YB tỉnh giấc, tay để trên trán xoa xoa. Mùi rượu nồng vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Chàng nhìn qua EC, thấy nàng nhìn mình và đôi mắt thì đỏ hoe, quầng thâm hiện rõ. Lúc này chàng thầm nghĩ, và chắc chắn, rằng đêm qua nàng không hề ngủ.
_ nàng sao vậy? – chàng khẽ hỏi, tay vẫn xoa đầu.
_ không sao cả – EC đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào YB. Nàng đã như thế từ khi biết được sự thật đó – chàng có dấu thiếp chuyện gì không? – EC lại hỏi, lần này mắt nàng mới khẽ động đậy.
_ nàng...........nàng muốn biết chuyện gì sao? – YB bất ngờ và bắt đầu cảm thấy kì lạ nên lúng túng hỏi.
_ thiếp chỉ muốn biết chàng giấu thiếp chuyện gì thôi – nàng lại đáp, nước mắt rơi từng giọt. Đôi môi khô khốc như không hề tiếp nhận một giọt nước nào.
_ ta, ta có – YB sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi đã quyết định nói sự thật, chàng khá hoang mang – xin lỗi nhưng ta phải làm vậy!
YB bắt đầu câu chuyện của mình. Chàng cảm thấy cần phải nói cho EC rõ ràng.
_ sự thật, đại nhân chính là hoàng thượng – YB nói ra sự thật này, tuy nhiên EC đang cần biết một sự thật khác – phu quân của nàng hiện giờ chính là đương kim hoàng thượng. Ta xin lỗi vì đã dấu nàng chuyện này.
Gương mặt EC lúc này quả thật rất đáng thương. Nàng không ngờ lại biết được những chuyện không nên biết này. Mọi thứ cứ như dồn dập vào nàng không thương tiếc, hay chăng đây là một bắt đầu của những đau khổ nàng phải gánh chịu. Tuy thế nhưng điều quan trọng nàng cần biết bây giờ không phải là chuyện JS đại nhân là ai mà nàng cần biết một sự thật khác, đối với nàng, quan trọng hơn.
Nàng muốn mọi chuyện hiện tại chỉ mãi là giấc mơ. Nhưng không cần phải mãi mãi, chỉ cần lúc này thôi cũng được. Đó vẫn là mộng ước hão huyền.
_ ta rất muốn nói với nàng biết nhưng người không cho phép ta làm điều đó. Ta xin lỗi nàng – YB nói tiếp, ánh mắt buồn rười rượi – và bây giờ khi nàng đã biết thì ta cũng không còn gì để giấu.....
_ chàng nói không còn gì để giấu ư!? Chàng còn, còn giấu thiếp – EC ngắt lời YB và òa khóc. YB ngây người nhìn nàng không đáp được lời nào nữa. Có lẽ chàng đã hiểu ra, cũng có lẽ chàng chẳng hiểu gì cả – chàng vẫn im lặng sau nhiều ngày tháng như vậy sao! – một câu trách cứ của EC khiến YB càng sững sờ hơn chưa hiểu rõ nguồn cơn – thiếp thật sự thấy đau lòng khi hiểu rõ. Cũng vì chàng thiếp trở nên vui hơn nhưng cũng vì chàng làm thiếp cảm thấy như bị phản bội. Sao thiếp có thể nhìn chàng nữa đây.
_ nàng................nàng đã............ta ............ta không hiểu – YB ngơ mặt nhìn nàng không hiểu còn EC thì liên tục rơi nước mắt.
_ chàng vẫn chưa hiểu, phải, sao chàng có thể hiểu được. Chỉ thiếp mới hiểu thôi – EC đáp lại, và dường như nàng sắp không chịu đựng nổi rồi. Nàng phải khóc – chàng cho thiếp biết đi, chàng có phải là nam nhi không? – EC hỏi, giọng nàng run run, không giữ được bình tĩnh nữa.
YB nhìn nàng, không đáp, ánh mắt đã trả lời tất cả. Chàng dịu xuống, ánh mắt không còn nhìn EC mà đã nhìn xuống bàn tay của chính mình.
_ ta xin lỗi! – chàng dừng lại sau lời xin lỗi rất lâu – ta đã không nói cho nàng biết những chuyện này. Thật sự ta không muốn như vậy, cũng vì những thứ như thế này mà ta phải làm vậy, phải trở thành một người quan trọng của gia tộc. Ta phải cải nam trang để vào học viện, họ không tiếp nhận nữ nhi và không ngờ ta lại làm khổ nàng, một người phụ nữ như ta. Ta xin lỗi nàng, đã làm nàng khổ nhiều.
YB không nhìn EC, chàng không thể, không thể nhìn được nữa rồi. Những gì cần nói chàng đã nói hết và giờ, chính chàng, sẽ không thể gặp lại nàng cũng như không thể ở lại một nơi thế này nữa. Chàng tự nhủ mình phải đi, phải rời khỏi đây mãi mãi, như chưa hề tồn tại, chưa hề được biết đến.
_ ta sẽ hoàn thành bức tranh này trong hôm nay và từ mai ta sẽ không đến đây nữa. Ta không muốn nàng phải khổ sở như vậy, ta xin lỗi – YB bắt đầu thu dọn đồ của mình và nhanh tay hoàn thành cho xong bức tranh. Trong một thời gian ngắn chàng đã làm xong, hoàn tất và đẹp vô cùng.
EC vẫn ngồi đó, vẫn nhìn vào YB, không hề có một mảy may nào là cảm xúc. Có lẽ, nàng đang trống rỗng, vô định.
................................................................................................................................................................
_ chàng đừng đi – EC nói sau khi YB đã chuẩn bị đứng dậy khỏi đó – chàng không đi có được không? Đừng xem như thiếp đã biết mọi chuyện có được không? Mai chàng có thể đến đây để hoàn thành một bức tranh khác có được không? Chàng hãy trả lời thiếp đi mà – EC nói sau dòng nước mắt.
_ ta xin lỗi, nhưng ta không thể, ta làm vậy nàng sẽ càng đau lòng vô hạn. Chẳng thế sao nàng không quên ta đi, coi như ta chỉ là một tên lẳng lơ mà thôi. Không có vai trò quyết định gì cả, tất cả chỉ là mơ, chỉ cần một giấc ngủ thôi. Sẽ quên hết, không được sao!
_ nàng sao vậy? – chàng khẽ hỏi, tay vẫn xoa đầu.
_ không sao cả – EC đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào YB. Nàng đã như thế từ khi biết được sự thật đó – chàng có dấu thiếp chuyện gì không? – EC lại hỏi, lần này mắt nàng mới khẽ động đậy.
_ nàng...........nàng muốn biết chuyện gì sao? – YB bất ngờ và bắt đầu cảm thấy kì lạ nên lúng túng hỏi.
_ thiếp chỉ muốn biết chàng giấu thiếp chuyện gì thôi – nàng lại đáp, nước mắt rơi từng giọt. Đôi môi khô khốc như không hề tiếp nhận một giọt nước nào.
_ ta, ta có – YB sau thời gian suy nghĩ ngắn ngủi đã quyết định nói sự thật, chàng khá hoang mang – xin lỗi nhưng ta phải làm vậy!
YB bắt đầu câu chuyện của mình. Chàng cảm thấy cần phải nói cho EC rõ ràng.
_ sự thật, đại nhân chính là hoàng thượng – YB nói ra sự thật này, tuy nhiên EC đang cần biết một sự thật khác – phu quân của nàng hiện giờ chính là đương kim hoàng thượng. Ta xin lỗi vì đã dấu nàng chuyện này.
Gương mặt EC lúc này quả thật rất đáng thương. Nàng không ngờ lại biết được những chuyện không nên biết này. Mọi thứ cứ như dồn dập vào nàng không thương tiếc, hay chăng đây là một bắt đầu của những đau khổ nàng phải gánh chịu. Tuy thế nhưng điều quan trọng nàng cần biết bây giờ không phải là chuyện JS đại nhân là ai mà nàng cần biết một sự thật khác, đối với nàng, quan trọng hơn.
Nàng muốn mọi chuyện hiện tại chỉ mãi là giấc mơ. Nhưng không cần phải mãi mãi, chỉ cần lúc này thôi cũng được. Đó vẫn là mộng ước hão huyền.
_ ta rất muốn nói với nàng biết nhưng người không cho phép ta làm điều đó. Ta xin lỗi nàng – YB nói tiếp, ánh mắt buồn rười rượi – và bây giờ khi nàng đã biết thì ta cũng không còn gì để giấu.....
_ chàng nói không còn gì để giấu ư!? Chàng còn, còn giấu thiếp – EC ngắt lời YB và òa khóc. YB ngây người nhìn nàng không đáp được lời nào nữa. Có lẽ chàng đã hiểu ra, cũng có lẽ chàng chẳng hiểu gì cả – chàng vẫn im lặng sau nhiều ngày tháng như vậy sao! – một câu trách cứ của EC khiến YB càng sững sờ hơn chưa hiểu rõ nguồn cơn – thiếp thật sự thấy đau lòng khi hiểu rõ. Cũng vì chàng thiếp trở nên vui hơn nhưng cũng vì chàng làm thiếp cảm thấy như bị phản bội. Sao thiếp có thể nhìn chàng nữa đây.
_ nàng................nàng đã............ta ............ta không hiểu – YB ngơ mặt nhìn nàng không hiểu còn EC thì liên tục rơi nước mắt.
_ chàng vẫn chưa hiểu, phải, sao chàng có thể hiểu được. Chỉ thiếp mới hiểu thôi – EC đáp lại, và dường như nàng sắp không chịu đựng nổi rồi. Nàng phải khóc – chàng cho thiếp biết đi, chàng có phải là nam nhi không? – EC hỏi, giọng nàng run run, không giữ được bình tĩnh nữa.
YB nhìn nàng, không đáp, ánh mắt đã trả lời tất cả. Chàng dịu xuống, ánh mắt không còn nhìn EC mà đã nhìn xuống bàn tay của chính mình.
_ ta xin lỗi! – chàng dừng lại sau lời xin lỗi rất lâu – ta đã không nói cho nàng biết những chuyện này. Thật sự ta không muốn như vậy, cũng vì những thứ như thế này mà ta phải làm vậy, phải trở thành một người quan trọng của gia tộc. Ta phải cải nam trang để vào học viện, họ không tiếp nhận nữ nhi và không ngờ ta lại làm khổ nàng, một người phụ nữ như ta. Ta xin lỗi nàng, đã làm nàng khổ nhiều.
YB không nhìn EC, chàng không thể, không thể nhìn được nữa rồi. Những gì cần nói chàng đã nói hết và giờ, chính chàng, sẽ không thể gặp lại nàng cũng như không thể ở lại một nơi thế này nữa. Chàng tự nhủ mình phải đi, phải rời khỏi đây mãi mãi, như chưa hề tồn tại, chưa hề được biết đến.
_ ta sẽ hoàn thành bức tranh này trong hôm nay và từ mai ta sẽ không đến đây nữa. Ta không muốn nàng phải khổ sở như vậy, ta xin lỗi – YB bắt đầu thu dọn đồ của mình và nhanh tay hoàn thành cho xong bức tranh. Trong một thời gian ngắn chàng đã làm xong, hoàn tất và đẹp vô cùng.
EC vẫn ngồi đó, vẫn nhìn vào YB, không hề có một mảy may nào là cảm xúc. Có lẽ, nàng đang trống rỗng, vô định.
................................................................................................................................................................
_ chàng đừng đi – EC nói sau khi YB đã chuẩn bị đứng dậy khỏi đó – chàng không đi có được không? Đừng xem như thiếp đã biết mọi chuyện có được không? Mai chàng có thể đến đây để hoàn thành một bức tranh khác có được không? Chàng hãy trả lời thiếp đi mà – EC nói sau dòng nước mắt.
_ ta xin lỗi, nhưng ta không thể, ta làm vậy nàng sẽ càng đau lòng vô hạn. Chẳng thế sao nàng không quên ta đi, coi như ta chỉ là một tên lẳng lơ mà thôi. Không có vai trò quyết định gì cả, tất cả chỉ là mơ, chỉ cần một giấc ngủ thôi. Sẽ quên hết, không được sao!