ đến đó, chàng thay y phục rồi đi ra ngoài như mọi ngày vẫn làm.

Phải làm thế nào thì mọi chuyện mới êm xuôi đây? YB tự hỏi bản thân mình như thế, chàng vừa đi vừa nghĩ. Có một cậu bé đem mảnh giấy đến đưa cho chàng, là nội dung thư của HD. YB đưa vài đồng lẻ cho cậu bé rồi thở dài khi đọc xong mảnh giấy.

YB sẽ lên núi gặp HD. Chàng không biết đó có phải là điều đúng đắn hay không nhưng nhất định phải đi thử một lần. Mà có khi chàng cũng sẽ giúp đỡ được mình và JH điều gì. Trời se lạnh khiến YB hơi co người. Chàng từ xa đã nhìn thấy HD đang nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
YB bước đến thật gần ông, chờ đợi một lát rồi mới bắt đầu nói.

_ thầy chờ con lâu chưa ạ? – bằng cách xưng hô lễ phép YB đã thật sự quay lại giọng nói xưa, không phải lạnh lùng như những hôm trước.
_ cũng không lâu lắm – HD không quay mặt lại, chỉ thở dài ra một làn khói trắng – hoàng thượng muốn hỏi trò xem trò cần gì, người sẽ không bạc đãi – HD quay sang nhìn YB đang đứng nhìn ông – vì sự cống hiến của trò.
_ con có một ước nguyện – YB đáp lời sau một thời gian khá dài – nếu thấy có thể nói với người rằng con muốn rời khỏi Han Yang này liệu người có đồng ý! – ánh mắt buồn bã nhìn ông.
_ sao cơ? Trò muốn rời khỏi Han Yang sao? Vì sao trò lại có ý nghĩ đó? – HD bất ngờ nhìn chàng, ông không tin vào những gì mình vừa nghe.
_ con không muốn ở lại đây thêm lần nào nữa. Con cũng không thể suốt đời như thế này được, nếu đây thật sự là cơ hội thì con muốn nhân cơ hội này mà rời khỏi Han Yang. Tránh xa chốn phồn hoa này để đến với những miền quê thôn dã chứa chấp kẻ bất tài như con – YB buồn rầu đáp. Chàng cần phải thực hiện kế hoạch này thôi.
_ trò thật lòng muốn đi sao? Đi cùng JH ư? – HD khẽ nhăn trán rồi nhìn thẳng vào mắt YB.
_ dạ vâng thưa thầy, quả đúng con muốn cùng JH đi khỏi đây, con không chịu đựng được cảnh nàng suốt ngày ở trong hang cọp được. Ai cũng cần được sống mà, con và nàng cũng thế - YB chậm rãi nói, giọng nói đầy lo lắng.
_ được, ta nhất định sẽ truyền đạt lại ý trò – nghĩ một chút, HD tiếp lời – mà trò biết đây là đâu chứ?
_ dạ thưa không, nơi đây con không có ấn tượng – YB trả lời ngay, quả thật đây là nơi nào chàng cũng không nhớ nổi.
_ cũng đã lâu rồi ta chưa đến nơi đây, huynh đệ của ta cũng như gia đình huynh ấy đã bị sát hại tại đây – HD đượm buồn – ta nghĩ rằng cho trò biết thì ta sẽ thanh thản hơn. Ngoài trò ra ta không nghĩ còn có thể cho ai khác hiểu được.
_ nơi đây quả thật con không có ấn tượng nhưng ngọn gió này thì thật rất quen, mùi hương cỏ nội này cũng phảng phất quanh mũi con không hề biến mất. Liệu ở đây có kí ức nào mà con không thể quên không? – YB hỏi, ánh mắt chàng đảo quanh một vòng, nước mắt chàng từ từ rơi.

Cơn gió này quá mạnh, nó thổi cỏ dưới đất tạt hẳn qua một bên. Tà áo bay trong gió làm cho HD và cả YB có một nguồn cảm hứng mạnh mẽ. Muốn thể hiện ngay tại đây ý tưởng đó.
_ ta không biết, nhưng ta có thể nói với trò rằng nơi đây thật sự có ý nghĩa quan trọng với ta. Ta vẫn không quên được SY, người mà ta nhất định dù hi sinh mạng sống cũng phải bảo vệ được, thế mà lại không thể thực hiện – HD ôm mặt ngồi xuống đất, YB cũng ngồi xuống cạnh ông, nét mặt ra điều rất khó chịu.
Chàng nằm vật ra đất, hoảng loạn la tứ tán. Dường như những cảnh tượng kia, những cảnh tượng nào đó trong kí ức của chàng hiện lên thật rõ ràng. Không thiếu bất cứ một chi tiết nhỏ nào. Không ngờ nó lại khiến chàng đau đớn đến cùng cực vậy.

_ YB, trò không sao chứ!? – HD đặt tay lên vai YB, ánh mắt lo lắng hướng về chàng – có sao không hả?
_ con....con không biết nữa – chàng la lên thất thanh, HD ôm chặt chàng vào lòng – thầy ơi! Thúc thúc...................

Chàng bỗng nhiên thốt lên những lời như vậy, như những kí ức kia đang kéo về lũ lượt.
_ đừng sợ YB, ta tin rằng trò sẽ không sao mà, Seo Yoon! – HD vỗ vào vai chàng, bất giác kêu tên SY, ông không kìm lại được, cứ thế mà tuôn ra thôi.
_ thúc ơi, cảm ơn thúc tặng con món quà này, nó thật đẹp quá chừng. Con nhất định sẽ vẽ cho thúc một bức tranh phong cảnh – YB nửa tỉnh, nửa mê nói với HD. Chàng thét lớn rồi ngất lịm đi.





https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 55:

HD đưa chàng vào trong căn nhà nhỏ. Đây không phải là nơi nào khác ngoài ngôi nhà của SJ. Ông lấy một chiếc khăn tay đặt lên trán đầy mồ hôi của chàng. YB không thể ngủ yên mà cứ liên tục kêu lên hai chữ “thúc thúc”. Bỗng nhiên HD thấy lạ, sao tự nhiên chàng lại nói về món quà mà năm xưa ông tặng cho SY, sao chàng lại biết được những chuyện đó? Hay chàng lại chính là SY, HD thầm nghĩ rồi ông tự gạt nó ra khỏi đầu. Sao lại như thế được, rõ ràng YB là đàn ông mà.
Vừa nghĩ đến đó thì YB ngồi bật dậy như đang mơ một cơn ác mộng, khiến chàng vô cùng hoảng sợ.
_ trò có sao không? đã tỉnh hẳn chưa? – HD hỏi, ánh mắt thật sự lo lắng nhìn chàng.
_ dạ, dạ - chàng bần thần nhìn xung quanh rồi nhìn HD – đây là đâu thưa thầy?
_ trò không nhớ gì hết sao? Đây là ngôi nhà trên núi, ban nãy trò ngất đi nên ta đưa trò vào đây – HD trả lời rồi đưa cho YB chum nước – uống một ít đi, trông trò có vẻ khát.
_ dạ, con cảm ơn thầy – YB cầm chum nước rồi uống cạn, rõ ràng là chàng đang rất khát.
HD nhìn chàng rồi thở dài. Ông thấy khung cảnh chỉ có hai người ở đây thật lạ lẫm, đã lâu rồi ông chưa trải nghiệm lại cảm giác này.
_ YB à! ta có thể hỏi trò một câu chứ?
_ vâng, xin thầy cứ hỏi – YB nhìn ông, ánh mắt hiếu kì.
_ ban nãy trò dường như đã mơ thấy ác mộng, trò liên tục nói về chuyện ai đó tặng quà cho trò và trò muốn đáp lại ơn đó bằng một bức tranh phong cảnh. Ta có thể biết thực hư không?
_ thầy.....................con có nói những chuyện đó ra sao? – YB bất ngờ, như vừa mới bị người ta bắt thóp.
_ có, nói rất rõ ràng và nhiều lần – HD khẳng định – như thế là sao?
_ con cũng không hiểu, trong đầu con hiện lên tên của một người, là Seo Jin. Giấc mơ ban nãy cũng là thấy tên người đó, người đó kêu con là Seo Yoon. Con cũng không biết sao lại có thầy trong ấy, lại kêu thầy là thúc thúc. Con hoàn toàn không nhớ gì cả - YB kể lại về giác mơ ấy cho HD nghe.
Vừa nghe HD đã hiểu ra nhiều điều, mắt ông rơm rớm nước. Ông tiến đến ôm chầm lấy chàng, làm chàng bất ngờ chống cự. Rồi HD buông chàng ra.

_ ta xin lỗi con, SY à, đã lâu rồi ta tìm con nhưng không thể tìm ra, thật may mắn khi con đã ở đây! – HD cầm tay chàng, YB giật ra.
_ thầy, ý thầy là sao, con là ai, SY là ai SJ là ai? Tất cả mọi chuyện là như thế nào?
_ con là Seo Yoon, SJ là cha trò, ta là bạn rất thân của SJ và – HD dừng lại một lúc để nhìn YB thật kĩ càng – và thật khổ cho trò khi phải cải nam trang – ông nói ngay không chút lưỡng lự.
_ thầy.....sao thầy biết được những chuyện như vậy, chuyện con giả trai....? – YB hoảng hốt nhìn ông, chàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
_ sao ta lại không biết cơ chứ, từ lâu ta đã tìm kiếm con, ta cảm thấy vô cùng có lỗi với phụ thân con. Cả mẫu thân con nữa, không biết được rằng SHP đã nhận nuôi con và ép con đi vào con đường này. Tài năng của con không phải để phí hoài như thế - HD kể cho YB nghe tất cả những gì chàng cần phải biết.


Duy chỉ có việc KJN là người đã sát hại SJ, cha chàng, là HD không nói. Ông biết mình nên im lặng tại đó. Chỉ cần một sơ xuất thôi thì chàng có thể mất mạng và bản tính nóng nảy đó của YB HD biết rất rõ. Cũng giống như SJ năm xưa.
YB liên tục rơi lệ khi nghe thấy những chuyện đó từ HD. Chàng không biết mình nên làm gì ngoài khóc cả. Mãi đến bây giờ chàng mới biết được mình là ai, sinh ra thế nào, trước giờ là người ra sao. Và hoàn cảnh thật của mình tồi tệ đến như thế. Chàng tự hận bản thân sao lại được sinh ra trên cõi đời này để rồi bây giờ chỉ còn là một tên bán nam bán nữ, chẳng giống ai.
Chàng sà vào lòng HD, nước mắt ông cũng giàn giụa rồi.

_ thầy ơi! Con thật sự rất kinh tởm bản thân mình, sao con có thể trở thành một kẻ bán nam bán nữ như thế khi cha mẹ con đã cho con một hình hài nữ nhi.
_ YB, trò không được phép nói mình như thế, ta vẫn xem trò là SY và cũng vẫn xem trò là YB. Một nữ nhi trong thân phận nam nhi thì sao chứ, chẳng có ý nghĩa gì cả, trò hiểu mà, đó chỉ là bề ngoài thôi. Ta quen biết một YB cũng như một SY có ý chí quyết tâm và lòng yêu cái đẹp thật thụ chứ chẳng phải là một kẻ bán nam bán nữ như trò vừa tự kinh bản thân mình. Ta cũng xin lỗi trò khi đã nói ra những lời đó, những lời mà ta không nên nói ra, ta hi vọng trò không trách ta – HD nói về chuyện ông đã tỏ tình với chàng với tư cách YB.
_ không sao đâu thầy, những chuyện như vậy con không còn đủ lý trí để nghĩ nữa rồi, sau này con cũng không biết mình nên làm gì đây. Con phải tìm ra người đã sát hại gia đình con, làm cho con trở nên như thế này. Nhất định con không thể bỏ qua được – YB nói rất kiên quyết, chàng vẫn không hiểu được ánh mắt buồn bã đó của HD.
_ YB, trò đừng như thế, hận thù chẳng giải quyết được chuyện gì cả - HD an ủi chàng – hãy xem như những chuyện đó đã qua đi có được không? ta tin SJ huynh cũng không vui vẻ gì khi thấy trò ôm hận mãi.
_ con không thể bỏ qua thưa thầy, tên sát nhân đó buộc phải đền mạng, phải trả giá cho những gì hắn làm với gia đình con, với cuộc đời của con nữa. Nếu như phải chết để có thể tìm được hắn, xé hắn ra làm trăm mảnh con cũng chịu được. Nhưng con không bao giờ cho phép mình tha thứ cho hắn, chuyện đó con không làm được. Lòng khoan dung của con không phải đặt ở đây! – YB kiên quyết bằng lời nói và ánh mắt. Cho dù HD có ngăn cản cũng không thể được.
_ vậy còn JH? Con định sẽ cho cô ấy đau khổ mãi ư? Con định mọi chuyện như thế sao? – HD hỏi về nàng khiến YB để tâm.
_ thầy......chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến JH, nàng sẽ không phải đau khổ gì hết cả, lần này ra đi con cũng biết rằng sẽ khó có thể gặp lại nàng rồi. Những chuyện như con có thể đi cùng nàng giờ đã kết thúc, con chưa đi đâu được khi chưa biết tên sát nhân đó là ai – YB phát âm từng chữ một, không có gì cho là chàng đang còn chưa tỉnh hẳn.
_ YB, sao ta nói hoài mà trò không hiểu vậy, ta biết nỗi đau mà trò phải chịu đựng. Ta đã chịu đựng nó nhiều năm rồi. Lúc ban đầu ta cũng đã nghĩ như trò vậy, ta đã không kìm chế được mà đi tìm kiếm tên sát nhân kia để trả thù cho SJ nhưng cuối cùng khi nghĩ lại, ta chẳng được gì cả. Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, điều quan trọng nhất là phải tìm cho ra trò, ta đã thực hiện được, nhưng giờ ta còn phải thực hiện thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa là chăm sóc trò thật tốt. Chứ không phải hướng dẫn trò để trò trả thù gây tổn thương cho bản thân – HD khuyên nhủ, vẫn không chắc chàng sẽ thay đổi ý kiến.
_ không đâu thầy, con không để bản thân bị tổn thương, con cũng hiểu những gì mà thầy lo lắng cho con nhưng con không thể để mọi chuyện như thế được, đâu thể để tên sát nhân đó thoải mái vô tư ngoài kia được. Thầy nói đã từng tìm kiếm tên đó, vậy thầy đã tìm được hắn chưa? Có manh mối gì chưa ạ? Con có thể xem qua không? – YB không hề từ bỏ, HD đã đúng.
_ biết thì sao chứ? Manh mối gì chứ? Trò biết hắn là ai rồi thì trò có thể thắng được hắn sao? Ta có thể nói cho trò biết rằng trò không thể đâu – HD gằn giọng, ông không thể khuyên nhủ được chàng rồi – hắn ta không phải là tay vừa, và điều quan trọng là trò không thể mất đi mạng sống được. Trò không thể giữ lại sự nóng nảy của bẩn thân nữa. Hãy quên nó đi – ông bước ra khỏi nhà, ông không muốn YB hỏi thêm bất cứ gì về chuyện này, nó hoàn toàn sẽ khiến chàng bước vào một ngõ cụt.
_ thầy ơi – chàng chạy theo, bên ngoài trời lạnh làm YB khẽ ho – xin thầy hãy nói ra cho con biết hắn là ai, dù con không thể trả thù cho cha mẹ con nhưng con cũng có thể hận hắn. Con còn có thể biết được ai đã gây ra những chuyện đó cho mình.
_ trò sai lầm to rồi, sao ta có thể để cho trò biết được hắn là ai cơ chứ, trò nên vào trong nhà đi, nó sẽ giúp trò bình tĩnh hơn. Việc không biết được hắn là ai thật sự không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của trò sau này nhưng nếu biết được rồi thì đó thật sự sẽ là bất hạnh – HD nói ngay rồi đứng nhìn xuống con đường dài phía dưới.
YB quỳ xuống trước mặt ông khiến HD bất ngờ ngồi xuống ngang tầm chàng.
_ trò làm gì vậy? mau đứng lên!
_ con không đứng lên đâu ạ, thầy hãy cho con biết hắn ta là ai, con nhất định không từ bỏ được điều đó đâu, dù con không trả thù được theo cách mà con sẽ làm thì con cũng sẽ quyết liều chết với hắn. Nếu con không biết được hắn là ai thì cả đời này con cũng sẽ sống trong nghi hoặc, con sẽ không thể tin bất kì một ai khác, nên xin thầy hãy cho con biết. Dù sao đó cũng là một điều thầy làm cho con để con nhớ ơn thầy mãi mãi – YB nước mắt giàn giụa.
_ trò thấy xứng đáng sao? Vì một kẻ sát nhân mà lại hi sinh cả cuộc đời này, không phải ta không thể nói ra nhưng chuyện nói ra và chuyện có nên nói ra hay không là cả một vấn đề. Sao ta có thể để trò hi sinh tuổi trẻ của bản thân vào những chuyện thù hận được!
_ vậy thầy nghĩ rằng con sẽ sống cuộc đời còn lại của mình với một ý nghĩ rằng không sao đâu, mọi chuyện đã kết thúc, rằng ồ, cha mẹ mình đã chết như thế dưới tay kẻ sát nhân kia và thật sai lầm khi nghĩ đến ý định trả thù ư? Thầy muốn con phải như thế sao? Xem như chẳng có chuyện gì xảy ra và cứ để mặc tên đó sống một cách thoải mái mà không phải trả giá gì ư? Thầy cho rằng con sẽ chịu đựng được ư? Nếu thế chi bằng con chết ngay tại đây thì con sẽ chịu đựng được những chuyện như thế.

YB hét lên, chàng không phân biệt được ngày đêm, nóng lạnh gì nữa rồi. Tất cả đối với chàng bây giờ chỉ như một màn đêm đen đặc, không ẩn chứa những gì có thể nhìn thấy được nữa. Chỉ là một không gian đầy rẫy đau đớn và hận thù.

_ hãy về đi, hai ngày sau hãy đến tìm ta ở đây. Ta sẽ cho trò biết, nhưng nếu trò đến sớm hơn thì một chữ ta cũng không nói. Hãy suy nghĩ cho thật kĩ và nếu có thể thì hãy quên hết hận thù đi – HD đứng lên, không đỡ YB đứng dậy mà bỏ đi hẳn, ông không buồn nhìn lại, cũng không quan tâm xem chàng hành động ra sao.

Ông hiểu rằng những chuyện như thế đối với chàng thật sự là một cú sốc lớn. Hai ngày chẳng là gì cả, chàng sẽ không bao giờ quên được hận thù và cũng không thể tha thứ cho kẻ đó. Nhưng ông có thể làm giảm lòng căm hận đó bằng cách nào chứ. Ngoài việc trì hoãn thì HD không nghĩ ra cách nào khác. Vậy hai ngày tiếp theo sẽ ra sao? Chàng sẽ liên tục bần thần như thế ư?
Bầu trời không làm bạn với ông, nó tối dần đi như lòng ông vậy. Như ngõ cụt mà ông đang ở đó, như tình cảm mà ông đang vô cùng lẫn lộn, có thật là ông yêu chàng không? với tư cách một người con gái. Nhưng HD vẫn thấy nhẹ nhõm khi người ông yêu không phải YB mà là SY, con người thật thụ trong chàng. Ông không quên đi bất cứ kí ức nào của ông và SY. Tuy chỉ là những năm tháng ngắn ngủi và đứt đoạn nhưng đó hoàn toàn là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Bên cạnh ông khi đó còn có cả YJ nữa, người phụ nữ ông vẫn nhớ đến, vẫn kính trọng, vẫn có một tình cảm hơn cả tình yêu. Bước đến vách núi năm xưa nàng đã gieo mình, HD hiểu rõ mình còn nhớ nàng lắm. Cái cảm giác muốn đến bên nàng bây giờ đã trở lại. Ông có lẽ cần đi theo nàng để không cần phải suy ngẫm gì đến thực tại, không cần biết bản thân phải làm gì cho đúng cũng như không cần phải lo lắng gì cho ai, cho thời cuộc này.
Thế nhưng như thế có quá ích kỷ không? nếu chết như thế thì có phải quá vô nghĩa không? việc một nam nhi nên làm trên cõi đời này là gây ra những chuyện động trời động đất rồi kết thúc cuộc đời bằng một cuộc phiêu lưu xuống vực thẳm. Chỉ cần chết là xong ư, chỉ cần chết là không biết gì cả ư? Tất cả chỉ tồn tại khi ta còn sống ư? Hay những chuyện gì sau khi ta chết thì cứ để mặc nó, chẳng liên hệ gì ta nữa? mặc cho người thân của ta bị ruồng bỏ, mặc cho họ đau khổ đến cùng cực cũng như cứ mặc cho dòng đời tiếp tục xuôi ngược, bản thân ta đã hết trách nhiệm, ta đã làm quá nhiều cho cuộc đời?
HD không thể kết thúc như thế, ông biết mình thật ích kỷ trong một khoảnh khắc nhưng lòng yêu thương YB trong lòng ông đột nhiên dâng lên sâu sắc. Ông biết mình đem cái chết ra để trốn tránh là không thể thực hiện, là không phải là đàn ông, là không đáng sống trên đời này.
Mọi chuyện ông làm cho đến nay có thể là sai trái nhưng sau này nhất định ông không thể để cho những chuyện đó lặp lại. Nếu không để cho YB hạnh phúc thì chí ít ông cũng phải để cho chàng cảm nhận cuộc đời bằng một đôi mắt thật khác, để sao cho khi nhìn ngắm cuộc đời này, chàng vẫn sẽ có chút gì đó vui vẻ, không đau đớn nữa.

YB thẫn thờ về phủ của KJN. Chàng về phòng, không nói một câu nào với ai. Sự im lặng đối với chàng là liều thuốc an toàn nhất hiện tại. Những tiếng ồn, xì xảo xung quanh chàng chẳng là gì cả. Điều mà chàng có thể cảm nhận hiện giờ là sự đau khổ đến cùng cực. YB biết mình cần phải tìm ra kẻ thù giết chết cha mẹ chàng, làm cho cuộc đời chàng trở nên đau đớn đến thế này và dù có phải chết thì cũng phải đi cùng kẻ ấy. Lời HD nói với chàng, tất cả đều không đọng lại gì cả, mọi thứ đều khiến chàng thấy mệt mỏi, ngay cả chuyện vẽ vời.
Niềm đam mê duy nhất của chàng nay cũng đã bị nỗi đau chiếm lấy. YB không còn hơi sức đâu để tiếp tục nữa. Đêm nay sẽ có một bữa tiệc tại đây và chắc chắn chàng sẽ phải ra vẽ lại nhưng có lẽ hôm nay không phải lúc. Mà cũng có lẽ là sau này chàng không thể gặp JH một cách quang minh chính đại nữa, phải lén lút hay không thể gặp được.
YB rơi lệ, chàng không nhăn trán hay biểu lộ bất cứ thái độ nào cả. Chỉ im lặng rơi lệ. Dường như nỗi đau đó đối với chàng rất lớn, lớn đến nỗi không thể khóc lên thành tiếng, chỉ có thể là những giây phút tự buồn thế này và cũng là thời gian khiến chàng đau đớn hơn mà thôi.
Có tiếng người bên ngoài, là giọng thuộc hạ của KJN. Giọng nói khiến YB như tỉnh lại, lau hết nước mắt trên má rồi đứng dậy ra tiếp đón. Ánh mắt sắc như dao của cô ta chạm vào mắt YB khiến chàng lập tức nhìn đi hướng khác.

_ lão gia muốn họa công đêm nay hãy đến họa cho bữa tiệc quan trọng này – cô ta lên tiếng, lần này thật lạ lùng, sao KJN lại cho cô ta đến để thông báo chuyện này chứ?
_ ta không thể có mặt ở bữa tiệc này được, hãy nói với lão gia rằng ta rất xin lỗi – YB đáp lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta. Xem ra chàng không bị khuất phục bởi ánh mắt đó nữa.
_ lão gia chỉ muốn truyền đạt với họa công như thế, tôi cũng chỉ nói có như thế. Nếu có chuyện gì không hợp ý hay có ý kiến gì thì họa công hãy đến gặp trực tiếp lão gia, đó cũng là lời của người – cô ta vẫn nói bằng một giọng rất đều đều và cực kì lạnh lùng.
_ ta cảm thấy không được khỏe, nếu như để ta thực hiện vẽ lại bữa tiệc đó thì ta chắc rằng ta sẽ không làm tốt đâu. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô đã truyền đạt như thế, ta sẽ đến gặp lão gia để xin ý kiến – chàng nói xong rồi quay người bỏ vào trong. Không nói thêm lời nào với cô ta cũng không đợi cô ta nói thêm lời nào.


Trong chốc lát chàng thấy mình ngông cuồng quá, lỡ như một hành động nhỏ đó của chàng có thể gây nên họa sát thân thì sao. Tuy nhiên, chàng vẫn không màng đến cái chết, chỉ thấy nhục nhã và tiếc rẻ cuộc đời này nếu như không thể trả thù cho cha mẹ mình mà thôi.
YB thay y phục rồi đến gặp KJN. Chàng không muốn kéo dài những chuyện như thế này. Mà chàng cũng chẳng muốn để tâm đến nó. Nhưng dù gì cũng là người dưới, nên làm những điều này là phải. Không nên chống đối làm gì. YB thất thần vô cùng, chàng không nghĩ mình lại như thế. Từ lúc biết chuyện, chàng không khác gì một người mất hồn cả. Làm chuyện gì cũng không xong, ngay cả chuyện thay y phục cũng bị thiếu hụt giầy dép. Đến được nơi KJN đang ở, là phòng của JH, chàng cũng đã mất không ít thời gian.
Bước vào trong, đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc. YB cúi chào hai người rồi ngồi xuống, đối diện với KJN và bên cạnh JH. Chàng chìm đắm vào cơn mơ, chìm đắm vào tiếng đàn kia nghe thật hay, thật cuốn hút. Sự thất thần của chàng cũng tan biến theo tiếng đàn. Nó đã chuyển sang một mức độ khác, mức độ bay bổng đến kì lạ.

Khi tiếng đàn kết thúc cũng là lúc YB quay về thực tại. Chàng đảo mắt nhìn JH rồi nhìn KJN. JH nhìn chàng lo lắng vô cùng.

_ có chuyện gì mà ngươi đến đây, HW? – KJN hỏi, cầm chum trà uống thật thanh thản. JH vẫn lo lắng nhìn chàng.
_ là chuyện bữa tiệc đêm nay, không biết có thể xin lão gia cho hoãn tại hạ lại được không? đêm nay tại hạ không thể vẽ được, tại hạ không được khỏe – YB trả lời, chàng vẫn nói chuyện bằng một giọng đều đều nhưng tâm trí có vẻ không đặt lại ở đây.
_ sao lại không khỏe? có chuyện gì với ngươi sao? Ta có thể biết chứ? Nếu có gì quá khó khăn hãy nói với ta – ông cũng đáp lại bằng một giọng giả-vờ-quan-tâm. Biết rằng ông không bao giờ nghĩ ngợi những chuyện như thế quá thế nhưng lần này là việc liên quan đến JH nên ông không thể không để tâm. Ông biết chàng và JH có mối quan hệ như thế nào.
_ đây có lẽ là do thời tiết thôi, lão gia không cần phải lo lắng gì đâu ạ, tại hạ thật sự chỉ thấy mệt trong người – YB nói dối, gương mặt buồn vẫn không đổi sắc. JH vờ như đang rót thêm trà cho KJN nhưng thật ra đang chú ý đến sắc mặt chàng.


YB không nói gì thêm, chàng im lặng chờ đợi. KJN cũng thế, cứ như họ đang đấu nhau trong tâm tưởng vậy nhưng YB không có nhiều chuyện để lo như thế. Một chuyện cũng làm cho chàng mệt mỏi rồi.

_ nhưng bữa tiệc hôm nay có nhiều vị đại nhân quan trọng đến, ta đã nói với họ rằng ngươi chính là tài năng mới mà ta vừa đem về không lâu, có thể khiến cho họ hài lòng vô cùng. Tại sao lại nhân ngay phút giây này mà ngả bệnh chứ! – nói giọng đều nhưng có phần trách cứ trong đó.
_ lão gia, chuyện này tại hạ cũng không muốn – YB lặng người, đáp – nhưng không thể cãi lại mệnh trời, mong lão gia có thể xem xét lại – chàng hạ giọng hơn nữa, đầu hơi cúi.
_ thưa lão gia, thiếp cũng có vài chuyện muốn góp ý kiến, nếu chúng thật sự không ra gì mong lão gia có thể bỏ quá cho – JH lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
_ được, nàng cũng có quyền ở đây, nói đi! – KJN uống thêm ngụm trà rồi lên tiếng.
_ thiếp chỉ nghĩ nếu như họa công đây đến cũng được nhưng lỡ như làm không tốt thì danh tiếng của lão gia chẳng phải bị suy suyển sao? Mà như thế thì chẳng tốt đẹp gì, nếu như để bữa tiệc này lại sau hay chí ít là để cho một họa công khác vẽ lại bức tranh này rồi sau đó HW sẽ vẽ lại sau thì có lẽ sẻ hợp lý hơn, còn chuyện về các đại nhân, thiếp tin chắc lão gia nhất định sẽ có cách đối phó – JH mỉm cười với ông, làm cho KJN phải nhìn nàng rất lâu. Ngay cả YB cũng phải nhìn.
_ nàng nói cũng phải, chữ tín thật sự quan trọng hơn tất cả - ông mỉm cười rồi quay sang YB – vậy ngươi tính khi nào mới có thể vẽ được? – giọng nói có phần nghiêm túc hơn.
_ tại hạ quả không thể nói trước điều gì. Chuyện này cũng như chuyện nắng mưa, tại hạ không thể quyết định – YB trả lời, ánh mắt buồn bã nhìn ông.
_ vậy phải dời đến khi nào đây JH, ta muốn nghe ý kiến của nàng? – KJN quay sang nhìn JH, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can cả hai người.
_ thiếp không có quyền quyết định, chỉ là xem khi nào họa công đây mới có thể hết được phong hàn, nếu như có thể, lão gia có thể dời đến khi ấy! thiếp không có ý bắt lão gia hay những vị đại nhân khác phải chờ đợi chỉ mình họa công đây nhưng nếu muốn có được điều đẹp nhất, tốt nhất thì thiếp nghĩ nên bỏ chút thời gian và công sức ra một chút – nàng khẽ nhìn sang YB như muốn hỏi thăm tại sao chàng lại như thế, ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng đầy vẻ quan tâm – lão gia nghĩ thế nào?
_ nàng nói rất đúng – ông đồng tình với JH, ánh mắt khẽ liếc YB – hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đã có cách sắp xếp, mau khỏe lên đấy!
_ tại hạ biết rồi, tại hạ thật sự cảm ơn lão gia, cảm ơn phu nhân nhiều lắm, những chuyện cảm nhiềm phong hàn này tại hạ nhất định sẽ cân nhắc để không lặp lại – YB cúi đầu thật nhẹ như để đa tạ JH – nếu không có chuyện gì tại hạ xin phép cáo lui, không làm phiền hai vị.
_ được rồi, hãy về đi, nghỉ ngơi cho khỏe đi – KJN nói rồi YB cũng ra ngoài.

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 56:

EC không còn đủ sức để chịu đựng thêm bất cứ một sự đau đớn nào nữa. Nàng hiểu mình không có tình cảm gọi là tình yêu với JJ nhưng những gì nàng đang làm thì nàng cảm thấy rằng mình đúng. Đó là chuyện nên làm, chuyện phải thực hiện cho bằng được. Dù sao, đối với nàng, tình cảm bây giờ cũng không thể đem ra cân đong đo đếm được, chỉ tùy thuộc vào cảm giác mà thôi.
EC cũng hiểu JJ là người rất tốt với nàng, nếu bản thân nàng phụ chàng nàng ắt sẽ cảm thấy áy náy lắm. Vì thế, không nên để chuyện này kéo dài mãi, nên kết thúc ngay bây giờ là cách tốt nhất. EC cũng không còn quyến luyến cuộc sống vô vị này nữa và nàng sẵn sàng làm một điều gì đó để có thể ra đi, được giải thoát khỏi kiếp sống này.

Đã không ít lần JJ tự hỏi rằng liệu EC có yêu chàng thật lòng hay không? chàng muốn được che chở cho nàng, bảo bọc nàng, dù phải hi sinh đến điều gì đi nữa. Hay có thể phải chết chàng cũng muốn được như thế. JJ cũng không muốn thấy EC phải rơi lệ thêm nữa. Chàng sẽ làm mọi điều mà nàng muốn để nàng được hạnh phúc.
Đêm nay trời khá lạnh, JJ vẫn đứng bên ngoài ngôi nhà đồ sộ. Chàng đang rất muốn được vào bên trong, được nhìn thấy nàng, được ôm chặt nàng trong vòng tay và được cùng nàng sống cuộc đời này một cách bình yên nhất. Tuy chờ đã lâu nhưng JJ vẫn không thấy EC ra đứng ngay cửa sổ hay chí ít là bóng nàng đi ngang qua. Tất cả đều im lặng, vô cùng im lặng. Không có một tiếng động nào của giai nhân hay một cử động nhẹ nhất dù chỉ là của cơn gió. JJ lo lắng nhìn lên khung cửa vẫn sáng ánh nến, chàng thầm nghĩ rằng nếu giờ mình lên đó ngay thì chắc nàng sẽ giận lắm. Nhưng nếu chỉ nhìn nàng một chút thôi thì chắc cũng chẳng sao cả.
Vừa nghĩ đến đó JJ đã dùng khinh công lên ngay cửa sổ ấy và nhìn thấy EC đang ngồi bên cây đàn của mình, nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp.
JJ chạy đến bên nàng, EC không có biểu hiện gì, cũng không quay theo hướng mà JJ vừa bước đến. Nàng xem như bất cứ ai, kể cả chàng, ở đây không hề tồn tại. Cứ như nàng đang ở trong một khu vườn của sự tĩnh mịch, một nơi dành cho đau đớn và chia cắt.
JJ nắm tay nàng thật chặt rồi đặt lên má mình. EC vẫn không phản ứng, chỉ nhìn cây đàn mà tiếp tục rơi lệ. Không phát ra một tiếng động nào cả.

_ EC! Nàng sao vậy? sao nàng lại ra nông nỗi này? – JJ lo lắng hỏi, ánh mắt cũng thể hiện được sự quan tâm.
_ thiếp không phải đã nói chàng đừng bao giờ gặp lại thiếp rồi sao? Chàng vẫn rất lì lợm! – EC lạnh lùng đáp, nước mắt vẵn rơi, nhưng gương mặt càng lãnh đạm hơn.
_ phải, vì yêu nàng nên ta đã trở nên rất lì lợm, dù có đánh chết ta ta vẫn không quên được nàng, vẫn không thể bỏ rơi nàng – JJ lau nước mắt cho nàng, dường như nàng không quan tâm ai làm gì mình nữa rồi – vì thế, ta không muốn nhìn thấy nàng như thế nữa, hãy đi với ta ngay đêm nay!
_ chàng điên rồi sao? Thiếp không thể đi cùng chàng được, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy. Chàng đừng cố chấp nữa, thiếp đã không có tình cảm gì với chàng rồi, dù có níu kéo cũng chẳng có hạnh phúc gì cả. JJ, thiếp đã hết lời rồi, nhưng nếu chàng vẫn ngoan cố thì chàng sẽ không bao giờ nhìn thấy thiếp nữa, mà thế cũng lại tốt – EC khẽ mỉm cười làm bàn tay đang đặt lên má nàng để lau nước mắt của JJ động đậy theo một hướng khác.
_ ta cũng hết lời rồi, ta biết nàng rất bực mình khi ta cứ mãi đeo bám nàng như thế. Ta hiểu chứ nhưng ta xin lỗi vì ta đã nghĩ rằng ta sẽ làm những điều để nàng được hạnh phúc chứ không phải làm những chuyện làm nàng đau đớn! – giọng nói chàng đầy kiên quyết.
_ vậy đơn giản thôi – EC lại cười, gạt tay JJ ra một bên mà tự lau hết nước mắt vẫn đang tiếp tục rơi, gương mặt không chút biểu cảm – niềm hạnh phúc duy nhất của thiếp hiện giờ là chàng hãy rời khỏi thiếp ngay đi. Thiếp không thể chấp nhận hay hạnh phúc gì được nếu chàng cứ luẩn quẩn quanh thiếp. Chàng nghĩ rằng thiếp yêu chàng lắm sao? Hay thiếp cần chàng để làm thiếp hạnh phúc suốt cuộc đời này? Chàng nghĩ đơn giản như vậy à? JJ chàng nhầm to rồi, thiếp chỉ muốn dùng tấm thân này để trả lại tất cả những gì chàng dành cho thiếp, vậy thôi. Chẳng hơn gì như thế nữa đâu. Và thiếp nghĩ rằng như thế đã đủ rồi. Điều một người đàn ông cần ở một người phụ nữ chẳng phải là thân xác người đó sao, vậy thì thiếp đã cho chàng đúng với những gì thiếp có và chàng đáng được nhận. Cuộc trao đổi của chúng ta coi như xong. Sau này xin chàng, phải dùng từ van xin, chàng đừng làm phiền thiếp nữa, những chuyện chàng làm với thiếp hay chỉ ít là quan tâm hay xuất hiện trước mặt thiếp liên tục như thế này đều làm thiếp cảm thấy buồn nôn. Thật quá giả tạo, hãy rời khỏi nhà thiếp ngay đi. Chàng không xứng đáng ở trong lòng thiếp như thế đâu!
Những lời của EC làm cho JJ cảm thấy bị bất ngờ vô cùng. Chàng không nói thêm một lời nào. Gương mặt lúc ấy của nàng vô cùng lạnh lùng và không có chút cảm xúc nào. Từng câu từng chữ của nàng được phát âm rất rõ ràng, không chút gì là cố gắng kìm nén hay buộc bản thân phải nói ra. Chính điều đó cũng khiến JJ không chịu đựng được. Tất cả những gì gọi là sự cố gắng của chàng để có được trái tim nàng hay mọi nỗ lực để nàng được hạnh phúc. Tất cả, tất cả tan thành mây khói không chút do dự. JJ bần thần nhìn nàng, chưa biết mình phải nói gì, điều duy nhất tồn tại ở nơi đây ngay lúc này là sự im lặng đến đáng sợ.

_ thế nào, chàng còn chưa đi sao? Những gì thiếp nói chàng vẫn chưa hiểu hay cố tình không hiểu? Thiếp nói tiếng người khó hiểu lắm ư? Chàng thật quá ngu ngốc, thiếp luôn im lặng và luôn kìm nén bản thân để không nói ra những lời như thế. Thiếp cũng đã hi vọng rằng chàng sẽ tỉnh mộng để tránh xa thiếp ra thế mà không. Chàng vẫn lựa chọn con đường chông gai, vẫn bắt thiếp phải mệt mỏi thế này để nói những lời không ai muốn nghe. Chàng thích thế lắm à? những gì tồi tệ nhất xảy ra với chàng thì chàng thích lắm sao? Thế còn danh dự một người đàn ông thì chàng để đâu, suốt ngày chỉ suy nghĩ về một con đàn bà chẳng ra thể thống gì, lại còn muốn cùng bỏ trốn cùng thiếp nữa chứ! Chàng nghĩ làm vậy thì sẽ tốt à, thiếp sẽ hạnh phúc sao? Thiếp sẽ hạnh phúc mãi mãi bên một người thiếp không lấy làm ưa thích hay yêu đương gì à? còn lâu mới xảy ra chuyện đó, chàng đừng ép thiếp phải nói ra những chuyện này một cách rõ ràng đến vậy!

JJ vẫn im lặng, chàng không nói không rằng. Chàng đứng trước mặt nàng, cúi xuống gần hơn nữa để ánh mắt họ có thể chạm nhau và chàng lại thật nhẹ nhàng cảm nhận ánh mắt nàng. Tuy nhiên, EC vẫn rất lạnh lùng, không có gì thay đổi được nàng. JJ hôn lên môi nàng thật nhanh. Chàng không giữ môi mình lại lâu, chỉ như một lần sau cuối mà thôi. Rồi chàng nắm lấy tay nàng, đặt lên má mình và trong những hành động đó, ánh mắt chàng vẫn không rời gương mặt nàng. JJ nhanh chóng đặt tay nàng xuống, đứng lên và đứng ngay cửa sổ. Ánh mắt chàng từ từ rời xa nàng dậu trên khung cửa sổ rồi thật nhanh lại bay đến bên nàng.
Bấy giờ chàng mới khẽ mỉm cười, dường như không có gì gọi là trách cứ nàng cả. Giọng nói của chàng vang lên nghe thật buồn nhưng vẫn còn rất nhiều tình cảm.
_ vậy không làm phiền nàng nữa. Nếu điều đó thật sự làm cho nàng hạnh phúc, ta vẫn sẽ rời xa nàng, nhưng nếu nàng nghĩ lại thì hãy gọi ta, ta nhất định sẽ làm theo ý nàng – JJ toan bỏ đi thì bị EC gọi với lại, chàng nhìn nàng bằng ánh mắt hi vọng nhưng ánh mắt nhạt nhòa của nàng cùng nụ cười trên môi đã làm chàng thất vọng.
_ đừng để thiếp thấy mặt chàng, thật sự đã quá ngán ngẩm rồi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó và cũng đừng nghĩ rằng thiếp sẽ muốn ở bên chàng – nàng nói xong không cần nhìn theo bóng JJ mà ngồi nhìn cây đàn của mình, tay chạm vào những dây đàn như kiểm tra xem độ đàn hồi của nó vậy.

JJ thở dài, mỉm cười với bản thân rồi phóng ra khung cửa sổ. Đợi JJ đi, EC mới đặt đàn xuống, bàn tay đặt lên môi mình. Dường như nàng không phải không có tình cảm với JJ, chỉ là nàng không thể ở bên chàng. Nàng nghĩ mình không xứng đáng được như vậy, sự hạnh phúc không bao giờ dành cho nàng. EC cũng hiểu mình và YB không bao giờ có thể tồn tại được. Tình cảm đó chỉ là vu vơ, bâng quơ mà thôi.
Nhưng hiện tại nàng biết mình đang rất nhớ và muốn gặp mặt YB. Nàng không biết mình phải làm gì để có thể gặp được chàng lúc này. Có lẽ chàng đang ở đâu đó với JH cũng có thể đã rời khỏi nơi đây rồi. Từ dạo ấy nàng đã không còn gặp lại chàng nữa và điều đó khiến nàng vô cùng đau khổ. Cũng là một khoảng thời gian không ngắn chút nào.
Đêm đã khuya rồi, lúc này nàng có thể làm gì ngoài yên lặng trong một không gian như thế này. Chẳng khác gì sự đày đọa cả. Dù sao, nàng cũng không cần phải liên tục dằn vặt mình vì đã làm cho nhiều người xung quanh đau khổ nữa. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, chí ít đó là theo ý nàng.


Sau khi đã rời khỏi nhà EC, JJ đến một quán rượu nhỏ ven đường và uống. Chàng không vào kĩ viện, cũng không đến những nơi xa hoa, vì chàng muốn nhớ đến một kí ức, một kí ức mà có lẽ chàng sẽ không bao giờ quên được. Vả lại, kĩ viện là gì cơ chứ, chàng chẳng có một cảm giác nào nữa cả, tất cả dường như đã đọng lại ở EC rồi.


Flashback

Trong một thời gian dài, JJ đã ở đây theo lệnh của gia phụ. Chàng cần phải theo một sư phụ học thành thạo món võ kia. Và chàng đã đến Jeju. Nơi đây phong cảnh hữu tình, không khí làm cho người ta cảm thấy vui vẻ khi được sống ở đây mà chắc chắn rằng mọi việc ở đây đều thuận lợi hơn ở Han Yang.
Đêm nay lại là một đêm thật tuyệt, ánh trăng kia soi rõ con đường này. Hôm nay tự nhiên JJ lại muốn uống một chút rượu, có lẽ như thế chàng sẽ bớt cô quạnh hơn. Chàng cảm thấy nhớ Han Yang, nhớ những kỉ niệm mà chàng đã từng có. Chẳng phải là xa cách hay gì cả mà vì đơn giản là tự nhiên chàng nhớ đến. Thế thôi.

Vào một kĩ viện gần đó, JJ ngồi uống rượu một mình trong căn phòng khá lớn. Có thể nói là phòng cao quý dành cho những quý tộc nghỉ mát. Vừa ngồi được một lát thì có tiếng người mở cửa. Vốn chẳng phải mình gọi, chàng liền từ chối mama nhưng khi cô nương ấy bước vào, JJ đã thay đổi. Nàng cất lên giọng nói như tiếng hát, gương mặt đẹp chim sa cá lặn. Có thể nói đây là một người con gái làm chàng thay đổi tất cả. Vừa nhận ra điều đó, JJ đã không từ chối nữa mà đưa thêm ít tiền cho mama.
Người phụ nữ đó không ai khác ngoài EC.
Nàng đem theo một cây đàn và ngồi đối diện chàng. EC khẽ mỉm cười, một nụ cười làm JJ phải nhìn, chàng không rời mắt đi được. Rồi nàng bắt đầu đàn. Tiếng đàn khai nhịp của đoạn nhạc hay đến nao lòng. Chỉ một nốt duy nhất thôi đã khiến JJ như tan ra. EC quả thật rất biết chọn nốt khai bản này. Tuy nhịp điệu không phải là vui vẻ nhưng sự buồn bã của nó cũng làm cho JJ hiểu được phần nào tâm trạng của EC. Nàng có lẽ đang rất buồn, nhưng nỗi buồn đó không thể hiện tại đây, nó được giấu kín trong lòng. Nó hoàn toàn như sự tĩnh lặng của núi rừng bên trên dòng sông chảy chậm không có chút nhịp điệu nào rồi bỗng bị một hòn đá phá tan không gian tĩnh lặng này. Khiến mọi chuyện rối tung lên.
Đến đây tiếng đàn trở nên loạn nhịp, bối rối như chính tâm trạng của nàng vậy, như chính dòng sông bị khuấy động bởi đá như chính bầu không khí bị lay động theo khung cảnh vậy.
JJ như cảm thấy rằng nỗi buồn của EC làm khung cảnh cũng trong tâm trí nàng buồn theo, còn thê lương hơn nữa. Những gì chàng cảm nhận được cũng chính là nỗi buồn trong tâm tưởng đó. Lúc này chàng đã hiểu rằng EC là một người có tài năng thật sự. Thật quá uổng phí khi đã ở nơi đây.

“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”
(Nguyễn Du)


Tiếng đàn đã kết thúc nhưng JJ vẫn còn chìm đắm trong thanh điệu tuyệt diệu của nó. Chàng khẽ mỉm cười rồi nhấp một ít rượu. Giọt rượu rơi vào khoang miệng rồi xuống đến tận cổ họng làm cho nó nóng lên, có một khao khát rằng sẽ được chiếm lĩnh cả cơ thể kia một cách nhanh chóng nên giọt rượu lập tức trồi xuống ống thực quản và yên vị dưới bụng. Có lẽ nó biết nơi đâu chính là nơi cần dừng lại, cần phải trú ngụ ở đó để có thể chiếm lấy không chỉ thể xác lần linh hồn của vật chủ.

_ công tử thấy thế nào? Ngón đàn của thiếp được chứ? – nàng hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ vô cùng. Cũng có sức thuyết phục rất lớn lao.
_ không hề được chút nào – JJ đáp lại, gương mặt nhìn nàng có phần hơi bị nghiêm túc – nàng không nên ở nơi này, nàng hiểu chứ!
_ công tử không hài lòng về tiếng đàn của thiếp ư? Vậy thiếp xin tạ lỗi vì đã làm phiền công tử, công tử có thể đổi một cầm kĩ khác – EC buồn bã nhìn JJ, nhưng giọng nói của nàng không có ý gì là oán trách, chỉ nghe được mỗi sự tủi hận riêng mình mà thôi.
_ không! nếu nàng không ở đây thì không ai có thể thay thế nàng cả, ngón đàn của nàng không phải gọi là được mà gọi là tuyệt mĩ. Những gì mà nàng thể hiện rất có hồn, ngay cả ta đây cũng không thể ngăn mình hòa vào tiếng đàn đó. Nhưng ta vẫn rất tức giận rằng sao nàng lại có mặt ở nơi đây, vẫn biết nếu nàng không ở đây thì ta đời nào có thể gặp nàng thế này, thế nhưng ta rất muốn chuộc nàng đi, nàng sẽ thao ta chứ? – JJ tỏ rõ ý mình, chàng hiểu rằng mình đã có một phần yêu người phụ nữ này rồi, chàng tin chắc là thế.
_ công tử không thể mới gặp thiếp mà cho rằng thiếp là một người tốt hay có tài năng gì được. Thiếp còn chưa được biết tên chàng, cũng chưa tỏ cho chàng rõ ý thiếp, sao có thể chấp nhận để công tử chuộc ra và cũng không có tư cách để chàng làm vậy! – EC lại cúi đầu, lần này nàng không theo một giọng nói đều đều như trước mà có pha chút căm giận cuộc đời trong câu nói. Nàng thật sự căm giận cuộc đời mình.
_ ta là Kim Jae Joong, vẫn chưa biết được tên của nàng – JJ mỉm cười, đưa bàn tay ra chờ đợi nàng đặt tay lên đó.
_ thiếp là Eun Chae – EC đưa bàn tay đặt lên tay chàng theo ý của JJ – thiếp rất cảm kích khi chàng muốn chuộc thiếp ra – nàng rút tay lại, rồi đặt cây đàn qua một bên, hơi rướn người một chút để rót rượu cho JJ.
_ nếu đã cảm kích thì hãy đồng ý đi chứ, ta không thể chờ thêm!
_ chẳng phải là lần đầu gặp gỡ sao, chàng thật muốn chuộc thiếp ra à? chàng không cần một chút thời gian để suy nghĩ sao? – EC hơi nhìn chàng, cái nhìn vô cùng kín đáo và tràn đầy sự quyến rũ.
_ phải, là lần đầu nhưng ta có cảm giác như đã biết nàng từ rất lâu rồi, vả lại, cái cảm giác muốn được che chở cho nàng đã xuất hiện từ khi ta nghe được tiếng đàn đầy cảm xúc kia rồi. Có lẽ đây cũng là số trời để chúng ta gặp nhau như thế này, nàng đừng suy nghĩ nhiều nữa, ta tin chắc rằng bên ngoài kia với ta nàng sẽ hạnh phúc hơn thế này – JJ nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của EC. Chàng hiểu mình đang yêu nàng.
_ những chuyện thế này thiếp gặp nhiều rồi, Kim công tử, chàng hãy vui vẻ cho hết đêm nay đi nào, thiếp không phải là một kẻ chỉ bán nghệ, nếu chàng muốn thiếp vẫn có thể cho chàng những gì chàng cần. Con người thiếp là vậy, đã dấn thân vào chốn này thì chẳng còn coi trọng chuyện trinh tiết nữa rồi – EC buồn bã nhìn JJ nhưng trong ánh mắt đó thật sự có ánh lên sự kiên cường. Chứng tỏ nàng không phải là một con người của sự đơn giản, trong tim nàng vẫn có nhiều điều không ai có thể hiểu rõ.
_ ta không quan tâm những chuyện như thế, ta nguyện sẽ bên nàng chăm sóc nàng mãi mãi – JJ còn kiên quyết hơn nàng nữa – ta nhất định sẽ tìm mọi cách để chuộc nàng ra khỏi đây. Chỉ cần nàng tin ta.
_ thiếp tin chàng, bây giờ uống rượu thôi – EC đáp thật nhanh, chỉ sau câu nói của JJ. Nàng rót thêm rượu cho JJ rồi cũng uống vài chum.


Nghe giọng nàng thì đã biết rằng nàng không quan tâm những chuyện này nữa rồi. Có lẽ nàng đã gặp phải quá nhiều người như thế, nói những câu như thế mà kết quả thì cũng như nàng dự đoán. Chỉ là EC không hiểu sao họ phải làm như thế để làm gì. Dù họ không nói những lời lừa dối đó thì nàng cũng không hề trách họ. Đã mang kiếp cầm kĩ thì những chuyện đó hoàn toàn phải chấp nhận, không thể tự trách bất cứ một ai được. Những người đàn ông đến với nàng cũng chỉ vì nhan sắc tuyệt mĩ của nàng chứ tài năng của nàng mấy ai quan tâm. Tuy thế nhưng vẫn có người đã từng cầu hôn nàng, muốn nàng trở thành thê thiếp của ông ta và cuối cùng cũng bỏ rơi nàng như đã đến. Nhanh như cơn gió, như một nhụy hoa bị hút hết mật từ những bầy ong đông đúc. Chỉ còn lại những gì gọi là vỏ bề ngoài, làm người ta thấy tổn thương vô cùng.

Đã được mấy tuần rượu, JJ cũng đã ngà say, chàng dịu dàng ôm nàng trong vòng tay mà không biết rằng mình chưa hề có được nàng một cách thật sự. Chàng đang sở hữu con người hiện hữu của nàng nhưng tâm hồn của nàng thì chàng chưa thể có được. Vì đây là lần đầu tiên và cũng vì EC xem chàng như những vị khách khác không hơn không kém. Không mang lại được cho nàng tình cảm thật sự, chỉ xem nàng như một món hàng, bị đẩy đưa giữa chốn hạ thiên.

Đêm nay cũng thật dài, sao mà trăng sáng thế, làm cho người ta thấy thật uổng phí khi không ngắm được trăng. Trăng có biết người đang buồn lắm không, trăng làm người thấy lạnh lẽo nhiều quá. Đến hơi ấm kia vẫn còn đọng lại trên người cũng không làm người thấy vui lên hay ấm áp đôi chút. Cảm giác lạnh lẽo đó không những còn lại trên người mà còn mạnh mẽ hơn. Quấn lấy người không buông, để lại trong tim người những vết cứa mỏng và nhiều vô kể. Làm sao bây giờ, thực tại này không đón tiếp người sao. Để người bơ vơ giữa không gian tĩnh mịch này, để người sống cùng nước mắt. Để người hướng về trăng mà khóc chứ không cho người được một hạnh phúc bình thường.
Trăng thật quá đỗi nhẫn tâm.

Ánh sáng ban mai mang lại cho căn phòng những điều tuyệt đẹp nhất. Có thể ngắm bình minh từ đây nhưng có lẽ giờ này đã quá muộn để bình minh xuất hiện. Bình minh đã qua khá lâu rồi. JJ ngồi dậy, chàng nhận ra rằng căn phòng chỉ có mình mình hiện diện liến đứng ngay lên và đi tìm EC. Vừa thay xong y phục, đã có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Dường như đó chỉ là một nghi thức hay có thể nói là thói quen nhưng thực chất tiếng gõ cửa đó không phải để đánh thức chàng dậy. JJ biết điều đó nên chẳng nói câu nào, chỉ im lặng chờ người bên ngoài đẩy cửa vào.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào người nàng làm nàng trông như một viên ngọc bảo thạch tuyệt mĩ. Nàng không có một tì vết nào cả, tất tần tật mọi thứ thuộc về nàng trông đều hoàn hảo tới mức độ lạ thường. Làn gió nhẹ nhàng thổi bay áo nàng làm nàng càng thêm tuyệt mĩ hơn. JJ muốn đến ngay bên nàng mà ôm chầm nàng vào lòng, chỉ nghĩ đến đó thôi chàng đã làm ngay. Không quên đặt khay đồ ăn nghi ngút khói xuống sàn.
_ nàng thật chu đáo – JJ lên tiếng khi cả hai đã cùng ngồi xuống, ở giữa là khay đồ ăn.
_ thiếp không phải chu đáo mà lo cho chàng – EC mỉm cười, tuyệt nhiên không buông lời xuôi theo những gì JJ nói – vì phận sự thôi!
_ nàng có thể làm ta đau lòng như vậy sao? Không một chút xuôi theo ý ta ư? – JJ uống chum nước dặt gần đó rồi bắt đầu nheo mắt, mỉm cười nhìn nàng.
_ kể cả không như thế thì vẫn được đúng không? – EC mỉm cười, nàng không trả lời câu hỏi.
_ nàng là một người phụ nữ ngoan cố - JJ lại cười rồi lấy tay đặt lên má nàng, cự ly thật gần. EC khẽ rụt người lại.
_ được rồi, Kim công tử ăn đi rồi còn rời khỏi đây nữa, chàng không thể mãi ở đây, việc đó không tốt cho chàng – nàng nhìn chàng bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách như bảo rằng JJ hãy đi đi, đi thật nhanh vào và đừng bao giờ quay trở lại làm phiền nàng nữa.
_ sao lại không tốt, nàng không thích ta ở đây mãi ư? – JJ hỏi, đang để một ít thức ăn lên muổng.
_ không, thiếp không thích – EC đáp, gương mặt không có chút biểu cảm, dường như nàng luôn làm người ta thất vọng.
_ nàng quả biết làm người ta thất vọng đấy! nàng biết ta muốn ở đây mà – JJ lại mỉm cười, trong giọng nói có phần nhõng nhẽo như một đứa con nít.
_ nhưng thiếp lại không muốn thế - EC nói thẳng, nàng không hề mời gọi hay bất cứ điều gì với JJ, nàng vô cùng có giá trị - thiếp muốn chàng hãy xem đêm qua như một kí ức nhỏ trong tim chàng, ngoài ra thiếp chẳng mong điều gì nữa.
_ ngay cả chuyện ta đưa nàng ra khỏi đây? – JJ đáp ngay sau khi EC nói.
_ đúng vậy, những lời nói như thế sẽ làm chàng cảm thấy buồn hay giận thiếp hay thậm chí khinh thường thiếp nhưng thiếp biết mình là gì và chàng là gì. Thiếp không nên bám riết lấy chàng và cũng không nên ép chàng phải có thiếp trong lòng. Chẳng phải chỉ cần như thế này thì đã tốt lắm rồi sao.
_ vậy nàng chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây sao? Nàng muốn suốt đời ở đây mãi ư? Nàng sẽ không rời khỏi đây với bất kì ai sao? – JJ lo lắng nhìn EC, chàng muốn biết thêm về nàng, chỉ mới một đêm mà thôi.
_ thiếp không biết nhưng thiếp tin rằng một ngày nào đó mình sẽ thoát được khỏi nơi đây với một người mà thiếp thật sự yêu thương – EC mỉm cười, nhìn JJ – thiếp tin chắc là thế.
_ người đó không thể là ta sao? – JJ hỏi, ánh mắt tràn đầy sự hi vọng, chàng muốn một câu trả lời thật lòng.
_ có thể, nhưng bây giờ thì không, chàng không phải không tốt, chỉ là thiếp không có tình cảm với chàng – nàng từ chối thẳng thừng, không chút gì gọi là phải suy ngẫm hay do dự.
_ nàng làm ta thấy thật sự thất vọng đấy, nàng quả chỉ biết ta một đêm nhưng tình cảm của ta dành cho nàng hoàn toàn là thật, ta cũng chẳng biết sao nữa, chắc tại ta và nàng đã có duyên nợ từ tiền kiếp – JJ nói rồi đứng dậy, không nấn ná lâu chàng tiến đến gần nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn lên môi thật nhẹ, nhẹ và chàng không để lâu – ta đi đây, đêm nay ta sẽ lại đến phiền nàng.
_ đó là quyền của chàng, thiếp không có quyền can thiệp – EC lạnh lùng đáp rồi mỉm cười – chàng đi mạnh giỏi.

Sau đó JJ không về nơi chàng đang học võ công mà đến một quán rượu ven đường. Mới buổi sáng mà đã uống rượu thì nhất nhất không nên nhưng chàng vẫn muốn có một ít trong người. Thế nào sư phụ của chàng cũng lên tiếng nạt nộ, chàng biết thế.


End Flashback


Chàng cũng đã trao tặng cho EC một nụ hôn như thế trước kia, vào cái lần đầu tiên chàng gặp EC. Cảm giác hụt hẫng lúc đó cũng giống như bây giờ vậy. Nghĩ lại chuyện cũ sao chàng thấy mình thật tội nghiệp, chàng không hề nhận được một thứ tình cảm thật của nàng. Một lần cũng không có.





[i]

https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 57:


Đã qua một ngày kể từ khi YB trở về phủ của KJN. Chàng vẫn đang đau buồn khi biết những chuyện như thế. Đáng ra chàng không nên được biết nhưng “người tính không bằng trời tính”. Có lẽ ông trời bảo rằng chàng đến đó là hết được hạnh phúc theo một cách khác. Cả ngày chàng nhốt mình trong căn phòng được KJN phân làm phòng riêng, không ăn cũng chẳng có lấy một giọt nước nào trong người. Chỉ nghĩ về chuyện ấy, chí ít là không phút giây nào chàng cảm thấy thoải mái cả. Những hình ảnh về cuộc thảm sát ấy từ từ hiện lên trong tâm tưởng YB, tuy nhiên chàng không thể nhớ ra hết được mọi chuyện. Vẫn còn rất mơ hồ và cực kì trừu tượng.


Hôm nay không thấy chàng đến JH có chút buồn bã và lo lắng. Không biết chàng bị sao nhỉ, nàng tự hỏi như thế. Nàng muốn đến thăm chàng nhưng KJN đã đề phòng và canh chừng nàng chặt chẽ hơn trước nhiều, cũng như lệnh ông đưa ra, chỉ khi nào có mặt ông mới có thể vẽ thôi. JH rất buồn vì lệnh đó được ban ra, vậy là nàng không được ở bên họa công của nàng một cách riêng tư nữa rồi. Nàng càng muốn đến thăm chàng thì thời gian để suy nghĩ về điều đó của nàng lại càng dài ra. JH chưa thể suy nghĩ ra được chuyện gì làm chàng như vậy. Nàng đang nghĩ rằng có phải do nàng hay không? nhưng có lẽ là không rồi, liệu là như thế nào cơ chứ.


Mùi hương của hoa cỏ của đất trời phảng phất trong không trung. Có vẻ đã đầu xuân nhưng không khí vẫn còn rất lạnh. HD không còn ở nhà LIM nữa mà đang tá túc ở ngôi nhà trên núi kia. Ông không quên được những kí ức tuyệt đẹp thời đó. Ngay cả lúc ông đau đớn nhất, là lúc YJ tự vẫn bằng cách nhảy xuống vực kia, ông cũng cảm thấy được an ủi vô cùng khi ở đây. Hiện tại khi chẳng còn ai ở lại đây nữa, HD vẫn thấy được an ủi phần nào. Có lẽ cách sống vị tha, thương yêu mọi người của SJ đã làm cho ông cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và ông cảm nhận được mình kính phục vị huynh trưởng này biết bao. Chưa bao giờ ông thấy nhớ SJ như lúc này.
HD luôn nghĩ về YB, ông biết ông đang yêu chàng thật lòng. Nhưng không phải dưới tư cách của một người đàn ông mà là tư cách của một người phụ nữ, là SY. Ông nên tiếp tục theo đuổi cuộc tình khó có kết quả này hay chỉ im lặng mà làm một người thầy tận tâm.
Chỉ nghĩ đến đó thôi là ông lại thấy quặn lòng, HD cảm thấy có lỗi khi đã nói những lời như thế với người tên YB. Ông đã phạm một sai lầm quá lớn, có lẽ là lớn nhất đời ông.


Nơi đây không phải là cánh đồng dưới núi sao. Thật đẹp, đã quá lâu rồi ông mới được ở đây. Không khí lại trong lành vô cùng, không có chút gì gọi là thực tại. Tất cả như thiên đường trước mắt ông vậy. Cảm giác cũng tuyệt lắm, HD cứ muốn tắm trong cảm giác đó thôi.
Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ông. HD quay phắt lại, một hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài lan tỏa khắp gương mặt ông. HD mỉm cười, đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Nét đẹp của nàng chắc chắn phải khiến những người đàn ông nào có dịp diện kiến sẽ muốn chết để có được nét đẹp đó.

_ đã lâu không gặp – người phụ nữ lên tiếng, giọng nói rất mực nhẹ nhàng khiến người nghe ngỡ như tiếng đàn – chàng vẫn khỏe chứ?
_ phải, đã lâu không gặp, ta vẫn rất khỏe, nàng vẫn thế vẫn rất xinh đẹp – ông đáp lời. Người phụ nữ mỉm cười ngại ngùng, thật sự nàng rất xinh đẹp làm cho HD càng thêm nhớ nhung hơn – ta ước mình có thể ở lại bên nàng, đây có phải thực tại không? – HD hỏi, nhìn xung quanh nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ông không thể rời mắt khỏi nàng quá lâu.
_ có lẽ, nhưng chàng không thể ở lại đây quá lâu được. Chàng có thể ở đây bên cạnh thiếp trong một khoảng thời gian ngắn. Thiếp rất nhớ chàng – nàng ôm chầm lấy HD. Mùi hương của hoa nhài từ nàng như ướp hết cả cơ thể HD. Ông khẽ nhắm mắt cảm nhận nó một cách thoải mái nhất.
_ ta cũng vậy, YJ, đã lâu lắm rồi ta chưa được gặp mùi hương này, vẫn rất đậm mùi và làm người khác điêu đứng. Ta muốn ở đây mãi mãi, ta không muốn quay trở về thực tại làm gì – HD mở mắt ra, thở dài như vừa gặp phải một điều cực kì khó nghĩ.
_ chàng đã yêu YB? – YJ hỏi ông, nàng buông ông ra rồi đừng cách ông một khoảng không xa mấy.
_ phải, ta xin lỗi vì đã không giữ được lời hứa với nàng – HD nhìn xuống chân mình, nền cỏ xanh tuyệt đẹp – ta thực rất xin lỗi!
_ không sao cả, thiếp hiểu mà, chàng không thể yêu một người chẳng còn tồn tại trên đời này nữa, rồi sớm muộn gì chàng cũng sẽ phải quên thiếp. Thiếp rất biết ơn khi chàng chưa quên thiếp – nàng không buồn, gương mặt vẫn rất rạng rỡ trong cái nắng nhè nhẹ ban chiều.
_ ta cũng biết ơn nàng khi nàng vẫn đối xử với ta một cách trìu mến, ta là một gã đàn ông chẳng ra gì, đã làm phụ lòng nàng – HD nhìn nàng rồi mỉm cười – nhưng ta vẫn sẽ cố gắng trở thành một điều gì đó để có thể bù đắp được cho nàng.
_ thiếp rất muốn được thấy điều gì đó của chàng nhưng không phải ở thế giới của thiếp thật nhanh như thế, thiếp muốn gặp lại chàng ở nơi đây trong một thời gian lâu hơn những gì mà thiếp có thể tưởng tượng – YJ nắm tay HD, ánh mắt nàng thật sự tỏa nắng.
_ ta cũng hi vọng là thế, ta nhất định sẽ gặp lại nàng trong một thời gian nào đó không phải lúc này. Mong nàng sẽ ủng hộ và luôn hạnh phúc nhé – HD cũng nắm lấy bàn tay nàng.
_ thiếp nhất định sẽ ủng hộ cho chàng, và thật quá đỗi hạnh phúc khi chàng được hạnh phúc.


Ánh nắng dịu dàng bao bọc lấy toàn thân YJ. HD khẽ nheo mắt lại vì ánh sáng đó quá gần ông. Nàng như đang tan biến vào trong muôn trùng tia sáng thật đẹp, làm cho mọi vật xung quanh được hưởng chung điều tuyệt diệu nhất cùng nàng vậy. Bầu trời xanh không một gợn mây đang vô tư phản chiếu những gì nó nhận được thành một cầu vồng dịu mắt.
HD với tay bắt lấy những vạch cầu vồng đó rồi nằm dài ra nền cỏ xanh tươi. Ông nhắm mắt lại rồi thở dài. Môi ông khẽ động đậy như đang mỉm cười.


Theo đúng ngày hẹn, YB đã đến gặp HD. Có vẻ như HD cũng biết trước rằng chàng sẽ đến nên đã đứng bên ngoài đợi sẵn. Vừa thấy ông, chàng đã tiến đến với một gương mặt u buồn vô hạn, không có chút sức sống nào cả. HD quay sang nhìn YB, ánh mắt ông không như chàng, ông nhìn chàng bằng một ánh mắt của những người dành tình cảm sâu đậm cho nhau. Nhưng hôm nay chàng không cần quan tâm nhiều đến vậy, chàng chỉ muốn biết ai là hung thủ, là kẻ sát nhân khát máu.
Hai tay chàng nắm chặt lại hình quả đấm, môi mím chặt để chờ nghe một tin mà chàng đã biết chắc rằng mình sẽ không kìm lòng được, sẽ đi giết chết hắn ngay dù phải chết. Cơn gió kia thổi thật mạnh, ánh mặt trời dịu nhẹ của ban chiều cũng không làm chàng để ý. Mọi cảnh đẹp giờ đây chỉ còn là một màu xám bạc, tất cả đều như nhau cả.


_ trò đã suy nghĩ kĩ chưa? YB! – ông gọi tên chàng thật nhẹ và thật vang, cơ hồ như đánh động vào tâm can chàng, mong muốn chàng thay đổi quyết định.
_ con đã suy nghĩ rất kĩ rồi, hôm nay con đến gặp thầy chỉ vì lý do ấy thôi, con mong thầy sẽ nói cho con biết hắn lả ai! – YB lạnh lùng nhìn ông, giọng nói đều đều không sức sống của chàng làm HD chau mày.
_ ta đã hứa rồi, ta nhất định sẽ không thất hứa, nhưng ta vẫn chưa thấy được sự chính chắn nơi trò, trò vẫn còn hừng hực lửa hận. Nếu ta nói rằng hắn đã chết rồi thì thế nào? Trò có tin ta không? – HD dồn ánh mắt yêu thương kia vào đôi mắt vô hồn của chàng nhưng YB chẳng hề nhận ra hay quan tâm gì đến ánh mắt đó.
_ được, chỉ cần thầy nói ra tên hắn là ai thì con nhất định sẽ không tha cho hắn, hắn còn sống thì con sẽ đi liều mạng một phen, dù phải chết con cũng không màng, việc đó thì không quá khó với con, chỉ sợ rằng hắn đã chết thì con chỉ còn cách đào mộ hắn lên để suốt kiếp hắn cũng chỉ là một vong hồn vất vưởng. Thầy hãy tỏ cho con rõ – YB tiến gần hơn. Tất cả những gì thể hiện rằng chàng vẫn tồn tại ở đây là giọng nói đều đều và ánh mắt cương nghị, lạnh lùng như băng.
_ trò không thể loại bỏ được hận thù, đương nhiên, việc đó đã làm cho ta cảm thấy nói cho trò biết những chuyện như thế là cực kì sai lầm. Trò còn quá trẻ, vẫn chưa đủ chính chắn để suy nghĩ. Trò nghĩ rằng trả thù như vậy là hay là tốt ư? Trò đã nhầm to rồi, trò không thể đánh bại được hắn đâu. Ta chắc chắn là thế - HD nhìn xuống vực thẳm, ông thở dài sau câu nói.
_ vậy thì con sẽ không hỏi thêm nữa, thầy nhất định không nói ra sao con có thể ép uổng thầy. Hiện tại con như cái xác không hồn, biết càng nhiều chuyện càng đau đớn, càng thê thảm hơn khi không thể trả được thù cho cha mẹ. Con có sống cuộc đời này thêm nữa cũng uổng phí thôi, con nên tự kết liễu tại đây, như thế có lẽ con sẽ bớt đau đớn hơn. Xin thầy đừng ngăn cản gì thêm nữa – YB quay mặt đi, chàng bước gần hơn đến bờ vực. Mắt nhắm nghiền, YB bắt đầu rơi lệ. Từng giọt lệ rơi xuống má chàng.
_ khoan đã – HD ngăn chàng lại, âm vực vang vọng cả núi rừng, ông hốt hoảng nhìn chàng – trò điên rồi sao? Trò nghĩ trò có thể chết một cách dễ dàng vậy à? nếu trò chết rồi thì tất cả đều vô nghĩa hết. Đối với ta và trò, ai cũng thế, vậy còn JH, trò định bỏ mặc luôn cô ấy sao?
_ JH ư? – YB mở mắt ra, nước mắt vẫn tuôn rơi rất nhiều – con còn có thể gặp được nàng nữa sao? Con không xứng nữa rồi, ngay cả oán thù mà chưa trả được sao con còn mặt mũi nào nữa – YB lặng người đi một lát.
_ “quân tử báo thù mười năm chưa muộn” trò vẫn còn muốn chết sao, thế thì oán thù đó biết kiếp nào mới trả được. Cha mẹ trò nhất định sẽ đau đớn hơn trò gấp nhiều lần khi biết trò đã tự kết liễu một cách vô nghĩa như thế - HD gằn giọng, ông không chấp nhận được chuyện chàng sẽ tự tử như thế.

YB quay sang nhìn ông, chàng chau mày và bước đến. Chàng quỳ xuống trước mặt ông rồi cứ thế rên khóc. Chàng không dừng lại được nữa rồi. Mọi thứ đối với chàng gần như đã kết thúc hết. Những gì còn lưu lại chỉ là sự yếu đuối và giả vờ mạnh mẽ để có thể chống lại sự yếu đuối đó của bản thân chàng mà thôi. YB cũng tự ý thức được, chàng không kiểm soát được mình, không thể kìm chế mình và cũng không thể chịu đựng được chuyện này. Chàng có thể đem cái chết ra để làm lối thoát cho mình và nếu không có HD nơi đây, có lẽ chàng cũng không dám đối mặt nữa, những gì tồn tại trong chàng bấy lâu nay, tình cảm, tài năng, khả năng cảm thụ, sự tự tin và còn nhiều điều nữa, đều sắp tan vỡ hết.

“Được rồi, đừng khóc nữa, hẫy nghe lời ta, hãy trở về nhà và nghỉ ngơi đi”, HD đã nói như thế khi ngồi bên cạnh chàng mà ôm chàng vào lòng. Ông cũng đang cảm thấy đau, có nghĩ là nỗi đau của chàng đã thật sự truyền sang ông. Ông không thấy hạnh phúc khi nhìn thấy chàng nữa mà đã nâng lên thêm nhiều bậc. Mỗi khi thấy chàng đau ông cũng đau, thấy chàng hạnh phúc ông cũng hạnh phúc, tất cả những điều đó ông đã nhận ra. Ngay thời điểm này ông mới biết rằng mình yêu YB đến nhường nào, cảm giác ban đầu chưa chắc đã chính xác nhưng hiện tại thì có lẽ chẳng còn gì sai sót nữa rồi.

YB về phòng của mình ở phủ của KJN. Chàng bước vào mà không biết rằng JH đã ở đó tự bao giờ. Nàng xem qua những bức tranh bừa trên bàn, trong những bức tranh đó đều có một nhân vật chính và chắc chắn đó là nàng. JH mỉm cười khi thấy YB ngồi xuống chỗ của chàng. Lúc này chàng mới nhận ra JH đang ngồi trước mặt mình.
_ sao nàng lại đến đây giờ này? – YB hỏi, giọng nói trìu mến và lo lắng, ánh mắt chàng cũng đã bớt lạnh lùng.
_ thiếp nhớ chàng – nàng nói – thiếp đã kiếm một cái cớ là xem thử tranh để đến đây, thật may là có rất nhiều tranh trên bàn – nàng mỉm cười – chàng đã ở đâu thế? Thiếp không thấy chàng thì rất lo lắng.
_ ta xin lỗi, ta ra ngoài có chút việc, ta đã vẽ gần xong, chỉ thêm vài nét nữa là ổn thôi – YB gượng cười, chàng không còn tâm trạng để cười nữa – nàng muốn lấy tranh ngay không?
_ không, thiếp không lấy những bức tranh này ngay đâu, chàng hãy cứ từ từ, thiếp không phải đến làm phiền chàng thế - JH đặt tay xuống váy rồi nhìn YB đầy yêu thương – thiếp chẳng thể ở lâu thêm, chỉ muốn đến thăm chàng thôi. Dạo này chàng có vẻ không được khỏe, nếu có gì chàng có thể nói với thiếp – JH khẽ mỉm cười và ánh mắt dán chặt vào mắt chàng.
_ ta không sao, thật cảm ơn nàng đã đến đây gặp ta, ta cũng rất muốn gặp nàng – YB đặt tay lên bàn, chàng không thể nắm tay nàng vì chàng biết chắc rằng có người đang ở ngoài kia sẽ xông vào bất cứ lúc nào. Tốt nhất là nên giữ ý, những cuộc gặp riêng nhưng ai cũng biết thế này thì không hề đơn giản.
_ giờ thiếp đã ở trước mặt chàng rồi, chàng đừng lo lắng nữa nhé, thiếp muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của chàng chứ không phải gương mặt ủ dột kia. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ được tổ chức vào hai ngày nữa, đây ắt là một dịp đặc biệt lắm nên lão gia mới gấp rút thế, chàng có thể tham dự chứ?
_ ta nhất định sẽ tham dự, ta không để nàng phải thất vọng đâu. Đêm đó nàng chắc chắn rất đẹp, ta sẽ vẽ lại bức tranh đó, nàng đừng quá lao tâm nhé – YB cười rạng rỡ. Sau khi biết được những chuyện đau lòng kia, giờ mới là nụ cười rạng rỡ nhất của chàng.
_ thiếp nhất định sẽ làm cho mình thật đẹp đêm đó, thiếp muốn chàng thấy được. Và chỉ mình chàng thôi. Thiếp phải đi rồi – JH mỉm cười sau câu nói cuối cùng.
_ ta không muốn xa nàng, ta là một người không có chút bản lĩnh hay gì cả đúng không! chẳng thể giữ nổi người con gái mình yêu nữa – YB chau mày rồi thở dài – ta nên chết đi mới đúng.
_ sao chàng lại đột nhiên nói thế, chàng không phải là một người như vậy trong lòng thiếp. Thiếp hiểu đây là do hoàn cảnh, chàng không hề muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng này. Chỉ mong sao cả hai ta có thể được gặp nhau thế này là thiếp cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi – JH đứng dậy khỏi chỗ và bước ra phía cửa – thiếp đi đây, mong rằng mai sẽ được gặp lại họa công!
_ nhất định sẽ như thế!

Nói xong chàng cũng đứng lên tiễn nàng ra khỏi phòng mình. Thấy bóng nàng đi khuất cùng MH chàng mới quay lại chỗ ngồi và lúc này những giọt nước mắt của chàng lại xuất hiện trên gương mặt thanh tú. Nỗi đau khổ, nỗi buồn vô hạn và trên cả là lòng hận thù đang đốt cháy tim chàng.





https://moonchaewonvn.forumotion.com

Admin

Admin
Admin
Admin

Chap 58:

Sau khi trở về nhà, JJ cảm thấy buồn và chàng đang trong tâm trạng càng say lại càng tỉnh. Không có loại rượu nào làm chàng quên được EC. Ngay cả khi chàng ở trước mặt nàng nghe được những lời nói đó, chàng vẫn không tin và quên được nàng. Chàng muốn chết đi để tâm hồn không cần phải nghĩ đến nữa. Cả đời này có ý nghĩa nhất là khi được ở bên cạnh EC, vậy mà lại không thể tiếp tục thì cuộc đời này chàng còn cần làm gì nữa. Có lẽ chàng sẽ không bao giờ tỉnh dậy được sau cơn mê này. Nó đã quá ăn sâu vào tâm tư của chàng. Hằng ngày là cực hình khi không được gặp nàng. Thế mà đã bốn ngày qua rồi, những ngày ấy trời đều rất lạnh.
JJ quyết định đến nơi nàng ở thêm một lần nữa, dù có ra sao chàng cũng mặc. Chàng biết ý muốn của nàng là không muốn mình xuất hiện ở đây thêm nữa nhưng JJ không thể thực hiện được ý muốn này của EC. Sự tự tin trong chàng đã biến mất, thay vào đó là sự ngoan cố và sự bệ rạc mà chàng tự tạo ra. JJ đã quá lụy EC, cái lụy của chàng có thể xem là một cái lụy dành cho những người yêu thật lòng. Chàng đã quá yêu EC, yêu tâm hồn bên trong con người nàng chứ không chỉ là sắc đẹp hay tài năng của nàng.
Cánh cửa đóng im ỉm luôn luôn toát ra sự lạnh lùng và cô quạnh của ngôi nhà này. Nhìn bên ngoài thì biết nơi đây có gia nhân hằng ngày quét dọn nên rất sạch sẽ nhưng những tiếng động thì không nhiều. Đôi khi có một vài tiếng quét lá hay tiếng kêu gọi, thúc giục của quản gia mà thôi. Ngoài ra chỉ còn tiếng đàn nghe buồn nẫu ruột, còn lại thì hoàn toàn im ắng, không gian trầm mặc của nơi đây có thể khiến người ta đoán được gia chủ là một người trầm lặng, yên ắng và rất yêu sự yên tĩnh.
JJ nhìn lên cửa phòng nàng, nó không mở, đóng như cửa chính càng làm cho JJ thêm lo lắng. Không biết EC có việc gì mà lại nhốt mình trong nhà như thế, chí ít là JJ nghĩ đến tình huống như thế, không thể để nàng cứ tiếp tục hành động đó. Chàng toan định gõ cửa thì bên trong đã có người đi ra. Gương mặt thanh tú nhưng không toát lên được cái sang trọng của một vị thiên kim tiểu thư hay phu nhân danh giá. Chàng đoán ắt hẳn đây là gia nhân trong nhà nàng.
Cô ấy đi được vài bước thì JJ nhanh tay kéo cô lại về phía mình. Ánh mắt long lanh như một giọt sương đang đọng trên mặt lá, chưa muốn bị tan đi vì mặt trời. Chàng khẽ mỉm cười rồi hỏi, mặt dù gương mặt lạnh lùng và đầy khổ đau luôn hiện diện.
_ cô nương có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà không? – giọng nói dịu dàng của chàng cũng đủ làm cho các cô gái điêu đứng.
_ công tử là ai, xin cho biết quý danh – cô ta đáp lại thật lễ phép và như được dặn trước rằng sẽ phải nói những câu thế này, thế nọ.
_ ta là KJJ, hôm nay ta đến đây để gặp tiểu thư EC - chàng nói thẳng thừng với cô ta làm cô ta im lặng một lúc.
_ vậy để tiểu nữ vào trong báo lại, xin công tử chờ cho một lát.
_ được, ta sẽ chờ. Ta muốn cảm ơn cô nương khi đã giúp ta nhiều vậy – JJ mỉm cười, nụ cười của chàng làm cô ấy cảm thấy lâng lâng.
_ không có gì đâu ạ, công tử chờ thêm một chút nữa vậy.

Nói rồi cô đi vào trong nhà lên thẳng phòng EC để thông báo về sự có mặt của JJ. Một lát sau cô đi ra khỏi đó và lại tiếp chuyện JJ.
_ thưa công tử, mong công tử về cho, tiểu thư không muốn gặp người, còn chuyển lời rằng xin công tử đừng đến đây nữa, tiểu thư đã quá mệt mỏi rồi – cô truyền đạt lại ý của EC, gương mặt cũng buồn thương cho JJ.
_ vậy được rồi, biết nàng còn khỏe thì ta đã chẳng còn gì lo lắng – chàng mỉm cười đau đớn, rồi cảm ơn cô ấy sau đó bỏ đi.

Đến khi nào nàng mới chịu gặp ta đây, chàng hay tự nói với bản thân mình như thế. JJ muốn bỏ đi đâu đó thật xa nhưng lại sợ rằng có một ngày nàng sẽ đổi ý, lúc đó thì JJ sẽ không có ở bên cạnh nàng, như vậy thì chàng sẽ mất đi nàng mãi mãi. Không thể, ý nghĩ đi xa nơi đây chàng không thể thực hiện. Cứ lê bước trên con đường dài, không có điểm dừng. JJ chỉ lưu giữ mỗi hình bóng nàng.

Còn trong này, EC đứng nhìn ra ngoài thấy JJ đã quay bước. Nàng có thể cảm nhận được nỗi đau mà chàng đang có. Dường như nó cũng như nàng, cũng thấy đau đớn khi người mình yêu không hiện diện trước mặt mình nữa. EC muốn chạy ra khỏi nơi đây mà đi tìm YB, nàng vẫn còn rất nhớ đến chàng. Dù đã biết chàng là gì và tình cảm của chàng thế nào. Nàng đồng cảm với JJ nhiều hơn là tình yêu.


Đêm nay là đêm diễn ra bữa tiệc, cũng là lúc YB phải ra vẽ lại cảnh đêm nay. Chàng không hề vui cũng không có tâm trạng để thể hiện những bức vẽ đó ra nữa nhưng chắc rằng nàng sẽ cố gắng hết sức vì JH. Chàng ngồi vào vị trí, khách khứa cũng đã ổn định. JH từ từ bước ra trong bộ Hanbok mới tuyệt đẹp, trên áo là ngọc bội hình bướm chàng đã tặng. YB khẽ mỉm cười, ánh mắt dán chặt vào JH. Nàng vừa thấy chàng đã cúi đầu thật nhẹ và giao cho chàng một nụ cười thoáng qua.
Đến ngồi cạnh KJN, nàng chào ông rồi rót rượu cho ông. Tiếng đàn cũng vang lên khi JH rời chỗ vừa ngồi đến đối diện YB. Cũng như cái lần đầu nàng gặp lại chàng vậy. Vẫn là cảm giác đó, cảm giác đặc biệt đến nỗi không có từ ngữ nào có thể diễn tả.


Tâm hồn ta hòa nhập vào nét vẽ,
Tiếng đàn của nàng dội vào tim ta.
Mong chờ một ngày khi chung bước,
Nắm chặt tay nàng, ta nói lời yêu.

Khoảnh khắc này làm cho YB không thể nào dừng vẽ, chàng luôn tay đến bất thường. Cơ hồ như nỗi buồn kia đã tạm lắng xuống mà nhường chỗ cho tài năng của chàng thăng hoa vậy. Chàng liên tục mỉm cười khi vẽ đến JH, KJN may sao cũng không quan tâm mấy về chuyện đó nhưng rõ ràng là ông có đề phòng và quan sát. Nữ thuộc hạ của ông đóng một phần không nhỏ trong chuyện này. Hoàn toàn là do cô ta phát hiện ra chuyện này mà thôi.

Nhất định ông sẽ có một kế hoạch gì đó dành riêng cho YB. KJN nhìn YB bằng một ánh mắt thật sự căm ghét. Một khi đã phản bội ta thì chẳng thể nào sống sót, KJN đã nghĩ như vậy. Tình cảm ông dành cho JH có lẽ là một tình cảm thật. Chưa bao giờ ông thấy bâng khuâng như vậy đối với một người phụ nữ. Những lúc nàng từ chối những gì ông làm cho nàng, ông cảm thấy mình thật quá vô dụng. Những lúc nàng buông nhẹ một tiếng cười, dù là với ai đi nữa, ông cũng cảm thấy thật hạnh phúc. Cho nên chuyện nàng gian díu với YB là chuyện ông không thể nào bỏ qua. Những năm tháng ngắn ngủi ông có được với nàng chỉ bao trùm trong cô tịch và đau đớn. Gương mặt nàng chưa bao giờ rạng rỡ đến thế, khi có YB ở đây.

Ắt hẳn phải có một điều gì đó ở nàng làm ông yêu nàng như vậy. Đầu tiên có lẽ là cảm giác muốn chiếm giữ được người con gái xinh đẹp kia, tiếp đến chính là sự ương bướng của nàng. Khát khao muốn chinh phục được con thú hoang trong ông trỗi dậy. Người phụ nữ ương bướng này thật sự làm ông cảm thấy hứng thú hơn hẳn. KJN cũng đã từng có vài mối quan hệ nhỏ, nhưng chúng thường kết thúc bằng tiền bạc. Trong ông không thể có tình yêu với những thứ quá dễ dãi và dễ dàng có được. Không ít lần ông thử tìm cho mình một lối thoát, để thoát ra khỏi suy nghĩ chỉ có tiền là tất cả, là tìm một người ông thật sự yêu thương nhưng không hề có một người nào như vậy cả. Có phải chăng JH là người đầu tiên như thế, người ông cảm nhận rằng suốt đời này cũng chỉ dành tình cảm cho mình nàng?

Bữa tiệc kết thúc muộn. JH về phòng trước chỉ còn lại YB và KJN ở phòng ông. Chàng đưa bức tranh vừa vẽ nét thô ra cho ông xem, ông thật sự rất hài lòng. Nếu lên màu thì rất đẹp, quả là chàng càng ngày càng thể hiện được mình là một nghệ sĩ thật sự.

_ được lắm, ta rất thích bức tranh này, biểu hiện của ngươi hôm nay không tệ. Chắc đã khỏe hẳn rồi hả? – KJN nhìn YB cười mãn nguyện.
_ dạ, có lẽ vậy, nhờ sự chiếu cố của lão gia nên tại hạ đã khỏe hơn nhiều – chàng đáp, nỗi buồn kia lại dâng lên trong chàng nữa rồi. Chàng vẫn rất hận.
_ vậy thì tốt, hãy về lên màu bức tranh này thật khéo nhé, đã có người nhắm đến nó rồi. Ta tin chắc rằng giá của nó cũng không rẻ đâu – ông uống trà rồi nói tiếp – ngày mai hãy đến gặp ta, có tin mừng cho ngươi đó. Ta nhất định sẽ lo hết chuyện này cho ngươi.
_ đó là chuyện gì thưa lão gia? – chàng hơi đưa mắt nhìn ông, thái độ vẫn không tỏ ra quan tâm điều ông sắp nói.
_ ngày mai đến gặp thì sẽ biết, chuyện này không thể nói bây giờ. Chẳng phải mọi người ai cũng đã quá mệt mỏi rồi ư!
_ vậy mai tại hạ sẽ đến gặp lão gia, xin phép lão gia tại hạ về trước – nói rồi YB đứng lên đi ra khỏi phòng.


Chuyện chàng bận tâm chẳng phải chuyện KJN định nói nữa mà là mối hận kia. Bức tranh đang cầm trên tay mà chàng cứ muốn xé nát nó ra thành trăm mảnh. Lòng hận thù trong chàng ngày một lớn lên.

Hoàng thượng đã xử lí xong hết triều chính và giờ người đang đắm chìm trong cõi riêng của mình. Dù đã không còn sớm nhưng người vẫn muốn dạo hoa viên. Những ánh nến từ những chiếc lồng đèn đủ màu cũng làm sáng tỏa cả hoa viên. Người lặng nhìn những bông hoa trong đêm được ánh nến làm hắt bóng tạo nên sự sống động lạ thường. Khi nhìn vào ban ngày người không cảm nhận được điều đó.
Hoàng thượng muốn đưa tay chạm vào cánh hoa đó, nhưng người lại không làm thế. Người biết rằng nếu mình chạm tay vào thì linh hồn trong bông hoa kia sẽ bay đi mất, chỉ để lại hình hài không chút sức sống của nó. Giống như số phận vậy, càng muốn chạm vào thì càng sợ bị tổn thương. Nhưng nếu cứ để vậy mà sống thì suốt đời cũng chịu dằn vặt mãi, chẳng yên được chút nào. Cảnh tượng này làm người nhớ đến EC. Không có hôm nay chắc người cũng không thể biết rằng mình đã không nhớ đến nàng bao lâu rồi. Chẳng phải người quên đi nàng mà là vì việc triều chính không cho người thời gian để suy nghĩ về nàng. Dần dần người cũng tự cho mình một thói quen làm việc lâu đến vậy. Có thể vì lý do đó mà long thể người hiện giờ không an.

Vừa thoáng nhớ đến nụ cười của nàng thì hoàng hậu đã đứng ở bên cạnh hành lễ mất rồi. Hoàng thượng như tỉnh mộng, người quay sang mỉm cười với hoàng hậu, ánh mắt đôn hậu vô cùng.
_ sao nàng lại ở đây? – giọng nói khẽ khàng như thì thầm trong không gian tuyệt đẹp này, dường như người không muốn đánh thức những bông hoa và cũng không muốn linh hồn trong đó biến mất.
_ thiếp thấy hoàng thượng vãn cảnh hoa viên nên muốn đi theo hầu, được rõ rằng long thể người không an, thần thiếp thấy không an tâm – nương nương mỉm cười, có lẽ đây cũng là một nụ cười rất đẹp, có điều không thể sánh với EC. Hoàng thượng nhìn lên một bông hoa rồi thở dài.
_ hoa khai nhân phấn khởi, hoa mãn nhân cầm sầu – người buông hai câu thơ, chỉ là ngẫu hứng nhưng xem ra người không hề cảm thấy vui chút nào.
_ nhân hỉ hoa hỉ, nhân sầu hoa sầu. Xin người đừng quá âu phiền như thế, người chính là điều mà bá tánh quan tâm – hoàng hậu quả là có khả năng đối đáp rất tài tình, làm người phải nhìn và tấm tắc khen.
_ không ngờ nàng lại đối đáp chuẩn đến vậy, bá tánh không hề phụ lòng khi có một mẫu nghi thiên hạ như nàng. Chỉ có điều trong lòng trẫm đây chẳng có chút gì là viên mãn cả, giống như trông thấy một bông hoa vừa tàn, lòng buồn vô hạn. Mong sao cho những cảnh này chóng qua!
_ thần thiếp biết hằng ngày hoàng thượng đều phải lo toan chuyện nước, có nhiều chuyện khiến người ưu phiền mà cả đông cung chẳng ai có thể sẻ chia cùng người. Nếu ngay cả thần thiếp là hoàng hậu mà không thể chia sẻ thì quả là hổ thẹn. Liệu người có thể nói với thần thiếp chứ? – hoàng hậu dáp lời, nương nương không hề từ chối cũng chẳng nhận rằng mình là người như hoàng thượng vừa khen.
_ nói ra những điều này thì không phải nhưng dù sao trẫm cũng rất vui khi nghe được những câu nói ấy từ nàng. Trẫm đã không nhầm khi phong nàng làm mẫu nghi thiên hạ. Chẳng phải chuyện quốc sự làm trẫm buồn rầu. Từ dạo có ngự chân của tiên đế, bọn loạn thần tặc tử trong triều đã trở nên im hơi lặng tiếng nhiều. Chúng chưa dám nhiễu sự trong ngoài nhưng chắc chắn rằng chúng đã có âm mưu chỉ chờ thời cơ thích hợp. Muốn dập tắt ngay những chuyện như thế thì phải có một đối sách tuyệt đối làm bọn chúng trở tay không kịp – người nói rồi nhìn xuống dòng nước đen của hồ tại hoa viên, bóng vàng của những ngọn nến phản chiếu xuống trong như một dòng sông trăng – trẫm đã quá nhiều lời, chuyện quốc sự như vậy mà làm nàng phải bận tâm rồi!
_ không sao cả ạ, thần thiếp cũng cần phải biết để mà cùng hoàng thượng tìm ra đối sách. Tuy thần thiếp chẳng có quyền hạn gì nhưng nếu có thể đỡ đần được cho người, dù trong chuyện gì đi nữa, thì thần thiếp nhất định sẽ cố hết sức – nương nương khẽ mỉm cười rồi nhìn hoàng thượng trìu mến vô cùng, người cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ xuyên thấu cả trời khuya.
_ vậy thì tốt, trẫm mệt rồi, chúng ta hãy về thôi – hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về tẩm cung. Hôm nay người đã quá mệt mỏi rồi, người cần phải nghỉ ngơi một lát.

HD một mình đứng ở đây mà nhín ngắm cảnh vật ban đêm. Trời lạnh buốt da nhưng ông vẫn thích như thế, thật vô cùng yên tĩnh. Chỉ có ông và núi rừng. Cả hai như hòa làm một vậy. Ông như chẳng tồn tại giữa đất trời rộng lớn nhưng hiện thực thì HD vẫn đang đứng đây, đứng trước những đau đớn của cuộc đời. Ông phải đối mặt với những chuyện lớn thế nào, chính ông cũng biết trước nhưng chẳng thể nào trốn thoát cả. Buộc phải gặp nó, hòa mình vào nó, thậm chí phải giết chết bản thân mình để hủy hoại nó ông cũng phải làm. Sao HD có thể nói với YB rằng người sát hại cả gia đình chàng là KJN được. Chàng sẽ làm những chuyện ngu ngốc gì đây, đó chính là điều HD lo sợ. Mà ông cũng chưa vào cung được để xin ý kiến của hoàng thượng về chuyện này. Hiện chưa có bằng chứng gì cả, mọi chuyện vẫn như đang trong mớ tơ vò.


https://moonchaewonvn.forumotion.com

NHUNG

NHUNG
Member
Member

chào chào chào chào
TEM

vovevo

vovevo
Member
Member

mấy phần này có vẻ gay cấn đây, bao giờ có tiếp vậy admin

Sponsored content



Back to top  Message [Page 13 of 15]

Go to page : Previous  1 ... 8 ... 12, 13, 14, 15  Next

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum